Chữa Lành Cho Em

Chương 76: Nhân chứng



Một đoạn đường dài, cuối cùng cô cũng đã đến điểm hẹn. Mở cửa xuống xe, cũng không vội vã là mấy cô đi vào trong.

Nhìn sơ một loạt thì ánh mắt dừng lại phía của một bé gái mặc đồng phục của một trường cấp ba. Cô thầm mừng trời, bước đến phía con bé.

Dáng vẻ sợ sệt hiện rõ, vừa nhìn thấy cô con bé liền lên tiếng.

“Chị đừng làm phiền em, em không biết gì hết đừng hỏi em”

“Em không biết gì thật đấy”

Dáng vẻ này là sao lời nói lấp bấp, run sợ luôn luôn nhìn xung quanh. Chẳng lẽ là gặp vấn đề về tâm lý.

Cô khá nhẹ nhành hỏi han con bé.

“Có gì khiến em trở nên sợ vậy sao”

“Không thể nói nhỏ với chị à”

Con bé liên tục từ chối, miệng liên tục lập đi lập lại rằng bản thân không biết gì hết. Cô cảm thấy vấn đề dần càng khó rồi đây rồi cô cũng chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.

“Chị không hỏi nữa, nhưng sau này khi có bất cứ chuyện gì thì nó đều sẽ liên luỵ đến em”

“Nếu bây giờ em nói ra thì chị còn có thể giải quyết giúp em còn sau này em sẽ chịu với tất cả những thứ em đã làm”

Cô cầm túi xách của mình định quay lưng bỏ đi thì con bé gọi cô.

“Chị”

Ở bên khác Huễ Minh gác mọi công việc trên công ty chạy xe sang nơi ở của mẹ là một dinh thự lớn thuộc quyền sở hữu của Ngôn Thị.

Đi vào trong với một vẻ mặt khiến ai nhìn vào cũng có một chút sợ hãi, người làm trong nhà đôi khi nhìn thấy cái vẻ mặt này từ thiếu gia. Liền luôn cảm thấy áp lực vì ngày hôm đó nhất định không được làm việc có một chút sai sót nào.

Vội vàng bước đến phòng khách tìm mẹ anh thì đập vào mắt là cảnh mẹ anh cùng Mẫn Văn đang ngồi khá thư giãn nói chuyện cười nói với nhau.

Khi sáng vẫn còn quát nạt người làm trong biệt thự của anh bây giờ đã chạy sang diễn dáng vẻ dâu thảo. Lấy lòng mẹ anh rồi sao. Nhưng giờ anh cần giải quyết một vấn đề quan trọng.

Bước đến trước hai người họ tông giọng anh có chút lớn.

“Mẹ đã gặp cô ấy à?”

Bà ấy vẫn cứ ung dung cắn trái dâu đã rồi mới trả lời anh.

“Chẳng phải mẹ đã nói con rồi sao”

“Đâu phải là không báo trước”

Huễ Minh đưa ánh mắt liết nhìn Mẫn Văn, rồi lên tiếng.

“Là đi cùng với cô ta nữa đúng chứ”

Bà ấy vẫn cứ là thản nhiên trả lời anh

“Ít ra cũng để con bé ấy gặp vợ tương lai của con chứ Huễ Minh”

Giờ thì anh đã hiểu cái thái độ kia từ cô xuất phát ra là như nào. Chuyện ra làm sao anh lên tiếng.

“Đây cũng như lần cuối cùng con nhắc đến vấn đề này”

“Cô ta cả đời này nhất định sẽ không làm vợ của Huễ Minh này”

“Còn về chuyện của mẹ đừng để mọi chuyện vượt quá giới hạn thêm một lần nữa”

Rõ là rất khó khăn anh và Linh Hoa mới có thể gần nhau hơn một tý. Vậy mà vì cái chuyện không không này khoảng cách của cả hai lại quay trở về ban đầu. Mọi công sức đổ sông đổ biển. Như vậy làm sao mà không nóng giận được chứ.

Anh vừa ý định rời khỏi thì mẹ anh đã lên tiếng.

“Vậy để mẹ nhắc cho con nhớ, con bé đó cứ tiếp tục như vậy thì mẹ không chắc có chuyện gì xảy ra với nó đâu”

Anh quay lại nhìn bà ấy chỉ để lại một câu nói rồi rời đi.

“Ông ấy, chiều mẹ quá mức rồi, con không thể chịu nổi với cái tính này”

Quay lại phía của Linh Hoa, con bé đó từ nãy đến giờ mới lấp bấp lên tiếng kể hết sự việc ngày hôm đó. Thì ra con bé này, cũng là một trong số những người bắt nạt đứa bé kia.

“Hôm đó, em cùng với một số bạn đã trói bạn ấy vào ghế ngồi bằng cà vạt đồng phục”

“Khi đầu bọn em, chỉ đứng bên ngoài nghe theo chỉ định của Vân Nhi”

“Cậu ấy bảo làm như nào thì phải làm vì ai cũng sợ sẽ trở thành một mục tiêu bị bắt nạt tiếp theo”

“Em cũng đã từng …”

Cô bé nói đến đây toàn cơ thể trở nên run rẩy, khoé mắt bắt đầu đỏ hửng lên.

“Nhưng em không ngờ được rằng ngày hôm đó”

“Cậu ấy lại dùng máy ủi quần áo cắm điện đặt chúng lên tay bạn đó”

“Dùng kéo cắt tóc, liên tục sai khiến các bạn nam đánh bạn ấy”

Khi nghe đến đây cô tự hỏi đây liệu là việc làm của một cô bé chỉ vừa mới học lớp 10.

Liệu đây là do sự yêu chiều của gia đình đã tạo ra một con quỷ dữ trong thân xác của một đứa trẻ. Và ý thức của nhà trường cùng các bạn trang lứa đều bị tiền mua chuộc sao. Nhân cách của một con người đều bị quyết định bởi đồng tiền hay sao.

Cô bé ấy vẫn run rẩy kể lại tất cả mọi thứ cho cô nghe. Cô vẫn dáng vẻ bình tĩnh ngồi nghe tất cả.

“Sao lần này em lại dám nói ra với tôi, ban đầu khi tôi gặp em đều luôn miệng bảo không biết gì”