Chúc Mừng Ngài Thoát Chết Thành Công

Chương 38



Mạc Dịch quay đầu nhìn ra sau lưng theo bản năng.

Cánh cửa gỗ phủ đầy bụi bặm đóng kín như bưng, đính chặt vào phần khung gồ ghề méo mó, dưới mấy con chữ xiêu vẹo là tầng tầng lớp lớp dấu tay máu bé nhỏ chồng chất lên nhau, tạo nên cảnh tượng ghê rợn trên ván cửa dơ bẩn nhòe nhoẹt.

Không biết có phải anh tưởng tượng ra không, nhưng Mạc Dịch cảm giác số lượng bàn tay dường như… nhiều hơn so với lúc trước.

Anh hít sâu một hơi, xua tan dự cảm chẳng lành trong đầu mình đi, rồi cúi người cầm cuộn giấy kia lên.

Xúc cảm nơi đầu ngón tay khá thô ráp và cũ kỹ, không ngờ chất liệu còn khá dày dặn.

Mạc Dịch mím môi rũ mở tờ giấy.

Bụi bặm nháy mắt rũ tung ra, nhẹ nhàng bay lượn dưới ánh đèn tường hôn ám khiến tầm mắt anh mông lung.

Mạc Dịch bị sặc ho khẽ vài tiếng, huơ huơ tay xua tan tro bụi rồi tập trung nhìn xuống tờ giấy, bất ngờ khi nhận ra đây là một tấm ảnh.

Một tấm ảnh chụp tập thể.

Toàn bộ đã nhăn nhúm, ẩm mốc loang lổ. Điểm nổi bật nhất là rất nhiều chấm nhỏ màu nâu bất quy tắc dính trên mặt ảnh, tựa như bị phun tung toé lên vậy.

Mạc Dịch sửng sốt, vội vàng nhìn về góc dưới cùng bên phải. Quả nhiên nơi đó thiếu mất một miếng.

Trái tim đập rộn lên khiến Mạc Dịch không khỏi nín thở trong vô thức.

Anh biết đây là tấm ảnh ở đâu rồi.

Nó vốn dĩ được lồng trong chiếc khung dưới tầng hầm, sau trận tàn sát thì bị người ta vội vàng xé xuống, đổi thành bức chân dung người phụ nữ kia.

Những chấm nhỏ màu nâu là máu của cô nhi bắn lên.

Từ trong ba lô, Mạc Dịch lấy ra mẩu giấy còn sót lại sau khi tấm ảnh bị giật khỏi khung, hít sâu một hơi rồi kề sát nó vào tờ giấy vừa nhặt được.

Góc cạnh vừa khít không chừa một khe hở.

Tấm ảnh kia đã được bổ sung hoàn chỉnh.

Khung cảnh cô nhi viện âm trầm lạnh lẽo dưới bầu trời xám xịt ảm đạm. Những đứa nhỏ mồ côi thấp lùn xếp thành hàng trước cửa viện, khuôn mặt chúng mơ hồ mà cứng đơ. Những thân hình nhỏ gầy thiếu dinh dưỡng tựa cái xác không hồn, ánh mắt trống rỗng như những lỗ thủng đen sì chăm chú nhìn thẳng vào ống kính.

Đứng bên cạnh đám nhỏ là bóng hình quen thuộc: người phụ nữ cao lớn, trang trọng, nghiêm khắc, vẫn mặc chiếc váy đen giản dị lạnh lùng, hà khắc và khó gần, bên cạnh bà ta còn có thêm mấy nữ hộ lý giống thế, đều trưng ra bộ mặt chết lặng lạnh lẽo.

Ở rìa bên kia đám trẻ có một người khá kỳ lạ thu hút sự chú ý của Mạc Dịch.

Một người đàn ông có vóc dáng trung bình, không cao không thấp, không mập không gầy, trông bình thường đến mức vô vị. Hắn đứng ở một góc trong đám đông, nở nụ cười vô hại.

Mạc Dịch chú ý thấy bàn tay người đàn ông này khoát lên vai đứa trẻ con bên cạnh rất tự nhiên, nhưng tay chân đứa trẻ lại co quắp, hai bả vai một cao một thấp như đang trốn không cho hắn đụng vào người vậy.

Chỉ nhìn qua tấm ảnh mờ nhòe ố vàng cũng có thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt đứa nhỏ kia—

Sợ hãi.

Mạc Dịch nín thở, chẳng lẽ đây là nguyên nhân cô bé kia đưa tấm ảnh này làm món quà để tặng cho anh sao?

Bởi vì chủ nhân chân chính của cô nhi viện này đang có mặt trong tấm ảnh?

Tim Mạc Dịch đập dồn, anh cố quan sát kỹ lưỡng người đàn ông ấy, bực nỗi một nửa khuôn mặt hắn đã bị hoen ố bởi một vết máu khô.

Anh miết mạnh lên bề mặt thô ráp gồ ghề của tấm ảnh, bụi bặm vốn dĩ đã phủ dày theo động tác của anh mà tung bay trong không khí.

Nhưng có lẽ do vết máu đông lại quá lâu nên đã dính két vào, không tài nào cạy xuống mảy may.

Vốn Mạc Dịch chẳng hy vọng quá nhiều nên không cố miết nữa mà nhìn kỹ lại một lượt tấm ảnh từ trên xuống dưới, chắc chắn mình không bỏ lỡ manh mối nào mới cuộn nó lại cho vào trong ba lô, sau đó cất bước đi ra bên ngoài.

Băng qua hành lang u ám dài dằng dặc, sắp đến gần đại sảnh thì Mạc Dịch nghe thấy ngoài ấy truyền đến những âm thanh thì thầm khe khẽ.

Trái tim thắt lại, anh vội vàng nện bước nhanh hơn về phía đầu hành lang có ánh sáng mờ heo hắt.

Vừa mới tới đại sảnh, Mạc Dịch liền ngẩn người ra.

— lại thêm một người nữa hy sinh.

Lần này là cô gái người mới lựa chọn đi theo đội ngũ của Triệu Nghị Thành.

Cô nằm ngã ngửa trên sàn nhà, tứ chi vặn vẹo đè dưới thân thể như một con búp bê cũ hỏng rách nát.

Máu tươi ồ ạt tuôn khỏi cơ thể, từ từ lan rộng ra xung quanh như nụ hoa tử vong thong thả nở rộ, đầu và ngực của cô thủng một lỗ lớn, lộ cả nội tạng và xương cốt trắng hếu, dịch óc hòa với máu thành màu hồng nhạt lõng bõng trong phần xương sọ vỡ vụn.

Đôi mắt giập nát đục ngầu mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, mảng lớn máu tươi chảy nhơ nhớp cả sườn mặt trắng bệch gãy lệch của cô.

Không phải bị treo cổ.

Ánh mắt Mạc Dịch nhuốm vẻ nặng nề: bất đồng với những cái chết trước đó, phương thức giết người lần này… có vẻ như là hành hạ đến chết.

Đúng lúc này, bờ vai của anh bị ai đó vỗ mạnh một cái.

Mạc Dịch quay đầu, thấy Vương Trạch Chi đang thở hổn hển đứng đằng sau.

Cậu có vẻ cực kỳ chật vật, quần áo nhăn nhúm, đầu tóc rối bù, toàn thân dính đầy bụi bặm như vừa lăn lộn trên mặt đất vậy. Tay cậu chống eo, khom lưng thở dồn dập không nói nổi một lời.

Mạc Dịch định đưa tay nâng Vương Trạch Chi nhưng bị trọng lượng cơ thể cậu ập vào thành ra loạng choạng một cái.

“…”

Anh buông tay làm ra vẻ không có việc gì rồi chuyển hướng vỗ vỗ lưng giúp cậu thuận khí.

Đúng lúc này Mạc Dịch phát hiện trên cổ Vương Trạch Chi hằn một vòng xanh tím sưng vù như bị dây siết. Vết thương vẫn còn từ từ chảy máu, đỏ rực chói mắt trên làn da trắng trẻo.

Ánh mắt của anh thoáng bồi hồi.

Vương Trạch Chi thở gấp mấy hơi, rốt cục cũng hồi phục lại sau cơn khủng hoảng, cậu nuốt một ngụm nướt bọt mới nói vẻ chưa kịp hoàn hồn:

“Em vừa mới…”

Lời vừa ra khỏi miệng, cả cậu lẫn Mạc Dịch đều giật mình, giọng nói mềm mỏng của Vương Trạch Chi trở nên khản đặc như chiêng vỡ, giống sỏi đá lạo xạo trong lỗ tai.

Vương Trạch Chi ho khan vài tiếng cho thanh cổ họng. Lúc này giọng cậu mới khôi phục như trước kia, tuy vẫn còn hơi khàn, nhưng nghe cũng không quá đáng sợ nữa:

“Em vừa mới… vào phòng viện trưởng.”

Nghe vậy, ánh mắt Mạc Dịch lập tức nghiêm túc hẳn lên, anh đứng thẳng người dậy chăm chú nhìn Vương Trạch Chi, miệng hỏi:

“Sau đó chuyện gì đã xảy ra?”

Cậu lấy lại bình tĩnh, hơi lắp bắp trả lời:

“Giờ em mới biết, lúc trước anh tìm thời gian biểu khó đến mức độ nào… Em… em gặp một người phụ nữ.” Khuôn mặt Vương Trạch Chi thoáng hiện vẻ hoảng sợ. Cậu hít sâu một hơi, tay vô thức xoa xoa cổ họng: “Suýt… Suýt chút nữa em bỏ mạng ở đó rồi.”

Mạc Dịch sửng sốt: “Vậy cậu làm thế nào…?”

Vương Trạch Chi gượng cười xòe tay ra, trong lòng bàn tay cậu là một hình nộm nhỏ cháy đen thui, cái đầu oặt xuống dưới, trên cổ nó có vết hằn siết rất rõ ràng.

Cậu nói: “Cũng do em bất cẩn… Nếu không nhờ đạo cụ đổi từ cửa hàng này chặn lại một phần thì đã xong đời.”

Nói xong Vương Trạch Chi dừng một chút rồi ngước mắt nhìn Mạc Dịch vẻ nghi hoặc: “Anh không mang theo đạo cụ gì vào đúng không…? Vậy làm cách nào mà anh thoát được ra ngoài bình an vô sự vậy?”

Nghe vậy Mạc Dịch liền sững ra, vô thức chạm vào bàn tay trái đang bị băng bó kín mít của mình.

Kỳ thật hiện tại đã không còn đau nhiều nữa, thậm chí có thể cử động nhẹ nhàng một chút, không thể không nói tay nghề bó xương của “Tống Kỳ” thật sự không tồi.

Mạc Dịch cụp mi, che khuất chút cảm xúc phức tạp trong đôi mắt mình.

Lúc ngước lên, nét mặt anh đã lấy lại vẻ bình tĩnh cùng lý trí như bình thường. Mạc Dịch âm thầm nhìn một vòng xung quanh đại sảnh: không hề có Tống Kỳ.

Anh cũng không quá bất ngờ.

Dù sao ngay từ đầu khi anh đề nghị phân công nhau hành động thì đã suy tính đến chuyện này rồi.

Mạc Dịch mím môi, tầm nhìn quay trở lại với Vương Trạch Chi, hơi hơi nở nụ cười, anh trả lời qua loa: “Nói chung là… do may mắn thôi.”

Thấy anh đã nói vậy, Vương Trạch Chi cũng không tiện tiếp tục truy hỏi nữa.

Đúng lúc này tựa hồ nhớ ra chuyện gì, đôi mắt cậu nhìn Mạc Dịch bỗng chốc bừng sáng, ngữ khí trở nên hơi xúc động:

“Nhưng mà trải qua nguy hiểm lần này cũng không phải công toi.”

Nói xong, cậu dùng đôi tay vì phấn khích quá độ mà hơi run rẩy mở khóa kéo ba lô, lôi ra một tập văn kiện nhăn nhúm.

Mạc Dịch nhíu mày vẻ nghi hoặc.

Anh nhớ rất rõ lần trước khi vào phòng viện trưởng, về cơ bản anh đã lật tung đại bộ phận giấy tờ lên rồi, vậy đây có phải manh mối mới hay…?

Đột nhiên, hai mắt Mạc Dịch rực sáng nhìn về phía Vương Trạch Chi, anh hỏi dồn: “Lần này khi vào phòng viện trưởng, cậu thấy khung cảnh bên trong thế nào?”

Vương Trạch Chi bị câu hỏi không đầu không cuối của Mạc Dịch làm cho sửng sốt, bèn trả lời vẻ mơ mơ hồ hồ: “Ừm thì… Chỉ là khung cảnh văn phòng bình thường thôi, không có gì đặc biệt. Khi em đi vào thì tập văn kiện này nằm ngay giữa mặt bàn, em vừa nhặt lên… liền…”

“Liền bị tập kích?” Mạc Dịch đột ngột tiếp nối lời cậu định nói.

“Vâng… Đúng rồi.” Vương Trạch Chi ngơ ngác gãi gáy rồi ngập ngừng gật gật đầu.

Đôi mắt Mạc Dịch hiện vẻ trầm tư.

Lần đó khi tiến vào phòng viện trưởng, anh đã đảo lộn cả văn phòng lên, toàn bộ bàn ghế đều lật ngửa, ngay cả giá sách cũng bị anh đẩy ngã trên mặt đất. Nhưng Vương Trạch Chi lại nói cậu chỉ nhìn thấy một văn phòng bình thường. Như vậy chứng tỏ sau khi nhiệm vụ phụ mở ra — phòng viện trưởng cũng có những thay đổi y hệt các căn phòng khác.

Không thể không thừa nhận, tệp tư liệu mà Vương Trạch Chi mạo hiểm tính mạng để đoạt được này rất có giá trị.

Nét mặt Mạc Dịch cũng dịu đi, anh nhận lấy tập giấy trong tay Vương Trạch Chi, đang mở ra chuẩn bị đọc thì ánh mắt trong lúc vô tình liếc qua chiếc đồng hồ đeo trên tay.

5:02

Chuông báo thức anh đặt không kêu.

— Chuông báo giờ cơm của cô nhi viện cũng không hề đánh.