Cô chợt dừng lại suy nghĩ, trái ngược với sự lo lắng gấp gáp từ Huễ Minh.
“Anh không hỏi gì à”
Huễ Minh bất ngờ với câu nói từ phía Linh Hoa rồi mới lên tiếng.
“Tôi biết rõ những thứ đó em không làm, và giờ nói tôi nghe em đang gặp vấn đề gì”
“Công việc của em bị ai đe doạ đúng chứ”
Đáp lại những câu hỏi gấp gáp lo lắng từ anh là một khoảng không im lặng. Cô quay đầu nhìn ra cửa xe rồi chợt lên tiếng.
“Anh biết người tiểu thư thứ hai của gia đình sản xuất may mặc xuất khẩu chứ”
Nói tới đây Huễ Minh cũng đã biết đến gia đình ông ta. Ở thương trường này không một tập đoàn nào mà anh không biết cả. Lúc này cô mới lên tiếng kể cho anh nghe về vụ kiện mà cô đang đảm nhiệm.
“Dừng việc đảm nhiệm vụ kiện đó đi”
Cô vừa nghe xong câu nói có chút tức giận.
“Nếu tôi nói không thì sao”
Huễ Minh lần này thật sự muốn cô dừng lại vụ kiện đó bởi vì anh thừa biết rằng. Cô sẽ không dễ dàng trong những bước tiếp theo. Một người bình thường không thể đấu với đám người đó được. Bọn họ sẽ chơi trò đút sau, mua chuộc.
“Đám người giàu như anh chỉ biết vung tiền để sai khiến chứ chẳng có ai dám đứng đối diện trước việc xấu xa của mình làm cả”
“Vụ kiện này, tôi sẽ đảm nhiệm nó tới cùng anh nghe cho rõ đấy”
Đứng trước sự cứng đầu này thì anh cũng chẳng thể làm gì hơn.
“Hôm nay tôi còn có việc, chuyện khi nãy cảm ơn anh, giờ phiền anh để tôi xuống xe”
Huễ Minh thay đổi sắc mặt khi vừa nghe câu đòi xuống xe của cô. Giọng nói có chút căng thẳng gằng xuống.
“Tôi đưa em đến đó, nếu muốn tiếp tục công việc của em thì phải nghe theo tôi”
Linh Hoa có chút không cam lòng muốn phản bác lại lời của anh thì bị anh có chút lớn tiếng.
“Em đừng có tự ý muốn làm theo ý của mình, lần này người mà em chạm mặt nó không đơn giản như em nghĩ”
“Có tiền thì họ trừ khử em cũng chẳng cần đụng tay đâu”
“Đừng có ngang bướng nữa, em vẫn chưa đủ để đấu với họ”
“Giờ thì nói địa chỉ em cần đến tài xế riêng tôi sẽ đưa em đến đó”
Rồi anh quay sang nhìn ra phía cửa xe, Linh Hoa cũng khá bất ngờ vì đây là lần đầu cô thấy anh lớn tiếng như vậy. Còn tâm tư riêng của Huễ Minh anh trên thương trường bao năm qua đám người giàu trong giới kinh doanh cái đầu họ tính toán vô cùng đáng sợ. Cái gì cũng có thể thâu tóm xử lý nhanh gọn được vậy mà cái con người ngang bướng trước mắt lại chẳng nghe lời của anh.
Cứ thế cả hai im lặng suốt một chặn đường, tới nơi thì cô vội vã bước xuống xe. Huễ Minh trong lòng giận thì giận nhưng vẫn rất lo lắng muốn đi vào cùng với cô thì bị Linh Hoa cản lại.
“Muốn tôi nghe anh thì anh phải nghe tôi”
“Ngồi im một lát nữa tôi sẽ ra ngay”
Nói rồi cô đóng cửa chạy vội vào trong trường, Huễ Minh cũng không làm gì hơn ngoài việc nghe lời cô. Ngồi yên trong xe chờ đợi khiến lòng anh sốt sắn có chút bực tức.
Khi bước đến phòng của hiệu trưởng trường, cô ngồi vào bàn ông ấy có chút khó chịu nhìn đến cô.
“Tôi khuyên thật luật sư Từ cô không nên phải đi sâu về chuyện này”
“Tôi nghĩ thời gian qua điều tra cô cũng dần biết gia đình của em học sinh đấy như nào”
Linh Hoa lúc này cau mày ánh mắt sắt liệm nhìn về phía ông ta.
“Vậy là ngay cả ông cũng đã nhận tiền rồi sao”
Không ngờ gia đình rất nhanh để chặn đường của cô, nhưng Linh Hoa vẫn rất bình tĩnh thản nhiên dựa ra phía sau ghế nhìn ông ta lên tiếng.
“Tôi nghĩ cả đời làm nghề giáo của ông cũng rất khó khăn để ngồi ở vị trí này”
“Nhưng ông có từng nghĩ đây là một việc làm từ một kẻ bước ra ở nền giáo dục hay không”
“Tôi nghĩ rằng chắc ông cũng biết nếu sự việc này được lọt ra ngoài thì tất cả mọi người sẽ nhìn ông bằng con mắt nào?”
Ông ta cũng dần thoải mái lộ ra một nụ cười rồi lên tiếng.
“Trong phòng này chỉ có tôi và cô”
“Nhưng những lời vừa nãy khá khen cho cô đúng là những câu nói từ một vị luật sư giỏi rất sắt bén”
“Ngay cả cô cũng có thể hiểu ra được vấn đề giải quyết bằng tiền”
“Và tiền quan trọng như thế nào, nó có thể mua được cả nhân cách”
“Người thông minh như cô chắc rằng cũng sẽ hiểu ý của tôi mà đúng không”
Cô lúc này dường như nhận ra được rằng tên hiệu trưởng già trước mắt này có vẻ như đã bị đồng tiền phía bên kia che mờ mắt. Nhưng những câu nói ngày hôm nay của ông ta cô nhất định sẽ không cho nó qua một cách nhẹ nhàng như gió bay được.
“Ông không có ý sẽ đến làm nhân chứng”
Ông ta im lặng một lúc thay cho câu trả lời rồi lên tiếng
“Mời cô về cho”
“Trước khi đi tôi cần nói với cô một điều rằng, đừng đánh giá cao bất kì ai cả, nếu có tiền thì một kẻ cao ngạo đến đâu cũng sẽ quỳ xuống sẵn sàng lau giày cho cô, hiểu chứ”
Cô nhanh chóng cầm chiếc túi của mình đứng dậy bỏ đi không quay đầu lên tiếng chào ông ta. Cô rời đi với tâm thế không thể chấp nhận được. Đường đường đây lại là trường thuộc dạng không tầm thường sao lại có một tên hiệu trưởng lại bị chi phối bởi đồng tiền như vậy.