Chữa Lành Cho Em

Chương 59: Mẹ chồng tương lai



Sau đó anh đã kéo cô vào thang máy, đi xuống sau khi cửa thang máy mở ra anh vô tư nắm tay lấy cô kéo ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của tất cả nhân viên có mặt ở đó. Bọn họ liên tục bàn tán khi vừa nhìn thấy hình ảnh đó.

“Chẳng lẽ là hot srearch cả tháng qua đều là sự thật sao”

“Tổng giám đốc của chúng ta với cô gái luật sư đó thật sự có mối quan hệ gì sao”

Sự vô tư của anh khiến Linh Hoa có chút không thoải mái. Hắn ta mở cửa giúp cô lên xe rồi cẩn thận quan sát sợ rằng khi đóng cửa xe lại vô tình đập trúng cô.

Anh cũng dần ổn định ghế lái khởi động xe, lúc này cô mở chiếc túi xách của mình lấy ra một bịch khăn giấy ướt nhỏ.

Dùng nó lau bàn tay cô thật kĩ cứ như thế cũng đã hơn 3 tờ khăn ướt rồi đó. Anh có chút khó hiểu và cũng rất khó chịu về hành động đó của cô liền cau mày lên tiếng.

“Tay tôi dơ lắm sao?”

Linh Hoa nhất thời chột dạ dần dần mới lên tiếng trả lời anh.

“Đúng vậy, sau anh đừng có tuỳ tiện chạm vào người tôi, tôi không thích”

Một điều mà cô không ngờ tới là hắn ta không tức giận mà còn cười nói.

“Vậy tôi càng phải nắm tay em nhiều hơn nữa để coi em có dùng cả đời này để lau mùi hơi tay tôi không”

Linh Hoa cau mày tông giọng có chút lớn tiếng.

“Anh thật vô sỉ”

Anh cũng đâu một chút ngần ngại mà trả lời cô.

“Huễ Minh này chỉ vô sỉ với em thôi”

Rồi không khí trong xe bắt đầu trầm xuống chẳng ai nói thêm ai một câu nào. Đi mãi cuối cùng cũng đã tới nơi cô vội vã tính đưa tay mở cửa liền bị anh gằng giọng.

“Ngồi im”

Cô nhất thời bất động, cái tên điên đó tính làm gì cô nữa đây. Anh ta mở cửa từ từ bước ra ngoài đến vị trí mở cửa xe giúp cô.

“Em vội lắm à biết phòng nào không mà vội”

Rồi anh từ từ đi vào trong không quên dặn Linh Hoa.

“Em đi sát vào tôi đi không là bị bắt cóc đấy”

Cô vừa dở khóc dở cười cái tên này hiện đang xem cô như đứa con nít vậy đó hả. Ráng qua kiếp nạn này nữa thôi Linh Hoa mày sẽ không còn gặp cái tên này nữa.

Bước vào trong một người lễ tân đã đi ra hỏi anh về vấn đề đặt bàn hay phòng trước chưa.

“Tôi đặt rồi”

Nói rồi, người lễ tân đó cũng dần dắt cả hai người bước vào bên trong. Đứng trước cửa phòng anh từ từ mở cửa để cô đi vào trước rồi mình mới từ từ bước vào theo đóng cửa.

Linh Hoa vừa vào đã thấy ông bà Ngôn đã đợi từ trước. Có chút có lỗi cô liền lên tiếng.

“Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu”

Cẩn Ung ông ta thì khá vô tư liên tục nói không sao không gì phải nghĩ. Lúc này Huễ Minh mới lên tiếng.

“Là tôi đưa em đến, có trễ cũng là lỗi của tôi em đâu cần nói chuyện khách sáo như vậy”

Gì vậy chứ cảm giác này không gian này như kiểu ra mắt gia đình chồng vậy. Cô bất chợt rùng mình vì suy nghĩ về điều đó.

Anh từ từ đẩy ghế ra giúp cô ngồi xuống rồi mình cũng dần yên vị bên cạnh Linh Hoa. Bà Ngôn mẹ anh từ nãy đến giờ không thể nhìn tiếp được. Bà ta liền lên tiếng.

“Từ khi nào con trở nên như vậy Huễ Minh”

“Sao lúc có …”

Bà ấy chưa nói hết câu liền đã bị ông Ngôn bên cạnh ra hiệu im lặng. Ông ta bắt đầu lên tiếng để không khí bớt ngượng ngùng. Dùng tay nâng ly rượu bên cạnh lên ngỏ ý muốn cụng ly cùng cô.

“Chuyện hôm nay ở công ty rất cảm ơn luật sư Từ ở đây”

Cách xưng hô này có phải là hơi khách sao không Huễ Minh anh ta mới lên tiếng.

“Ba cứ gọi cô ấy là Linh Hoa, cô ấy nhỏ hơn con tận 4 tuổi đấy”

Ông Ngôn vừa nghe liền khá bất ngờ không thể tin là một người trẻ tuổi như vậy lại có một phong thái làm việc rất tốt.

“Thật sự rất đáng khen, không nghĩ là nhỏ tuổi như vậy đã có rất nhiều thành tựu tốt đấy”

Linh Hoa có chút ngại ngùng liền bào chữa

“Thật sự không như bác nghĩ đâu còn rất nhiều người hơn cháu nữa”

Càng nhìn Linh Hoa ông càng hiểu ra được tất cả điều mà con trai ông lại trở nên như vậy. Rõ là một cặp trai tài gái sắc.

Từ nãy đến giờ chỉ có một người là không thể hoà hợp với cái không khí ở nơi đây là bà Ngôn. Bà ta cứ liên tục nhìn Linh Hoa thật không hiểu làm sao hai cha con nhà này lại để ý tới một cô nhóc luật sư lương ba cọc ba đồng như vậy.

Lúc món ăn được phục vụ bê ra hết ở trên bàn, anh trải khăn đặt dưới chân cô mọi hành động chăm sóc này từ anh có chút không quen nhưng không thể né tránh.

Huễ Minh gắp thức ăn vào chén cho cô, rất cẩn thận lấy hết xương trong cá ra giúp vì sợ cô không cẩn thận mà hóc. Rồi cũng là bóc tôm, chỉnh lại tóc giúp cô nhìn vào cứ như hai người yêu nhau ấy nhỉ.

Bà Ngôn càng nhìn lại càng không thể chấp nhận được có ý định vùng lên nhưng rồi lại bị cẩn bởi ba anh.

Bữa ăn trưa chỉ có ba người là vui vẻ giao tiếp cùng nhau. Bà Ngôn có chút giận dỗi liền chẳng muốn ăn mấy.

Cô nhìn vào đồng hồ đã sắp tới giờ quay về cơ quan làm việc liền lên tiếng xin phép.

“Sắp đến giờ cháu phải quay lại cơ quan làm việc”

“Cháu cảm ơn bữa trưa hôm nay cảm ơn hai bác rồi cô cúi đầu chào bọn họ rồi nhẹ nhàng mở cửa rời đi”

Trong phòng lúc này chỉ còn ba người mẹ anh mới lớn tiếng.

“Con thừa biết mình đã có vợ sắp cưới sao lại tuỳ tiện làm điều thân mật với một người khác?”

Huễ Minh cũng không còn trạng thái thoải mái như khi nãy cau mày trả lời.

“Ai nói với mẹ Mẫn Văn là vợ tương lai của con?”

Không khi có chút căng thẳng ông Ngôn cũng vội vàng lên tiếng giải toả giúp.

“Thôi hai mẹ con”

Huễ Minh cũng dần lên tiếng

“Cô gái vừa nãy mới là người con mong muốn kết hôn”

Lời vừa nói ra như muốn chọc tức bà ấy liền quay sang nói với Cẩn Ung.

“Ông xem đấy, con trai ông đấy”

“Muốn chọc tức người phụ nữ của ông đây”

Ông ta cũng dùng lời nói dịu dàng làm nhẹ đi sự căng thẳng của bà ấy.

“Thôi con nó không thích mình không nên ép chúng quá”

Bà ấy quay ngắt đi liền bảo.

“Chẳng lẽ ông chê đứa con dâu Mẫn Văn tôi chọn sao con bé có gì thua con nhóc vừa nãy”

“Hiền thục đoan trang, học thức là một bác sĩ”

Lúc này Huễ Minh nghe không được liền lên tiếng.

“Vậy mẹ biết gì về Linh Hoa mà bảo cô ấy không bằng đứa con dâu mẹ chọn”

Bà ấy thật sự không thể chấp nhận nổi đứa con trai bà đang vì một con nhóc mà cãi lời sao.

“Con còn có việc ở công ty con đi trước”

Anh cũng rất nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại ông Ngôn ngồi lại thuyết phục bà Ngôn qua cơn giận. Một bên là con một bên là vợ trên thương trường biết bao chuyện không làm khó ông mà sao cứ đến chuyện này là khiến ông trở nên không biết giải quyết như nào cho hai bên hoà thuận.