Chữa Lành Cho Em

Chương 145: Giám đốc truyền thông



Suốt cả chẳng đường chẳng ai nói với ai thêm một câu nào. Không khí có chút chán, thật khiến người khác khó chịu. Huễ Minh cũng không còn kiềm được nữa nên anh đã lên tiếng...

"Em có hẹn với ai vậy"

Linh Hoa cũng chỉ lạnh lùng trả lời anh.

"Một người quan trọng"

"Chút nữa anh cứ đợi ngoài xe đi"

"Tôi vào trong sẽ ra ngay"

Cả hai cũng dần đến điểm hẹn, dừng xe lại trước một quán cà phê khá sang trọng. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước xuống. Mặc dù anh thật sự rất tò mò khó chịu nhưng chẳng có cách nào trái ý. Linh Hoa quay lưng đi vào trong, lúc này Huễ Minh cũng như muốn giải toả sự tức tối trong mình. Đập nhẹ vào chiếc vô lăng xe bày ra vẻ mặt bực bội.

Bước vào bên trong, một người đàn ông có tuổi đã đợi sẵn cô từ rất lâu. Ông ta là một trong những người có tiếng trong giới truyền thông. Vẻ mặt đê tiện của hắn dần xuất hiện khi cô bước đến trước hắn.

"Có vẻ cô tới muộn rồi, cô cũng biết đó, tôi rất bận"

Đối diện trước cái sự không mấy nghiêm túc của ông ta, cô cử chỉ nhẹ nhàng nhìn xuống chiếc cổ tay đeo đồng hồ của mình lên tiếng.

"Là do ông đến sớm ấy chứ, nhìn xem còn tận hơn 10 phút nữa chúng ta mới tới giờ hẹn"

Ông ta đánh giá khá cao với cái đầu đầy nhạy bén như cô, máu dê già dần nổi lên trong đầu. Nhẹ nhàng ngồi xuống, cô bàn bạc về vấn đề cần ông ta đứng ra giải quyết giúp cô.

Đôi mắt chăm chú không mấy tốt đẹp của hắn cứ liên tục nhìn chằm chằm về phía cô, lâu lâu còn nở một nụ cười kì lạ.

"Được rồi, tôi hiểu ý cô rồi"

"Nếu muốn giúp, thì chúng ta cần có một điều khoản nhỏ"

"Trong khi vấn đề này, cô lại đang rất cần tôi"

Linh Hoa : Ra điều kiện đi

Một câu nói lạnh lùng phát ra từ phía cô. Ông ta lúc này bỗng suýt xoa không ngớt.



"Ấy ấy người đẹp, sao vậy"

"Hay là tôi đổi cách xưng hô nhé"

"Em cũng hiểu mà, trong giới làm ăn của chúng ta họ cho điều đó là sự giao dich"

"Huống hồ bây giờ em đang là một trong những luật sư giỏi, mà để bước vào cái vị trí ấy không lẽ bản thân em không đánh đổi"

"Em hiểu ý tôi không?"

Nhìn cách ông ta khi nãy giờ nhìn cô, dường như Linh Hoa cũng đã nhảy số được sự đánh đổi mà ông ta đề cập đến. Nhưng nếu bây giờ cô tức giận, có lẽ sẽ giuộc mất kế hoạch lỗi kẻ vu khống cô những ngày vừa qua mất.

Sắc thái dần cố gắng khôi phục về bình thường nhất có thể... Giọng nói nhỏ nhẹ thảo mai được phát ra.

"Em hiểu ý anh.."

"Nhưng vấn đề này, anh phải hẹn cái người ấy ra trước thì chúng ta cùng nhau có một hẹn"

Trong đầu cô đang cảm giác ghê tởm khi chính miệng nói ra những chữ vừa xong, nhưng trong tình thế ép buộc không còn lựa chọn nào khác.

Đứng trước chất giọng nhỏ nhẹ xoa xuyến kia ông ta có chút không kiềm được. Nhưng trong lòng vẫn còn chút gì đó nghi hoặc ở Linh Hoa.

Ông ta vừa cầm tay của cô vừa vuốt nhẹ nó...

"Này, anh sẽ thoả thuận với em, nhưng nếu anh biết bản thân em lừa anh thì đừng có trách"

"Dù sao thì, anh cũng là người có tiếng nói trong giới truyền thông"

"Vậy nên em đừng có giở trò, nếu không thì đừng có trách"

Ông ta cứ cầm xoa nắn đôi bàn tay cô, trong lòng Linh Hoa mặc dù bực tức nhưng vẫn ráng kiềm, vì việc lần này là lợi ít của cá nhân cô.

"Được, vậy ngày mai, mong rằng anh làm đúng lời mình nói, còn giờ tôi phải rời đi"

Cô tiện tay lấy vội tờ khăn giấy, quay lưng rời đi mà không nhìn lại một cái. Ông ta nhìn vào bóng lưng của cô mà cười một cách đắc ý. Giơ tay mình lên coi như là một chiến thắng.



"Cơ thể của cô ta sắp được nếm thử"

"Dáng vẻ ấy thật khiến người khác không chịu nổi"

Cô đi ra ngoài xe, vừa đi vừa lấy giấy lau tay liên tục, lau như muốn cứa rách da. Vừa lau vừa lẩm bẩm.

"Đê tiện"

Mở cửa bước vào xe, nhìn thấy dáng vẻ bực dọc của cô khiến anh tò mò, thêm việc cô cứ liên tục lau tay khiến anh càng thêm suy nghĩ. Không nhịn đc đành lên tiếng.

"Này, em lau thêm chút nữa là rách da đấy"

"Ai chọc giận cô nàng luật sư khó tính này vậy"

"Nhân viên quán, hay ai"

"Tôi xử người đó cho"

Linh Hoa chỉ trừng mắt nhìn sang anh, ra hiệu cho anh im lặng, nhưng cô chợt nhớ gì đó liền thay đổi sắc mặt...

"Huễ Minh, có phải anh quen biết rất nhiều người đúng không, kiểu nhiều loại người à không phải tôi không biết nói sao nhưng đúng không"

Huế Minh nhìn cô với một ánh mắt đầy sự khó tin, đừng nói rằng hôm qua uống một chút đã bị người khác nhập vào thân xác rồi nhé. Thay đổi tính tình một cách chóng mặt.

Không thấy anh trả lời cô vội vàng hối...

"Anh cứ trả lời có đi mà, không lẽ người như anh lại không quen biết?"

Tuy là không hiểu bản thân cô đang muốn gì nói gì nhưng anh cũng gật đại theo lời cô. Lúc này, Linh Hoa bắt đầu lên tiếng tiếp.

"Anh có biết lão Trương giám đốc công ty truyền thông chứ?"

Cứ tưởng là ai cao siêu lắm, thì ra là bọn nhà báo, đối với anh bọn người đấy cứ như tép riu bu vào người khác để kí sinh trùng vậy. Nhưng cô kiếm ông ta có việc gì chứ, một suy nghĩ tò mò lại hiện trong đầu anh.

"Tôi có việc muốn nhờ anh"