Chữa Lành Cho Em

Chương 115: Sự tương đồng



Sau khi chăm chú nghe hết câu chuyện từ Giang Lâm. Anh gắp một miếng thức ăn bỏ vào chén mình rồi lên tiếng.

“Vậy mày tính như nào”

Giang Lâm cũng rất nhanh trả lời Huễ Minh.

“Vợ tương lai gì đó của mày chẳng phải là luật sư giỏi sao, hay thử ngỏ lời cô ấy xem”

Anh tận hưởng vị ngon mà miếng cá vừa nãy đem lại, nhấp thêm một chút đắng nồng từ rượu trả lời Giang Lâm.

“Cô ấy xin nghỉ việc rồi”

“Tao cũng không rõ là gì nhưng vấn đề là như vậy đấy”

Giang Lâm cũng dần hiểu ra, vội đưa ly rượu về phía Huễ Minh lên tiếng.

“Vậy coi như bữa ăn hôm nay, là bạn bè lâu ngày không gặp đi”

“Tao mời”

Còn về phần Linh Hoa từ sau khi cô rời khỏi nhà Minh Nghi trở về cơ quan bắt đầu làm nốt nhiệm vụ công việc mà cấp trên giao.



Ngồi vào bàn làm việc có chút tò mò về số giấy tờ ấy, nên Linh Hoa đã mở ra xem một chút về nó. Chỉ là một hai dòng đầu tiên trong đầu cô bỗng gợi lên một sự quen thuộc nào đấy mà không thể nhớ rõ là gì.

(Chi tiết này… hình như mình đã…)

Kết thúc giờ làm hành chính tại cơ quan, cô bước ra xe với những dòng suy nghĩ vô tình hiện ra. Chỉ là một hai dòng đầu nhưng sao cô cảm thấy có một số thứ khá tương đồng. Suy nghĩ này càng khiến Linh Hoa muốn trở về thật nhanh, về căn hộ riêng của bản thân để đọc hết tất cả.

Ghé vào một hàng quán vỉ hè nhỏ là một món ăn đường phố bình dân, một cụ bà lớn tuổi đang đứng tỉ mỉ chăm chút cho gian hàng nhỏ của mình. Nhìn thấy Linh Hoa bước đến bà vội vui vẻ hỏi cô.

Linh Hoa cũng rất lễ phép bắt đầu gọi món với bà ấy, đây không phải lần đầu cô ăn món ăn này, nhưng mà lần đầu cô ghé vào chiếc quán nhỏ xinh này của bà cụ.

Vô thức cô nghe giọng nói than thở nhỏ của bà ấy.

“Ôi cái lưng già này”

Linh Hoa vội cười trêu chọc nói chuyện cùng bà ấy, được biết từng tuổi này mà bà lão ấy vẫn phải mưu sinh vì con cháu bỏ rơi. Vì tuổi khá lớn nên chuẩn bị nguyên liệu cũng ít đi so với người khác.

Nhưng chuyện buôn bán không phải lúc nào cũng được suôn sẻ, như ý muốn được, gian hàng khá bé nên không được thu hút khách cho lắm. Bà tâm sự có nhiều hôm đến khuya vẫn không bán được một suất ăn nào.

Nghe đến đây Linh Hoa không chừng chừ mà vội mua hết cho bà ấy. Khi đầu bà ấy có chút không tin nhưng Linh Hoa vẫn một mực muốn mua hết.

“Nhiều lắm, con ăn sao mà hết, mua vừa ăn là được rồi”



“Ủng hộ bà một phần cũng đã là ủng hộ rồi”

Với sự thuyết phục mãi của Linh Hoa bà ấy mới có bắt đầu chuẩn bị.

“Hôm nay về nghỉ sớm một hôm, chiếc lưng già của bà đang đình công kìa không thấy sao”

Cả hai bà cháu được một phen vui vẻ cười nói với nhau, sau khi tất cả phần ăn đã được chuẩn bị hoàn tất. Linh Hoa xách vội chúng lên rồi dặn dò.

“Trong này dư một ít, bà dành để mua áo khoác lông mới sắp mùa đông rồi, con về đây, tạm biệt bà”

Bà ấy không kịp phản ứng Linh Hoa đã rời đi, bước vào xe chạy mất. Nhìn số tiền không nhỏ trong tay bà ấy lần đầu được gặp một người hiền dịu phúc hậu đến như vậy, ánh mắt có chút cảm động trước hành động đó từ Linh Hoa.

Mãi cũng đã về đến căn hộ của mình Linh Hoa xách một đống thức ăn bước vào trong, công nhận là nhiều thật, đành bụng để vào tủ lạnh ăn dần vậy.

Cả ngày mệt mỏi với đống dữ liệu trên máy tính cô cần phải được thư giãn dành thời gian cho bản thân một chút.

Ngâm mình vào bồn tắm, làn nước ấm hương thơm từ nến thoang thoảng khắp căn phòng. Cảm giác bản thân được nghỉ ngơi nhất là đây. Chưa được bao lâu thì Linh Hoa vội nhớ về những thứ khi nãy khiến cô nhanh chóng để vội ra xem tất cả những giấy tờ kia.

Nó cứ có một cảm giác thôi thúc khiến cô không thể ngừng suy nghĩ được. Rời khỏi chiếc bồn tắm thư giãn của mình, cô mặc vội một bồ đồ thoải mái, ngồi vào bàn ở phòng khách. Giở sấp giấy tờ mà con nhỏ Minh Nghi đưa cô, đọc từng trang một… Bỗng nhiên…

(Khoan đã)