Chứng Bệnh

Chương 13



Quy định của lớp mũi nhọn khối 12 trường THPT số 3 khác với các trường khác.

Khối 12 có tổng cộng 12 lớp, 360 học sinh, dựa theo thành tích đánh giá lần thi trước khai giảng sẽ lấy top 60 phân chia ra hai lớp – thực hiện việc giảng dạy nước rút toàn diện cho học sinh lớp chọn.

Tuy lớp một và lớp hai đều là lớp chọn, nhưng 30 người đứng đầu và 30 người đứng sau cũng sẽ có không khí học tâp khác nhau.

Dù cho Dụ Lạc Ngâm không nói như vậy, Bạch Tầm Âm cũng sẽ dốc sức để thi được vào lớp một.

Thành tích thi cử trước kia của cô đều đứng top 10 toàn khối, chỉ cần phát huy như bình thường thì vào lớp một nhất định không là vấn đề, còn về Dụ Lạc Ngâm…

Bạch Tầm Âm không nghĩ tới thành tích của Dụ Lạc Ngâm còn tốt hơn cả cô.

Ngày đó sau khi hai người tách ra từ sân thể dục, bị A Mạc không tìm thấy mình lôi kéo về phòng học tiếp tục dọn đồ đạc. Trước khi rời khỏi phòng học, ma xui quỷ khiến đi tới văn phòng giáo viên một chuyến.

Bạch Tầm Âm xin Thân Lang Lệ bảng xếp hạng những kì thi lần trước.

Trước kia cô chỉ chú ý vào thành tích của mình, xem thành tích của mình xong cũng không để ý tới người khác, bây giờ… Bạch Tầm Âm muốn xem thử thành tích của Dụ Lạc Ngâm như thế nào.

Nếu như cậu kêu cô phải thi đỗ lớp một, vậy là cậu rất tự tin vào thành tích của mình?

Kiểu ngoan cố không thừa nhận thất bại trong thành tích xuất hiện, Bạch Tầm Âm cầm bảng xếp hạng về nhà tìm tên của Dụ Lạc Ngâm.

Mười phút sau, cô lập tức phải chịu đả kích.

So với cô lần nào thi cử cũng đứng trong top 10 thì từ khi học lớp 10 tới nay, lần nào dự thi thành tích của Dụ Lạc Ngâm cũng đều ổn định trong top 3 toàn khối cả.

Cho dù là lúc kém cỏi nhất cũng sẽ không rớt xuống vị trí thứ năm.

So sánh với cậu, cô quả thật còn kém xa.

Bạch Tầm Âm nhíu mày, đôi mắt trong suốt hiện lên vẻ ‘không cam lòng’.

Buồn cười nhất chính là, trong bảng điểm của Dụ Lạc Ngâm, môn học ưu tú nhất chính là Vật lý, vậy mà cậu còn gọi cô tới kèm cậu môn này… không phải là quá thiếu đạo đức rồi sao?

Nhớ tới gần nửa tháng kia ở thư viện, Bạch Tầm Âm bỗng có cảm giác mình bị lừa, mắc mưu của cậu vậy.

Cảm xúc này trực tiếp dẫn tới việc ngày thi phân lớp, Bạch Tầm Âm thực sự để bụng bài thi Vật lý, cẩn thận kiểm tra trên dưới không biết bao nhiêu lần.

Cô muốn vượt qua Dụ Lạc Ngâm một lần.

Trước đó Bạch Tầm Âm đã so sánh thành tích của Dụ Lạc Ngâm với mình, số điểm bài thi Vật lý của cậu lần nào cũng cao hơn cô khoảng bảy tới tám điểm. Nhưng lớp 12 chuẩn bị đi thi đại học, cho dù lệch có một điểm cũng cách xa cả một sân thể dục, đừng nói là bảy hay tám điểm.

Vì thế, sau khi tập trung cao độ trong lúc làm bài thi, bả vai đơn bạc của Bạch Tầm Âm đều có chút đau mỏi.

A Mạc ở phòng thi khác đã làm bài xong vội vàng hấp tấp chạy tới tìm cô, “Âm Âm ơi, Âm Âm! Cậu thi thế nào? Những phần quan trọng hôm qua cậu chỉ cho tớ đều trúng hết cả, tớ cảm thấy tớ có thể đứng top 30 được đó!”

Thành tích A Mạc rất tốt, nhưng vẫn luôn không thể đứng đầu – nguyên nhân trực tiếp chính vì tâm tư cô nàng quá linh hoạt, thích vui chơi, chưa từng dồn hết tinh lực vào chuyện học tập cả.

Nhưng cố gắng một phen, ghi danh vào top 30 vẫn có thể làm được.

Bạch Tầm Âm không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã dựa vào trực giác viết ra những phần quan trọng nhất, hôm nay chúng thật sự đã có trong đề thi.

Cô lấy điện thoại ra gõ chữ: Không có vấn đề gì, nhất định chúng ta có thể cùng tới lớp một.

“Haha, tớ cũng cảm thấy vậy đó.” A Mạc cười lớn ôm lấy bả vai Bạch Tầm Âm, lải nhải chia sẻ tin tức mình hóng được cho cô, “Nói với cậu này, không phải tớ với Thịnh Sơ Nhiễm thi chung một phòng sao, đồ ngốc kia làm bài thi môn cuối cùng trong mười phút thôi đấy, làm xong là bỏ chạy lấy người, chậc chậc, vừa nhìn là biết định đi tìm Dụ Lạc Ngâm rồi.”

Bạch Tầm Âm: ……

Cô thật sự đã xem thường năng lực hóng hớt của A Mạc rồi.

Sau khi biết chuyện Thịnh Sơ Nhiễm theo đuổi Dụ Lạc Ngâm đã lâu mà không có nổi WeChat của cậu mà cô lại có, không biết A Mạc nghe được tin tức từ chỗ nào.

Hơn nữa, A Mạc giải thích là – cho dù Thịnh Sơ Nhiễm có cạo trọc đầu đi chăng nữa, người khiến Dụ Lạc Ngâm cảm thấy có hứng thú cũng chỉ là cô mà thôi.

Đối với chuyện này, Bạch Tầm Âm thật sự cảm thấy đau đầu, từ lúc nghe thấy hai cái tên kia trong miệng A Mạc đã muốn bỏ chạy.

“Đi thôi đi thôi.” A Mạc lại bừng bừng hứng thú, bắt lấy tay Bạch Tầm Âm hưng phấn nói, “Dụ Lạc Ngâm thi ở phòng nào thế? Chúng ta cũng tới xem náo nhiệt thôi, nhất định Thịnh Sơ Nhiễm lại bị nghẹn nữa rồi!”

Bạch Tầm Âm không muốn xem ‘náo nhiệt’ này, đeo cặp sách muốn đi.

“Âm Âm! Không phải cậu định để tớ đi một mình đấy chứ?” Nhưng mà A Mạc lôi kéo cô không tha, còn làm nũng, “Không được sao, đi mà đi mà ~~ ”

Nói rồi cũng mặt dày mày dạn lôi kéo Bạch Tầm Âm đi tới phía lối rẽ cầu thang – cũng chính là phòng thi của Dụ Lạc Ngâm.

Bạch Tầm Âm bị cưỡng ép kéo tới, cũng không thể nói được gì, thật sự muốn cắn A Mạc một cái.

Xui xẻo thế nào, Thịnh Sơ Nhiễm thật sự đang ở cửa phòng thi chờ chặn người, Chung Cầm cũng ở ngay bên cạnh cô ta.

Lúc A Mạc nhất quyết phải lôi kéo Bạch Tầm Âm, vừa vặn đụng phải mọi người trong phòng thi này lục tục ra ngoài.

Dụ Lạc Ngâm cũng ở trong đó, Lục Dã đi theo ngay cạnh, lúc cậu đeo cặp sách tay đút túi quần lười biếng đi ra, Thịnh Sơ Nhiễm lập tức tươi cười xinh đẹp bước tới.

Khoảng cách khá xa không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ là đôi mắt của Dụ Lạc Ngâm lại rất lạnh lùng, không hề nói gì, bị Thịnh Sơ Nhiễm chặn đường không đi được, khuôn mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

Chỉ là cô gái mảnh khảnh xinh đẹp đứng trước mặt thiếu niên chỉ cao tới bả vai cậu, bóng dáng tinh tế linh hoạt, thoạt nhìn trông… bọn họ rất xứng đôi.

Bất kể là ngoại hình hay trình độ được hoan nghênh, thậm chí là cả cơ thể ‘lành lặn’.

Bạch Tầm Âm cảm thấy hai mắt chua xót, cụp mắt muốn rời đi.

A Mạc bên cạnh lại không nhịn được, dứt khoát ‘thay cô’ lớn tiếng kêu cậu, “Dụ Lạc Ngâm!”

Giọng nói của cô nàng khiến hầu hết học sinh trong hành lang đều nghe thấy, thiếu niên vốn dĩ đã không còn chút kiên nhẫn nào đương nhiên cũng nghe được, Dụ Lạc Ngâm kinh ngạc ngước mắt nhìn qua, vừa hay đối diện với đôi mắt trong suốt của Bạch Tầm Âm.

Đôi mắt thiếu nữ có chút hoảng loạn giống như cảm giác chột dạ sau khi nhìn trộm sự ‘riêng tư’ của người khác.

Dụ Lạc Ngâm sửng sốt trong nháy mắt, bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt Bạch Tầm Âm nhìn cậu lúc này rất có cảm xúc sâu xa.

Cuối cùng cô gái nhỏ cũng chịu nhìn cậu rồi.

Chỉ là dù sao da mặt cô cũng rất mỏng, cậu thấy Bạch Tầm Âm oán trách trừng A Mạc bên cạnh một cái rồi buông tay cô nàng ra xoay người bỏ chạy.

“Cầm lấy.” Dụ Lạc Ngâm ném cặp sách cho Lục Dã bên cạnh, nhanh chóng lướt qua Thịnh Sơ Nhiễm đang chắn trước người đuổi theo.

“Dụ Lạc Ngâm!” Thịnh Sơ Nhiễm chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, cô ta nhìn thấy Dụ Lạc Ngâm muốn đuổi theo Bạch Tầm Âm, cuối cùng cũng không nhịn được đỏ mắt ấm ức hỏi, “Rốt cuộc là cậu có ý gì?”

Bước chân Dụ Lạc Ngâm dừng lại, quay đầu nhíu mày nhìn cô ta, “Tôi làm gì cậu à?”

Từ đầu tới cuối đều là cô gái này tự theo đuổi cậu, cậu không nhận cũng là sai sao?

Người thích cậu có rất nhiều, nhưng cậu cũng không cần thiết phải thanh toán cho tâm tư thiếu nữ của tất cả bọn họ chứ?

“Tớ đứng trước mặt cậu mà cậu coi như không thấy, Bạch Tầm Âm vừa xuất hiện là cậu đã đuổi theo cậu ta, cậu còn cho cậu ta WeChat nữa!” Thịnh Sơ Nhiễm uất ức cực kỳ, cũng bất chấp bên cạnh có nhiều người vây xem, “Rốt cuộc thì tớ không bằng cậu ta ở chỗ nào chứ? Bạch Tầm Âm cậu ta cũng chỉ là một con câm mà thôi!”

Mà bản thân cô ta lại còn thua rất nhiều lần bởi con câm này ư?

Từ phiếu bầu hoa khôi cho tới Dụ Lạc Ngâm, Thịnh Sơ Nhiễm sắp phát điên rồi.

Nghe thấy hai chữ ‘con câm’ này, khuôn mặt Dụ Lạc Ngâm lại trở nên lạnh lẽo hơn.

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Sơ Nhiễm, cười như không cười, “Cậu biết bản thân kém Bạch Tầm Âm ở chỗ nào không?”

Thịnh Sơ Nhiễm không phục, “Tớ không hề kém hơn cậu ta!”

“Tự tin là chuyện tốt, nhưng mà…” Dụ Lạc Ngâm hơi mỉm cười, không hề khách khí, “Nói người khác bị câm nhưng miệng cậu cũng chỉ dùng để nói xấu người ta thôi thì cũng không tốt hơn là bao đâu.”

Nói xong, Dụ Lạc Ngâm không để ý tới Thịnh Sơ Nhiễm còn đang sững sờ tại chỗ, bước chân nhanh chóng đuổi theo Bạch Tầm Âm.

Lúc đi qua A Mạc còn đang xem kịch vui, cậu thấp giọng nói, “Cảm ơn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Dụ: Vợ của tôi chỉ có tôi mới được bắt nạt!