Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng thì cũng đến giờ tan làm của Linh Hoa. Anh đã đề phòng việc kẹt xe hay lí do gì mà nên muộn nên đã đi dư ra hơn 20 phút đồng hồ. Đến nơi anh cứ hết làm cái này đến cái khác, hút thuốc đi ra đi vào xe, bấm điện thoại mà chờ đợi cô.
Mọi người dần bắt đầu di chuyển ra bên ngoài, anh nhìn trong đám người đông đúc đó mãi mới thấy hình bóng bé nhỏ kia.
Gương mặt hiện sự mệt mỏi của một ngày làm việc. Linh Hoa cũng đã thấy chiếc xe anh từ xa nên đã đi lại nó. Đối diện với cô, Huễ Minh gương mặt có đôi phần nhẹ nhàng hơn giọng nói cũng đỡ gằng hơn một chút.
“Mệt lắm sao”
“Đi ăn chút gì đó không?”
Đáp lại sự hỏi han quan tâm của anh là một câu vô cùng lạnh lùng từ cô.
“Tôi không muốn ăn gì”
Cô tự mở cửa xe bước vào trong, chứ mà cứ nói chuyện bên ngoài các anh chị đồng nghiệp trong văn phòng cô mà thấy là một tràn ầm ĩ. Sáng mai đi làm cô lại khó xử cho xem.
Anh cũng đã vào ngồi ghế lái của mình quay sang cô.
“Em không có quyền từ chối ở đây”
Nói rồi anh chở cô rời khỏi đó để đến một nhà hàng quen thuộc mà anh thường xuyên dùng bữa.
“Không cho tôi từ chối vậy sao còn hỏi?”
Huễ Minh vẫn đang nhìn về phía trước tập trung lái xe, nhìn đường lên tiếng trả lời cô.
“Tại tôi muốn nghe giọng em nói, khuôn mặt thì lúc nào cũng căng ra khó coi”
Rồi lại khuôn cảnh cũ lập lại cả hai bắt đầu tạo ra không khí im lặng trong xe. Lúc dừng đèn đỏ, đèn đi bộ phía bên cột đèn cũng đang nhấp nháy ra hiệu cho phép người đi bộ sang đường. Một cô nhóc tầm chừng lớp ba đi ngang qua xe của cả hai người mà bên cạnh lại không có một người giám hộ.
Khi đầu cô có vẻ không để ý lắm nhưng nghe lời nói của Huễ Minh cô mới chú tâm về điều đó.
“Sao nhỏ vậy mà lại đi học về một mình nhỉ”
Linh Hoa cũng nói một câu với anh…
“Sao anh dạo gần đây hay thắc mắc nhiều thứ khó hiểu nhỉ”
Huễ Minh quay sang nhìn cô cười trêu chọc…
“Bệnh lo chuyện bao đồng từ em lây sang tôi đấy”
Vừa dứt lời cô bé đó lại bị đâm trúng bởi một chiếc xe chạy. Cô gái lái xe hơi kia vì quá tốc độ đến nơi thì mới biết là đèn đỏ nhất thời thắng gấp. Mặc dù đã giảm tốc độ nhiều nhưng vẫn không tránh khỏi việc xô xác.
Con bé bị ngã người về phía trước tay nằm trước vạch đường, Linh Hoa vì quá lo lắng nên đã mở cửa xe chạy ra xem.
Cô nhanh chóng chạy ra cô bé, đối với sức lực trẻ em thì cú va chạm này khá đau. Cô đi đến đỡ con bé. Cô bé rất hiểu chuyện dù đứng không nổi vẫn luôn miệng cảm ơn Linh Hoa.
Vị tài xế nữ kia cũng ra bắt đầu hỏi han cô bé. Rằng có ổn không vì cô ta đang thật sự rất gấp.
“Cháu không sao, chỉ là trầy chân một tẹo thôi”
Con bé cứ liên tục nói mình rất khoẻ không sao và chứng minh cho vị tài xế kia an tâm mà rời đi. Nhưng sao có thể qua mắt được Linh Hoa.
“Nhà con ở đâu, cô đưa về”
Linh Hoa cẩn thận hỏi địa chỉ nhà cô bé, rồi dìu con bé lên xe cũng trấn an nó một chút.
“Yên tâm, cô biết là ở trường con được dạy là không được đi cùng người lạ”
“Nếu có sợ, con cho cô số của bố mẹ cô gọi họ tới đón”
Con bé có chút ngập ngừng rồi lại cười tươi nói chuyện trả lời cô.
“Ba mẹ con bận lắm”
“Dặn con rằng là khi nào ba mẹ tới thăm thì con mới được nói chuyện với họ”
“Con không sao hết, con có thể tự đi bộ về mà không làm phiền đến cô chú”
Cô khá bất ngờ trước từng câu nói của cô bé, cô không tin được là đây là một suy nghĩ của một đứa trẻ học cấp một. Làm sao có thể hiểu chuyện đến mức như vậy chứ.
Còn Huễ Minh lúc này quan sát thấy chân tay cô bé đều chảy máu nên anh cũng biết điều tiếp theo nên làm gì. Đánh xe chạy đi tới một tiệm thuốc gần đây nhất.
Cũng đến tiệm thuốc gần đó, anh cũng không nói thêm gì mà lặng lặn xuống xe. Đi vào trong mua một vài món cần thiết.
Tiếng đói bụng, phát ra từ bụng của cô bé cô thấy vậy liền mở lời trước.
“Con muốn đi ăn cùng cô chú chứ”
Ban đầu cô bé có không trả lời, nhìn cô với một trạng thái.
“Không phải ngại, vì con đáng yêu quá nên đây coi như là quà vì sự đáng yêu của con”
Cô bé cũng dần thoải mái hơn trước lời nói của Linh Hoa. Gật đầu đồng ý với cô, Huễ Minh lúc này lên xe nhìn thấy mới đó mà khoảng cách của hai cô cháu này nhanh sát gần như vậy sao.
Bất ngờ thật đó! Mà thấy cô cười nói vui vẻ với bọn trẻ con như vậy. Làm anh cũng có ước muốn trở thành trẻ con, thật ganh tỵ.