Ngày qua ngày của lớp 12 chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung – chìm trong biển đề.
Tất cả những sự rung động mập mờ của tuổi dậy thì, bất an, thậm chí là rối bời đau đớn đều có thể bị bốn chữ này chôn vùi ở trong đống bài tập phức tạp. Mọi người đều giống như một con lừa sống tê liệt, ngón tay và đôi mắt đều đã bị đề thi sách ôn tập bắt cóc, liều mạng muốn tóm lấy đuôi trước kỳ thi đại học, cố gắng học hành thật chăm chỉ.
Nhưng cho dù có tránh né tới đâu, thời gian vẫn chạy rất nhanh, giống như đã lên dây cót vậy.
Mơ mơ màng màng đã tới Tết Nguyên Tiêu[1], ngày mười lăm tháng giêng.
Tết Nguyên Tiêu cũng coi như là kết thúc của Tết Âm Lịch, là ngày cuối cùng gia đình tụ tập đông đủ quây quần bên nhau, cũng coi như một ngày hội lớn.
Trường học từ bi huỷ bỏ tiết tự học buổi tối, năm giờ rưỡi học xong tiết cuối của buổi chiều, vốn dĩ đám học sinh bọn họ đều nên như con ngựa hoang đứt cương vụt ra cổng trường, như đám đông nô đùa trên dòng sông… lại bị một cơn mưa rào bất thình lình cản lại.
Bạch Tầm Âm nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa tí tách hoà vào với gió tuyết, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Cô không khỏi nhíu mày.
Lâm Lan là thành phố mưa thường xuyên, mùa đông từ tháng 11 tới tháng 3 lại hiếm khi mưa.
Mỗi năm tới mùa này, mọi người sẽ không mang theo ô bên người như trước nữa, mà thường có thói quen xem dự báo thời tiết trước khi ra cửa, nhưng rõ ràng dự báo thời tiết hôm nay nói Tết Nguyên Tiêu sẽ nắng cả ngày.
Xem ra cũng chẳng chuẩn chút nào, hại người ta thảm quá.
Cơn mưa ở Lâm Lan triền miên không dứt, không mang dù mà đi về nhà kiểu gì cũng cảm mạo.
Trong lúc nhất thời, không có một ai đủ dũng khí chạy thẳng vào màn mưa rét buốt này cả, trừ một vài người may mắn mang dù, hầu hết học sinh đều dừng chân lại trường.
Xem ra, trường học có tốt tính huỷ bỏ tiết tự học buổi tối cũng không có tác dụng gì.
“Haizz, phiền chết mất.” A Mạc cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, kéo tay Bạch Tầm Âm nhỏ giọng oán giận, “Sao lại mưa thế nhỉ, mẹ tớ bảo hôm nay nhà bà nội tới, dặn dò tớ phải về sớm một chút…”
“Ninh Thư Mạc.” Cô ấy còn đang lải nhải nói chuyện, Thịnh Văn đã đi ngang qua, giọng nói thiếu niên mát lạnh gọi tên cô ấy, giống như vô tình lắc lắc cái dù trong tay.
— Cậu cũng là một trong số ít những người ‘may mắn’ mang dù theo.
A Mạc sửng sốt, có chút ngơ ngác nhìn cậu, trong khoảng thời gian ngắn chậm mất nửa nhịp không phản ứng lại ý định của cậu.
Ngược lại là Bạch Tầm Âm, cô khẽ đẩy tay của A Mạc, A Mạc nghiêng đầu nhìn cô, đọc được gợi ý trong mắt của cô.
“À.” A Mạc lấy lại tinh thần, hiếm khi bộc lộ ra vẻ ‘ngượng ngùng’ của thiếu nữ, chần chừ hỏi, “Cậu muốn đưa tớ về sao? Chúng ta cùng đi chung một chiếc dù ư?”
…
Cô nhóc này luôn có bản lĩnh hỏi thẳng những chuyện xấu hổ ra khỏi miệng.
Trên mặt Thịnh Văn xuất hiện vẻ ửng đỏ, chỉ đáp lại hai chữ ngắn ngủi, “Tiện đường.”
Phút chốc, trong lòng A Mạc giống như pháo hoa nở rộ đủ loại màu sắc, đôi mắt cong cong – sau đó trọng sắc khinh bạn đi theo Thịnh Văn.
Bạch Tầm Âm không khỏi dở khóc dở cười, trả lời tin nhắn wechat cho A Mạc đang kêu la hoảng hốt một cái biểu tượng cảm xúc ‘cố lên’, rồi thu hồi điện thoại, ánh mắt lại dừng trên đề thi trên bàn học.
Một cơn mưa này cũng không thể tạnh ngay được, còn không bằng nhân cơ hội ôn tập bài ngày hôm qua, bài cuối cùng của vật lý cô nghĩ mãi vẫn không tìm ra cách giải.
Cách hai chỗ ngồi, Dụ Lạc Ngâm thấy cảnh tượng như vậy, ít nhiều gì cũng có chút dở khóc dở cười.
Nghỉ học và tan học là hai từ làm cho học sinh hưng phấn nhất, mà cơn mưa to chặn lại sự ‘vui vẻ’ càng làm họ trở nên nôn nóng, nhưng dường như Bạch Tầm Âm lại không hề liên quan tới những âm thanh thở ngắn than dài ở thế giới bên ngoài.
Cô tựa như một dụng cụ bình tĩnh tinh vi, luôn đi trên đường ‘vĩ tuyến’ chính xác của mình, chuyên tâm trong thế giới của riêng mình.
Tất thảy sự sôi nổi hỗn loạn ở bên ngoài hoàn toàn không có liên quan gì tới một góc nhỏ này của cô.
Đôi mắt đen của Dụ Lạc Ngâm hơi híp lại nhìn cô, cảm thấy cực kỳ mới mẻ.
Trước kia hiếm khi cậu lại đánh giá cô gái nhỏ tỉ mỉ như vậy, luôn trực tiếp thò lại gần nhìn cô một cách quang minh chính đại, không hiểu cái gì gọi là ‘giữ khoảng cách’.
Bây giờ… xa rồi thì mới biết nhớ nhung, chỉ có thể đứng nhìn từ xa cũng cảm thấy thú vị kiểu khác. Dụ Lạc Ngâm có suy nghĩ rất thú vị, bàn tay thon dài cầm lấy chiếc dù trong ngăn bản, không chút để ý.
Chu Tân Tuỳ bên cạnh chú ý tới động tác nhỏ này của cậu, không thể hiểu được hỏi, “Mày có dù thì còn ở đây làm gì, không về nhà sao?”
“Để yên.” Dụ Lạc Ngâm ném dù trong tay cho cậu ta, “Mày về trước đi.”
Chu Tân Tuỳ chỉ chờ lời này, không chút khách khí cầm dù chạy lấy người.
Chờ thằng oắt này đi rồi, Lê Uyên với Lục Dã mới khoan thai tới muộn cầu cứu, không khỏi oán giận thời tiết.
Dụ Lạc Ngâm mặc kệ hai người bọn họ lải nhải bên tai, làm như mắt điếc tai ngơ, mắt đen vẫn luôn không rời khỏi sống lưng thẳng tắp và sườn mặt tinh tế của Bạch Tầm Âm…
Ánh mắt nóng rực như lửa.
“Đm, cơn mưa này bao giờ mới ngớt đây chứ? Được nghỉ tiết tự học tối cũng như không, đồ phá hoại, anh Dụ, mày nhìn cái gì đấy?” Lục Dã dong dài được một nửa mới phát hiện đối tượng để biểu đạt căn bản không nhìn mình, ánh mắt vẫn luôn dừng lại cách đó không xa.
Cậu ta không tự chủ nhìn qua, chỉ thấy Bạch Tầm Âm đang cúi đầu làm bài tập.
Trong lúc nhất thời, Lục Dã không khỏi cảm thấy kỳ lạ — hai người này đang làm gì thế? Trong phòng học với nhau mà không nói một lời nào, ngước mắt trông mong để làm gì?
Cậu ta gãi đầu, cẩu thả đi qua hỏi, “Bạch Tầm Âm, cậu…”
Kết quả vừa mới nói, Bạch Tầm Âm đã gấp sách vở rất mạnh, tiếng kêu cắt đứt lời nói của Lục Dã.
Sau đó chỉ thấy cô gái nhỏ dùng tốc độ nhanh nhất để thu dọn đồ đạc trên bàn, cầm cặp sách rời khỏi phòng học ồn ào, từ đầu tới cuối sắc mặt vẫn lạnh như băng, không cho cậu ta lấy một ánh mắt.
Giờ phút này, nội tâm Lục Dã có thể nói là vô cùng kinh ngạc, nghẹn họng trân trối, ngây người nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh rời khỏi phòng học của Bạch Tầm Âm.
Mà Dụ Lạc Ngâm vẫn luôn ở yên không rời khỏi chỗ ngồi cũng đứng bật dậy trong phút chốc, vội vàng đuổi theo.
“Này!” Lục Dã đờ người quay đầu, không hiểu làm sao hỏi Lê Uyên phía sau, “Tao đắc tội Bạch Tầm Âm à?”
“Ai mà biết?” Lê Uyên vui sướng khi người gặp hoạ, nhưng nhìn thoáng qua màn mưa không giảm bên ngoài cửa sổ, nghĩ tới hai người vừa mới rời đi không mang theo dù… cậu trầm ngâm một lát rồi nói, “Đi thôi, ra ngoài xem tình hình thế nào.”
Hai người bọn họ vội chạy nhanh như bay xuống lầu, tới cửa khu dạy học.
Cách lớp cửa kính, từ xa bọn họ thấy được hình ảnh Bạch Tầm Âm và Dụ Lạc Ngâm một trước một sau chạy ra bên ngoài.
Dưới cơn mưa tuyết giá rét, hai người giống như đang trình diễn một bộ phim ‘thần tượng’ – Dụ Lạc Ngâm đúng thật là người đàn ông mạnh mẽ, không màng tới thời tiết lạnh như băng chỉ có âm mấy độ, cởi áo khoác đồng phục trên người trùm lên đầu cô gái nhỏ, bản thân chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng mỏng manh, trong khoảnh khắc đã bị ướt nhẹp, dính sát vào cơ thể.
Lục Dã và Lê Uyên vây xem có thể nói là nghẹn họng trân trối.
Mà càng khiến người ta khiếp sợ chính là dường như Bạch Tầm Âm cũng không cảm thấy lạnh, cô gái nhỏ ném lại áo khoác đồng phục lên người Dụ Lạc Ngâm, mái tóc đen bị ướt nhẹp dính lấy khuôn mặt nhỏ lạnh lùng quật cường, mím môi xoay người chạy mất.
Hai người rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn của bọn Lê Uyên Lục Dã, hình ảnh vừa rồi không chân thật chút nào.
“Đây…” Lục Dã nghĩ đến thái độ của Bạch Tầm Âm, chần chừ hỏi, “Bọn họ đang cãi nhau sao?”
Lê Uyên yên lặng không nói gì, một lúc lâu sau, sắc mặt mới nặng nề lắc đầu.
Bất giác, cậu mới nhớ tới thói quen mang dù ở trong ngăn bàn của Dụ Lạc Ngâm, mà hôm nay lại cố tình dùng áo khoác làm dù, rõ ràng là muốn dùng ‘khổ nhục kế’, mà mục đích không phải làm cô gái nhỏ kia mềm lòng thì chính là tạo niềm vui cho cô.
Nhưng dựa theo quan hệ bây giờ giữa Dụ Lạc Ngâm và Bạch Tầm Âm, cậu hẳn là không nên dùng chiêu tới mức này mới đúng.
Chẳng lẽ là… quan hệ tan vỡ rồi sao?
*
Dụ Lạc Ngâm dính người khiến cho Bạch Tầm Âm cực kỳ bực bội.
Ở sân thể dục của trường, cô đã từ chối áo khoác đồng phục làm ‘dù che mưa’ của cậu, không khách khí ném lại lên người cậu rồi xoay người chạy mất, vốn tưởng rằng thiếu niên tâm cao khí ngạo sẽ thẹn quá hoá giận, lại không ngờ rằng Dụ Lạc Ngâm vẫn tiếp tục không biết xấu hổ đi theo.
Cũng không biết có phải cậu cố ý hay không, cũng không mặc lại áo khoác đồng phục vừa rồi, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơmi trắng lắc lư trước mặt cô, nhìn thôi đã lạnh hộ. Mà mái tóc của Dụ Lạc Ngâm cũng đã ướt đẫm, giống như cô vậy.
Cả người Bạch Tầm Âm như chìm trong hầm băng, hờ hững quay đầu nhìn đi chỗ khác, mắt không thấy tim không phiền.
“Đồ ngốc này, cậu không lạnh à?” Dường như Dụ Lạc Ngâm đã quyết định dính lấy cô, không buông tha, cố chấp muốn đưa áo đồng phục trong ngực mình cho cô gái nhỏ, “Trước tiên cứ mặc vào đã.”
Bạch Tầm Âm bực bội ném xuống mặt đất – áo khoác đồng phục màu xanh dính bẩn chỉ trong nháy mắt.
“Mẹ nó tớ chỉ có hai cái áo khoác đồng phục, bây giờ không hiểu sao lại chỉ còn một cái, cậu còn ném xuống đất à?” Dụ Lạc Ngâm dở khóc dở cười, dưới cơn mưa lạnh mua vui, “Bạch Tầm Âm, cậu có thể cảm thông cho tớ một chút được không?”
Cậu cố ý ra vẻ đáng thương, trên khuôn mặt lạnh lẽo tái nhợt, trông mong nhìn cô.
Trong đầu Bạch Tầm Âm hiện lên hai chữ ‘buồn cười’.
Đầu sỏ gây ra tội lại lên án cô không biết cảm thông.
Trạm chờ xe buýt giống như một nơi lý tưởng để trú mưa, vô cùng rộn ràng, nhưng người thực sự lên xe không có bao nhiêu.
Lúc Bạch Tầm Âm chạy tới nơi, vừa hay chuyến xe buýt số 108 đã đến, cô nhanh chóng nhảy lên, tốc độ nhanh tới mức nếu không phải đôi mắt Dụ Lạc Ngâm nhìn chằm chằm cô không chớp, có lẽ đã không thấy tăm hơi đâu.
Đôi mắt của cậu bị mưa hắt làm cho đau đớn, mím môi không có hai lời theo lên.
Chỉ là sau khi lên xe lại gặp phải khó khăn – số lần thiếu gia ngồi xe buýt còn hiếm hơn động vật hoang dã, trên người không có tiền lẻ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi xấu hổ thất thố đứng tại chỗ.
Đôi mắt Dụ Lạc Ngâm không tự giác nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Bạch Tầm Âm, cô gái nhỏ chỉ hờ hững đứng đó, không thèm liếc về phía bên này. Trong nháy mắt, lồng ngực cậu đánh trống reo hò đếm không hết gió lạnh, lần đầu tiên biết thế nào là mất mặt giữa chốn đông người.
Chỉ có hai tệ tiền đi xe buýt cũng đủ làm khó Dụ đại thiếu gia… cậu đúng là không có hai tệ để ngồi xe buýt, Dụ Lạc Ngâm không khỏi cười tự giễu.
Nhưng cũng may là có khuôn mặt đẹp trai, một người dì béo tầm khoảng 50 tuổi ở bên cạnh thấy Dụ Lạc Ngâm trông khá tuấn tú, dáng vẻ ướt đẫm lại vô cùng đáng thương, nhất thời phát huy tính tình đặc biệt của phụ nữ trung niên – tình thương của người mẹ tràn lan.
“Trời ạ, cậu nhóc này sao lại ướt thế này? Không mang tiền đi xe đúng không?” Dì béo không nhìn được cảnh Dụ Lạc Ngâm lên xe chịu tôi, lấy hai tệ tiền xe ra ném mạnh vào ống tiền, “Dì trả giúp con.”
Ánh mắt tan vỡ của Dụ Lạc Ngâm chậm rãi ngưng tụ một lần nữa, cậu mỉm cười, dịu dàng nói, “Cảm ơn dì ạ.”
Cậu kiên quyết quét wechat trả lại tiền cho dì béo, sau đó mới đi tới bên ô cửa sổ.
Như hình với bóng đứng bên cạnh Bạch Tầm Âm.
Ngón tay thon dài nắm lấy tay vịn xe buýt ướt đẫm, nhất thời cảm thấy lạnh lẽo.
Tầm mắt Dụ Lạc Ngâm không tự giác dừng lại ở tay vịn bên cạnh, ngón tay mảnh khảnh của Bạch Tầm Âm tái nhợt, đầu ngón tay đã mơ hồ phiếm hồng, đang nắm chặt lấy tay vịn.
Nhà Bạch Tầm Âm cách trường học không xa, có lẽ cũng chỉ mất thời gian… qua hai ba trạm xe buýt?
Bọn họ chỉ có thời gian ở bên nhau hai ba trạm này, yên tĩnh không một tiếng động.
Bạch Tầm Âm cụp mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ — trên cửa kính đã dính hơi nước, không nhìn rõ cảnh quan bên ngoài.
Chỉ là có Dụ Lạc Ngâm ở bên cạnh, không khí đều lộ ra sự dày vò khó thở, khó khăn lắm mới chịu đựng tới trạm dừng xuống xe, Bạch Tầm Âm hoà vào đám người đi xuống.
Nhưng cô cũng không nghĩ tới Dụ Lạc Ngâm vẫn sẽ đi theo mình như cũ.
Hôm nay dường như cậu rất dính người, không khí xung quanh tựa như nóng lên.
Bạch Tầm Âm bị cậu kéo cổ tay, cô không kiên nhẫn quay đầu, đối diện với đôi mắt mãnh liệt như lửa của cậu.
Giống như có thứ gì đó thiêu đốt lòng cậu, nhưng vẻ mặt lại lạnh buốt tái nhợt.
“Bạch Tầm Âm.” Dụ Lạc Ngâm đã mở miệng trước, vì bị mắc mưa nên giọng nói vừa lành lạnh vừa khàn khàn, “Cho tớ thời gian nói một câu thôi.”
Bạch Tầm Âm mím môi không nói gì, chỉ hất tay cậu ra.
Cũng may Dụ Lạc Ngâm không dùng quá nhiều sức lực, nếu không sức của con gái không thể nào so với con trai được.
Trận mưa này đã kéo dài hai tiếng đồng hồ, vẫn không có dấu hiệu nào là dừng lại.
“Tớ không muốn làm cậu cảm lạnh, nói ngắn gọn thôi.” Dụ Lạc Ngâm dừng một chút, mắt đen bình tĩnh nhìn cô.
Sau vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, cậu hạ quyết tâm nói, “Tớ xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu.”