Chúc Mừng Ngài Thoát Chết Thành Công

Chương 5



Mạc Dịch bấu chặt trang sách, khiến các đốt ngón tay thon gầy trở nên trắng bệch.

Hai tai anh ù đi, não bộ vô cùng hỗn loạn.

Đột nhiên có một ý niệm mơ hồ lóe lên trong đầu, Mạc Dịch xoay người loạng choạng chạy ra khỏi cửa.

Không để ý trên đường đi va phải bao nhiêu người, anh lảo đà lảo đảo vọt ra hành lang, hai mắt sáng quắc vội vã nhìn ảnh chụp tốt nghiệp treo trên tường – ngày 8 tháng 6 năm 1994.

May sao.

Mạc Dịch thở phào một hơi, may sao ngày tháng trên ảnh vẫn có khác biệt, chứng tỏ không phải mọi người vẫn còn luẩn quẩn ở một tầng, mà đã thật sự đi lên tầng thứ hai.

Lúc này anh mới nghe thấy hình như có người ở đằng sau gọi tên mình. “… Mạc Dịch, Mạc Dịch!”

Mạc Dịch quay đầu vẻ lơ mơ, thấy Thẩm Lỗi đang đứng ở cửa phòng học cau mày nhìn anh. “Sao vậy? Không thoải mái ư? Không sao, tình cảnh thế này về sau cậu sẽ quen dần.”

Không đợi anh trả lời, Thẩm Lỗi đã khoát tay nói. “Có điều giờ không cần quan tâm chuyện đó, chúng ta mau đi thôi.”

“… đi ư?” Mạc Dịch sửng sốt.

“Đúng vậy.” Thẩm Lỗi gật đầu đáp. “Sương mù kia rồi cũng sẽ lan đến tầng hai, nghĩa là chúng ta có hơn bốn mươi phút để chạy, trong khoảng thời gian này càng trốn lên cao, cơ hội sống sót sẽ càng lớn.”

Giọng hắn nhỏ lại, nghe có vẻ nặng nề. “…Suy cho cùng, rút kinh nghiệm từ những gì tôi đã trải qua, chỉ cần sống sót trong vòng năm tiếng là qua cửa.”

Không đúng.



Mạc Dịch đứng thẳng dậy, chau mày đảo mắt nhìn vẻ mặt khác nhau của mọi người xung quanh.

Không hợp lý chút nào.

Đi lên tầng cao nhất, sống hết năm tiếng? Quy tắc qua cửa của trò chơi này thật sự đơn giản như vậy sao? Nếu thế, gợi ý nó cho lúc ban đầu có ý nghĩa gì chứ?

Căn phòng học này xuất hiện trở lại rốt cuộc muốn nói cho ta biết điều gì?

“Mạc Dịch!” Thẩm Lỗi hơi cao giọng, đang tiến lên định nói gì rồi lại dừng chân, ngữ khí thoáng mềm mỏng. “Sao sắc mặt cậu kém vậy?”

Mạc Dịch hít một hơi thật sâu, sau đó lời ít ý nhiều mà kể cho hắn nghe những gì mình thấy được và suy đoán của bản thân. Cuối cùng đưa ra ý kiến: “Tôi thấy chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều manh mối ở tầng dưới, bây giờ không nên cứ thế mà rời đi.”

Nghe xong Thẩm Lỗi cũng trầm ngâm, hắn ngẩng đầu nhìn con số trên tường, nhăn mày im lặng một lúc lâu rồi mới trịnh trọng mở miệng:

“Cậu nói cũng có lý, nhưng như vậy… quá mạo hiểm, cậu phải biết là theo kinh nghiệm của tôi, tuân theo quy tắc trò chơi, vật lộn sống sót qua thời gian quy định mới có tỷ lệ sinh tồn cao nhất. Tôi cũng đã từng gặp mấy người muốn tìm kiếm chân tướng, không gạt cậu làm gì, họ đều chẳng có kết cục tốt.”

Advertisement



Thẩm Lỗi dừng lại, giọng nói chất chứa nỗi thống khổ và sự đấu tranh tư tưởng. “Tôi đã thấy quá nhiều, cho nên xin lỗi, tôi không thể lấy tính mạng mình ra mạo hiểm cùng cậu. Cho dù như vậy, cậu vẫn kiên quyết ở lại hay sao?”

Thâm tâm Mạc Dịch biết rõ làm vậy nguy hiểm cỡ nào, anh cong ngón tay đặt lên môi, miệng mím thẳng tắp, trong lòng sốt ruột bồn chồn, một bên là lý trí nói với anh rằng hành động cùng mọi người an toàn hơn, một bên là trực giác gào thét bên tai: ở lại.

Rốt cục, anh ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lỗi, từ tốn mà kiên định gật đầu.

Có lẽ thấy được sự kiên trì trong mắt anh nên Thẩm Lỗi cũng không khuyên nhủ thêm nữa, mà đưa tay tháo chiếc đèn pin dự phòng bên hông đưa cho Mạc Dịch: “… Bảo trọng.”

Hắn xoay người rời đi, vài người khác ngừng chân liếc nhìn Mạc Dịch một cái rồi cũng đi theo Thẩm Lỗi về phía cầu thang.

Mạc Dịch nhắm mắt ổn định tinh thần rồi trở lại phòng học, bước về chiếc bàn nơi anh nằm úp sấp khi vừa tỉnh giấc.

Anh kéo ghế ra, bắt đầu lục soát túi sách trong ngăn bàn, hy vọng có thể tìm ra chút manh mối. Đúng lúc ấy, bên tai Mạc Dịch vang lên giọng nói quen thuộc. “Tại sao anh cứ lục lọi cái bàn này, nó có gì đặc biệt sao?”

Mạc Dịch sửng sốt ngẩng đầu, chỉ thấy Giang Nguyên Bạch khoanh tay đứng trước bàn nhìn anh vẻ nghi hoặc.

“Sao cậu không đi theo họ?”

Giang Nguyên Bạch gãi gãi đầu, nở một nụ cười nửa căng thẳng nửa hiền hòa, đáp: “Tôi nghe được những lời anh nói với Thẩm Lỗi lúc nãy, thấy rất có lý, hơn nữa…”



Cậu tạm dừng rồi hạ giọng vẻ ngượng ngùng. “Hơn nữa, chúng ta là đồng đội mà? Tôi phải hành động cùng đồng đội của mình chứ.”

Mạc Dịch cười cười, lại cúi đầu, vừa lật bàn vừa nói. “Cậu nhìn kỹ một chút, cả phòng học chỉ có quyển vở trên bàn này mở ra, hơn nữa lúc ở tầng dưới tôi phát hiện nét mực trên vở vẫn còn chưa khô.”

Mạc Dịch chuyển chủ đề quá nhanh, Giang Nguyên Bạch sững người giây lát mới hiểu thì ra anh đang trả lời câu hỏi vừa nãy của mình.

Theo chỉ dẫn của Mạc Dịch, cậu ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh, quả nhiên, ở những bàn khác cũng đầy ắp sách vở nhưng chỉ bàn này có vở mở ra, bút mực còn chưa cài nắp.

—— Như thể trước khi bọn họ bước vào từng có người ngồi ở chỗ này viết viết gì đó!

Giang Nguyên Bạch rùng mình, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Đúng lúc này Mạc Dịch mò được vật gì, anh vói tay vào trong cặp rồi xé một nhát, tiếng “xoạc” giòn tan vang lên kéo theo nửa tấm vải lót. Anh lấy ra một quyển sổ mỏng bị khâu ở bên trong, không tìm kỹ thì không thể phát hiện ra, chẳng trách lúc trước những người đi lục soát phòng học lại không tìm được nó.

Mạc Dịch lật mở trang bìa đã ố vàng, chỉ thấy trên bìa lót là nét bút nắn nón viết một dòng chữ nhỏ: Triệu Thu Lam.

Mở đến trang sau thấy trang nào cũng trống không, ngoại trừ tờ cuối cùng có hai chữ to màu đỏ sậm xiên xẹo lộn xộn choán hết cả trang giấy. “Chết đi!”

Mạc Dịch hơi do dự rồi chuyển quyển sổ sang tay còn lại, quay đầu nói với Giang Nguyên Bạch vẫn đang lục lọi tìm kiếm ở bàn bên cạnh. “Tôi ra hành lang xem sao.”

Giang Nguyên Bạch sửng sốt. “Ủa? Phòng học còn chưa tìm xong hết, nhỡ bỏ lỡ manh mối nào thì sao?”

“Tôi muốn chứng thực một suy đoán.” Mạc Dịch quơ quơ quyển sổ trước mặt Giang Nguyên Bạch, vừa đi vừa đáp.

Giang Nguyên Bạch gãi gãi đầu, hoang mang nhìn anh chăm chăm, thấy Mạc Dịch sắp rời khỏi phòng học liền vội vàng buông thứ trong tay ra, chầm chậm chạy lại gần theo sát anh bước vào hành lang.

Những người khác đã bỏ đi hết, cả hành lang im lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở, sự trống trải này hơi đáng sợ, phía cuối nơi không có ánh đèn chiếu vào đen sì như cái động không đáy, khiến người ta nhìn mà bất an.

Bước chân Mạc Dịch vẫn đều đều hướng về phía phòng vệ sinh, lúc sắp đến gần, anh bất giác dừng lại.

Giang Nguyên Bạch đã đuổi kịp tới nơi, nhìn theo ánh mắt Mạc Dịch về bức tường đối diện nhà vệ sinh: trên đó treo một tấm ảnh chụp tập thể giống như tầng dưới, điều khác biệt duy nhất chính là, mọi người đều đang quay đầu, hai mắt tối om nhìn thẳng vào cậu!

Ngay sau đó, tất cả đồng loạt nở nụ cười quỷ dị, vươn tay chỉ sang bên…

“A ——!!!” Lưng Giang Nguyên Bạch đổ mồ hôi lạnh, sợ đến mức hét toáng lên.

Mạc Dịch giật nẩy mình nhìn cậu vẻ kỳ thị. “Kêu lên làm quỷ gì? Dọa tôi sợ hết hồn.”

Ngụ ý tiếng kêu của Giang Nguyên Bạch còn sợ hơn tấm ảnh này.



“Anh… anh…” Giang Nguyên Bạch lắp ba lắp bắp, chỉ tay về phía tấm ảnh quỷ quái. “Nó… Nó…”

Mạc Dịch mở quyển sổ trong tay ra, đưa cho Giang Nguyên Bạch xem tờ cuối cùng. “Cậu nhìn đi.”

Giờ phút này Giang Nguyên Bạch tuy còn chưa hoàn hồn nhưng vẫn tò mò ghé đầu qua. “…Chết đi? Sao vậy?” Cậu chẳng hiểu gì cả, vắt hết óc suy nghĩ trong chốc lát, rốt cục vẫn phải ngẩng đầu nhìn Mạc Dịch. “Ngoại trừ thấy sợ ra tôi còn cần thấy gì khác nữa không?”

Mạc Dịch: “…” Chỉ số thông minh của tên này thật hết cứu.

Anh chỉ vào tấm ảnh treo trên tường nói: “Ở tầng một sau khi chuông giải lao vang lên, trên mặt tường chỗ này hiện lên dòng chữ tương tự. Cho nên tôi nghĩ nơi đây hẳn sẽ cho ta manh mối gì đó.”

Giang Nguyên Bạch kiểu hóa ra là vậy.

Cậu len lén liếc tấm ảnh kia, thấy người bên trong đã trở về như cũ, đang nhìn về phía ống kính với vẻ mặt xán lạn an tường.

Hình ảnh ma quỷ vừa rồi lại hiện lên trước mắt Giang Nguyên Bạch, cậu nuốt khan, giọng nói hơi khàn khàn hỏi. “Phương… Phương hướng mà bọn họ chỉ, chính là nơi tiếp theo chúng ta phải đi sao?”

Mạc Dịch gật đầu.

Giang Nguyên Bạch nhìn về phía cuối hành lang.

Nơi đó không có đèn, không biết là không lắp hay là đèn hỏng rồi, tối như mực chẳng có chút ánh sáng nào, chỉ nhìn thôi đã làm lòng người bất an.

“Anh nghĩ… Nơi đó sẽ có gì?” Thanh âm Giang Nguyên Bạch càng khản đặc, câu chữ như bị bóp ra khỏi cổ họng của cậu vậy.

Mạc Dịch quơ quơ đèn pin trong tay. “Đi xem thì biết?”