Chúc Một Ngày Tốt Lành

Chương 21



24

Thằng Cu buồn lắm. Hụt hẫng nữa.

Nó có cảm giác nhỏ Hà không hứng thú trò chuyện với nó.

Nó cũng ngạc nhiên về mình nữa. Hôm nay nó thấy nó làm sao ấy! Nó có khối bạn gái trong làng. Nhưng chẳng bao giờ nó bận tâm các con nhỏ đó có thích trò chuyện với nó hay không.

Thế mà sáng nay một con nhỏ lạ hoắc lại khiến lòng nó gầm lên giận hờn, rồi dịu xuống thành những tiếng thở than. Hay là tại cái tên của mình nhỉ? Trong làng chẳng thiếu gì đứa tên Cu: Cu Tí, Cu Tèo... Nhưng khi lớn lên, chẳng ai gọi chúng bằng cái tên hồi bé nữa. Ờ, lớn lên thì mọi thứ phải khác đi. Thằng Cu Tí thành thằng Hùng. Thằng Cu Tèo thành thằng Hải. Chỉ có nó, đã mười ba tuổi rồi mà ngày nào cũng nghe mẹ nó oang oang “Cu ơi, Cu à”. Rồi cả làng cũng gọi thế.

Trước đây thì nó chẳng thấy phiền lòng. Chỉ có hôm nay đi lùng con heo con bất ngờ gặp nhỏ Hà, nó mới cảm thấy cái tên của nó thật bất tiện.

Thằng Cu vừa lê bước vừa nghĩ, rất giống con heo của mình.

Vì thằng Lọ Nồi, đang lếch thếch theo chân chủ, cũng đang nghĩ về cái tên của nó y như thế.

Hai chủ tớ lặng thinh trên đường về, lòng đầy tâm trạng, đã thấy hương cỏ ban trưa phảng phất buồn.

Sau lần đó, bà Đỏ bảo thằng Cu thay cây cọc cũ bị mục chỗ chân rào để heo khỏi sổng ra ngoài.

Kể từ hôm thằng Cu tuân lời mẹ nêm chặt lối ra vào bí mật, Lọ Nồi - kẻ đầu têu những trò nghịch ngợm trong bầy - bỗng hóa thành một chàng heo đăm chiêu. Nó ít đùa giỡn với bọn nhóc hơn. Bây giờ đám vật nuôi hay bắt gặp nó nằm mọp hàng giờ bên hàng giậu tư lự nhìn ra ngoài.

- Có gì ngoài đó mà nhìn hoài vậy anh? - Một hôm không nén được thắc mắc, Đuôi Xoăn mon men lại gần ngập ngừng hỏi.

- Ngoài đó có nhiều thứ hay lắm. - Lọ Nồi khụt khịt đáp, vẫn không nhấc mình lên khỏi nỗi buồn - Hôm trước tao đã lẻn ra đó một lần.

Đuôi Xoăn rúc đầu vào đám lá, nheo mắt nhìn:

- Em thấy ngoài kia cũng giống như trong này thôi. Cũng cỏ cây. Những bông hoa, và những con chim.

Lọ Nồi còn chưa kịp nói, thằng cún Mõm Ngắn đã nhô đầu ra từ phía sau Đuôi Xoăn:

- Bãi cỏ bên ngoài rộng lắm, thầy. Mình tha hồ chạy từ đầu này sang đầu nọ mà không phải tránh bất cứ thứ gì.

- Ừ, thế thì thích thật. - Lần đầu tiên thằng Đuôi Xoăn khen tên đệ tử. So với cuộc sống quanh quẩn của loài heo, bọn cún xưa nay vẫn phiêu lưu bên ngoài hàng rào mà chẳng bị ai cấm cản.

Lọ Nồi cựa mình trên chỗ nằm. Nó ngước cổ định hét lên “Không phải thế! Điều đáng yêu nhất ngoài kia không phải là bãi cỏ!” nhưng đến phút chót nó thấy ngường ngượng thế nào, lại nằm im. Bãi cỏ tất nhiên là hay, hương thơm của nó rõ ràng ngào ngạt hơn trong này, ít ra là vì nó không trộn lẫn với mùi... phân heo. Nhưng với Lọ Nồi, điều quyến rũ nhất ở bên kia hàng rào là nàng tiểu thư Đeo Nơ trong vườn nhà bà Tươi.

Nguồn ebook:

Lọ Nồi không biết Đeo Nơ lúc này có nhớ đến nó như nó đang nhớ đến nàng không. Và nếu nhớ thì nàng nhớ những gì. Chắc nàng sẽ nhớ đến cái tên Nắng Vàng. Nàng sẽ nhớ nó là chúa xạo ke.

Lọ Nồi buồn lắm, nhưng nó không trách nàng. Nghĩ đến Đeo Nơ, đến thân hình thon thả và dáng đi uyển chuyển của nàng, lòng nó chỉ dậy lên một nỗi niềm trìu mến. Đột nhiên nó lẩm bẩm, tin rằng ở tít đằng kia nàng sẽ nghe thấy:

- Ăng gô gô!

- Thấy chưa, nó “Chúc một ngày tốt lành” đó!

Có tiếng nói bên kia dãy lá.

Lọ Nồi bật ngay dậy khỏi chỗ nằm, mắt láo liên. Cả thằng Đuôi Xoăn cũng quay đầu nhìn dáo dác.

Mõm Ngắn thì thầm:

- Em phát hiện ra bọn họ từ nãy, thưa thầy.

Lố nhố bóng người bên ngoài hàng giậu.

- Họ là ai thế?

Mõm Ngắn làm một động tác mơ hồ (nếu nó không phải là một con cún thì rất có thể chúng ta nhìn thấy nó đang rụt cổ):

- Các nhà báo hôm nọ.