Dịch Thiên Hành học lớp 12 đã 17 tuổi, cao 1m70, gương mặt thường thường thực thực, không mập không gầy, không có chút biểu hiện nào không thuộc về người bình thường, để anh lạc trong cả đám người cũng không có chút gì nổi bật. Anh không cha không mẹ được lão đầu nhi nhặt ve chai ở thành tây nuôi lớn.
Cuộc sống của hai ông cháu cũng không tốt hơn là mấy, mỗi ngày vẫn đến các nơi nhặt rác, mỗi đêm vẫn phải trở về phòng ốc rách nát kia, ngửi mùi hôi trong nhà mà ngủ thật say. Cuộc sống như thế duy trì đến thời điểm tiểu tử này sáu tuổi. Gia gia có một ngày ngủ nhưng không thức dậy nữa. Cuộc sống của Dịch Thiên Hành ở trong trường học trừ mỗi ngày sau khi tan học hắn sẽ đi đến đống rác nhặt đồ, sau đó mới có thể trở lại trong gian phòng nhỏ hôi hám mà mình ở để ăn cơm và đọc sách.
Nhưng đọc sách cũng có chút vấn đề, hắn cảm thấy một quyển sách nhìn một lần tựa như cũng không được bao lâu, ngữ văn, số học, sách bài tập... Tựa hồ không dùng mấy ngày đã xem xong rồi. Một thanh niên với nhiều tình tiết ma quái ở đô thị, liệu anh có hòa nhập được với cuộc sống con người không?