Chị Nái Sề, chị Mái Hoa và chị Vện rốt cuộc là những nhân vật nổi bật nhất trong buổi sáng hôm đó.
Khác với lũ nhóc, cả ba ý thức rất rõ những lợi ích mà thứ ngôn ngữ đặc biệt của chúng đem lại.
Trong khi lũ heo con, gà con, chó con vẫn chơi đùa một cách hồn nhiên, tất nhiên không giấu vẻ khoái trí trẻ con trước sự săn đón của khách du lịch và giới truyền thông thì các bà mẹ huy động tất cả vốn từ một cách có chủ ý nhằm giới thiệu như một thực đơn hấp dẫn dành cho đám đông.
Cả ba luôn cặp kè bên nhau, thoáng thấy bóng người đến gần là lập tức trổ tài đối đáp bằng những mẫu câu đã được âm thầm tập dượt từ trước đó nhiều ngày, không chỉ nội dung mà cả cách nhấn giọng, những quãng lặng, những đoạn ngân nga khiến cuộc trò chuyện bỗng véo von như phát ra từ một dàn nhạc giao hưởng.
Đèn flash chớp nháy, tiếng máy quay phim chạy rè rè được đệm bởi những tiếng “ồ”, “à”, “ối chao” của khán giả càng làm bà mẹ heo, bà mẹ chó, bà mẹ gà kích động, mỗi lúc một cao giọng, gây cảm giác dàn nhạc giao hưởng vừa bổ sung thêm nhiều nhạc cụ điện tử để chuyển qua trình diễn loại rock nặng vẫn được biết tới dưới tên heavy metal.
So với chị Nái Sề, chị Vện và chị Mái Hoa, một nhân vật cũng lăng xăng không kém trong ngày hôm đó là bà Hai Nhành. Bà đi tới đi lui giữa các con vật để trò chuyện với chúng, chạy qua chạy lại giữa vật và người để làm phiên dịch, nhân tiện dạy cho du khách vài câu đối thoại thông dụng, để ngay sau đó những người này mon men lại gần các con vật nuôi, sung sướng thực tập thứ ngôn ngữ độc đáo, sung sướng hơn nữa khi được các con vật niềm nở đáp trả.
Một đám mây tháng tám trĩu nước bay ngang khu vườn, rắc vài hạt mưa lên đám người bên dưới nhưng không đủ làm ướt sự hứng khởi của họ.
Cha con ông chủ tịch tỉnh cũng chen lấn trong đám đông, cứ mỗi lần con gà nói chuyện với con chó hay con chó nói chuyện với con heo, mặt thằng bé nở ra mười tám phân vuông, chân nhảy tưng tưng. Ông bố nhìn vẻ háo hức của thằng con, ông không nhảy nhót vì ông là người lớn, hơn nữa vì ông là chủ tịch của một tỉnh nhưng mặt ông rõ ràng nở ra gấp đôi thằng con, tức là ba mươi sáu phân vuông.
Bà Đỏ, như thường lệ chỉ đứng trong kẹt cửa nhìn ra. Tất nhiên chân bà trong nhà nhưng tâm trí bà đang ở ngoài vườn. Bà đứng một chỗ nhưng bà thấy hết, những cành non bị uốn cong trong gió, bụi nước trong không trung, máy chụp hình và máy quay phim của nhà báo và du khách, cả những chiếc vé trong túi của đám đông bằng cách nào đó bà cũng thấy. Và bà lầm rầm tạ ơn.
Thằng Cu sau khi gặp ông an ninh vẫn lảng vảng trong vườn lúc đầu ngày nhưng khi thoáng thấy con bé Hà xuất hiện trước cổng, lòng nó lập tức chùng xuống và nó nhanh chân trốn biệt.
Lúc đầu nó tính vùi nỗi buồn vào đống rơm trước chuồng heo, nhưng sợ con bé bắt gặp, nó chạy vào nhà chôn mình trong góc bếp. Nó ngồi thu lu trên chiếc ghế con, hai tay ôm đầu, cặp mắt thẫn thờ nhìn đống chén đũa, ly tách, bát đĩa, nồi niêu, dao thớt ngổn ngang trước mắt, tự nghĩ nên làm gì trong lúc này, nên làm chảy máu mình bằng cách ôn lại những câu nói xé lòng của nhỏ Hà như mặt thớt ôn lại từng nhát dao hay nên chạy ra vườn tròng vào mặt vẻ tươi tỉnh của tên lừa đảo Frank Abagnale trong bộ phim Đố mày bắt được tao nó vừa xem trên ti vi.
Trong khi thằng Cu đang phân vân giữa hai lựa chọn, và có vẻ nghiêng về lựa chọn thứ hai khi loay hoay chuyển tên bộ phim thành Đố mày làm tao buồn, nó chợt giật bắn mình khi nghe tiếng mẹ nó oang oang:
- Cu ơi! Cu à! Mày đang ở đâu vậy, con?
Mẹ nó tuy đứng chỗ cửa, nhưng bà gọi vọng ra ngoài bằng giọng vang rền thế kia chẳng khác nào bà muốn giết nó lần nữa khi thể nào con bé Hà kiêu kỳ kia cũng không bỏ lỡ cơ hội chế nhạo nó.
Thằng Cu rầu rĩ nghĩ và lần này nó không buồn ôm đầu nữa. Chú bé mới lớn chán nản thả tay cho cái đầu rơi xuống và ở tư thế cằm tì vào xương ức đó, nó bỗng giống thằng Lọ Nồi kinh khủng khi một chuỗi rền rĩ từ ngực nó phát ra, nghe giật cục như một dãy nút áo thình lình bị bục:
- Gố gồ… gồ un… ủn gô… ô… ô… ô…
Trong hoàn cảnh này, chắc chắn câu đó không có nghĩa “đột nhập vào nhà bà Tươi” như cách đây mấy tiếng nữa.