Sáu giờ sáng, lông mi Dụ Lạc Ngâm khẽ run lên, ý thức dần khôi phục trong nỗi đau tới xương cốt, sau đó mới giật mình tỉnh lại.
Như là bị xe nghiền qua người, từ đầu tới chân không chỗ nào là không đau, còn chưa mở to mắt, trên trán Dụ Lạc Ngâm đã chảy một lớp mồ hôi mỏng.
Báo ứng, mưu sự tại nhân đúng là phải trả một cái giá đắt.
Đau đớn kích thích bản thân tỉnh táo, khoé môi Dụ Lạc Ngâm nhếch lên cười một cái.
Cậu mở mắt, ngón tay thon dài sờ tìm điện thoại di động, quả nhiên có vô số cuộc gọi nhỡ từ Chu Tân Tuỳ.
Dụ Lạc Ngâm nhướn mày, gọi lại.
“Dụ Lạc Ngâm! Mẹ nó mày chết rồi đấy à?” Đầu bên kia dường như không ngủ, giây tiếp theo, Chu Tân Tuỳ luôn hờ hững với mọi chuyện đột nhiên chửi ầm lên, “Mày không nghe điện thoại…”
Dụ Lạc Ngâm bình tĩnh cắt lời cậu ta, “Bắt được người chưa?”
“Đoán xem, mẹ nó, mày kêu tao điều hai chiếc xe tới ngoài khu Cát Quang chờ đợi, chẳng lẽ không bắt được ba người kia sao?” Chu Tân Tuỳ thấy cậu còn có thể nói chuyện cũng thở phào một hơi, lạnh lùng châm chọc, “Anh Dụ, chiêu này của mày cũng đừng để bản thân bị thương nặng, còn có hơn hai tháng là thi rồi đó…”
“Không sao cả.” Dụ Lạc Ngâm cử động vai, bởi vì đau đớn như xé rách nên cau mày lại, nhưng nghĩ đến bên phía Chu Tân Tuỳ không xảy ra sự cố gì cũng yên tâm hơn. Vẻ mặt thiếu niên mặc động phục bệnh nhân lạnh lẽo, nhẹ giọng nói, “Bắt được thì tốt, tống bọn họ vào đồn cảnh sát… cũng đừng mong được bước chân ra khỏi đó.”
Cậu có rất nhiều cách để khiến bọn người Liễu sẹo kia sống không bằng chết trong ngục giam, chỉ vì những lời bọn họ mắng Bạch Tầm Âm, chỉ vì bọn họ là đầu sỏ làm cô gái nhỏ của cậu không thể nói được.
Ngón tay Dụ Lạc Ngâm khẽ gõ mặt sau điện thoại, đôi mắt lười biếng lạnh lùng.
“Mày nói thì nhẹ nhàng lắm, Dụ Lạc Ngâm, không phải chính mày cũng lợi dụng sự kiện lần này, lợi dụng mấy tên rác rưởi Liễu sẹo kia sao?” Chu Tân Tuỳ không nhịn được bắt đầu châm chọc, “Anh Dụ, lá gan của anh đây cũng lớn thật đấy, mày không sợ Bạch Tầm Âm mà biết sẽ càng hận mày hơn sao?”
Ngày hôm qua, hơn mười một giờ tối Chu Tân Tuỳ mới làm xong đề ôn tập, đột nhiên nhận được một cái tin nhắn của Dụ Lạc Ngâm ‘điều hai xe vệ sĩ nhà mày tới dưới bên toà văn phòng của khu Cát Quang chờ đợi, bắt ba con chó’. Lúc đó, cậu ta không hiểu gì cả, nhưng chờ tới khi bọn Liễu sẹo hoảng sợ đào tẩu bị họ bắt được, cảnh sát và xe cứu thương nối đuôi nhau đi tới, Chu Tân Tuỳ mới xâu chuỗi được toàn bộ mọi chuyện xảy ra.
Cậu ta bắt đầu kinh ngạc, suýt chút nữa muốn theo tới bệnh viện.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, Chu Tân Tuỳ lại muốn hiểu rõ vai trò của Dụ Lạc Ngâm trong chuyện này.
Chu Tân Tuỳ biết Dụ Lạc Ngâm luôn muốn có được sự tha thứ của Bạch Tầm Âm, bởi vậy mà đã dùng không ít cách thức, thậm chí là điều tra quá khứ của cô, còn từng nói chuyện với chính bác sĩ tâm lý của mình… cậu ta còn từng nhìn thấy Dụ Lạc Ngâm vụng trộm đọc sách liên quan tới các vấn đề tâm lý, ví dụ như quyển ‘Chấn thương và hồi phục’, ‘Cách chữa trị’,…
Bọn Lục Dã còn từng trêu chọc Dụ Lạc Ngâm đọc sách đó vì muốn giả bộ làm nhà tâm lý học, cậu chỉ cười cười, tuỳ ý nói, “Làm nhà tâm lý học thì có gì vui chứ? Tao còn muốn làm chuyên gia trị liệu PSTD đây này.”
Giờ phút này, Chu Tân Tuỳ mới hiểu được lời cậu nói là như thế nào.
Bạch Tầm Âm là người bệnh mắc chứng PTSD, Dụ Lạc Ngâm muốn chữa lành vết thương của cô, muốn cô khôi phục giọng nói.
Mà một trong những cách để có thể điều trị cho bệnh nhân mắc chứng PTSD chính là ‘kích thích phục hồi hiện trường’, Chu Tân Tuỳ đột nhiên hiểu ra Dụ Lạc Ngâm làm thế để làm gì.
Cậu cố tình dẫn đường cho mấy tên đòi nợ kia, dẫn Bạch Tầm Âm tới nơi năm đó xảy ra mọi chuyện, đặt cược cơ thể mình cùng với thủ đoạn cực đoan của mấy tên đòi nợ kia, cược xem cách này có ích với Bạch Tầm Âm hay không.
Có ích hay không tạm thời Chu Tân Tuỳ không biết, nhưng cậu ta biết, Dụ Lạc Ngâm đã hại chính bản thân mình phải nhập viện.
Và nếu cậu ta là Bạch Tầm Âm, biết bản thân bị tính kế như vậy… nếu như khôi phục giọng nói thì còn đỡ, còn không thì đúng là tức chết mấy.
“Không phá thì không xây được, trên thế giới này cái gì cũng phải đánh cược cả.” Dụ Lạc Ngâm cười không chút để ý, ngón tay nghịch đồng hồ trên tủ đầu giường, “Lỡ như cậu ấy tha thứ cho tao thì sao?”
Ngày hôm qua, rõ ràng cô gái nhỏ đã mềm lòng, cậu cảm giác mình đã cách mục tiêu càng ngày càng gần.
Hơn nữa, cho dù Bạch Tầm Âm biết mọi chân tướng không tha thứ cho cậu đi chăng nữa… Dụ Lạc Ngâm cũng không hối hận, Bạch Tầm Âm có thể nói được cũng đã là kết thúc tốt nhất rồi.
Tắt điện thoại, Dụ Lạc Ngâm mới điều chỉnh cơ thể mình nằm thẳng, huyệt thái dương lại bắt đầu đau đớn.
Qua tầm một tiếng đồng hồ sau, khoảng 7 rưỡi sáng, cửa phòng bệnh bị người ngoài gõ vang, cậu hơi hé mắt, nhìn thấy người vào trong là trợ lý Trần Dục bên cạnh ba mình.
Gần đây Dụ Viễn đi công tác ở tỉnh bên cạnh, đương nhiên cậu biết điều này… xem ra đêm qua Cố Uyển đã tới?
Chẳng qua là cậu bị tiêm thuốc gây mê bất tỉnh nhân sự nên không biết gì cả.
Trần Dục đỡ Dụ Lạc Ngâm vào toilet bên trong phòng bệnh, giúp cậu rửa mặt xong lại đặt cơm sáng đã mua tới trước mắt cậu, sau đó mới nhắc lại từng câu từng chữ Cố Uyển dặn dò.
“Dụ thiếu, phu nhân sắp xếp cho cậu một y tá sẽ chăm sóc cậu 24/24 cho tới khi cậu xuất viện, cậu xem…”
“Không cần.” Nào biết Dụ Lạc Ngâm mới ăn được hai thìa cháo đã cắt lời anh ta, “Chiều nay tôi xuất viện.”
“Chiều nay?” Trần Dục hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là khuyên bảo, “Dụ thiếu, cậu bị nứt xương bánh chè, bác sĩ nói cần phải dùng nạng, còn phải truyền nước một tuần.”
“Truyền nước hết trưa nay là được.” Dụ Lạc Ngâm cắn một miếng bánh mì, lời nói mơ hồ, “Học sinh lớp 12, lấy đâu ra nhiều thời gian trì hoãn như vậy.”
Trần Dục do dự, “Nhưng mà phu nhân…”
“Chuyện này không cần báo với bà ấy, bà ấy bận rộn.” Dụ Lạc Ngâm cắt lời, nhàn nhạt hỏi, “Hôm qua mấy giờ mẹ tôi tới đây?”
Đầu óc Trần Dục tựa như một cái kim chỉ nam, xoay đâu chuyển đó, nghe vậy cũng đã bị phân tán lực chú ý, không chút do dự nói, “Khoảng một giờ đêm.”
Dụ Lạc Ngâm nhướn mày, thử hỏi, “Chỉ có một mình?”
“Đúng vậy.” Trần Dục nhớ tới lúc mình vội vàng hoảng loạn chạy tới chỉ thấy một mình Cố Uyển đứng ngoài phòng bệnh lại không nhịn được nói, “Dụ thiếu, phu nhân vẫn rất quan tâm cậu.”
Dụ Lạc Ngâm không nói gì, mắt đen cụp xuống, hàng mi tạo thành bóng dưới mí mắt.
Vậy xem ra đêm qua mẹ cậu không gặp được Bạch Tầm Âm, cô gái nhỏ đã đi lúc mấy giờ?
Nghĩ vậy, trong lòng cũng khẽ thở phào một hơi.
Tính tình Cố Uyển như thế nào cậu hiểu rõ, không gặp là tốt nhất.
Giữa trưa lúc Trần Dục đi mua đồ ăn cho cậu, Dụ Lạc Ngâm cố ý chọn ‘Cẩm Thịnh’ ở nửa bên kia thành phố, cách bệnh viện rất xa.
Trần Dục không có cách nào khác chỉ có thể nghe theo, trước khi đi còn dặn dò Dụ Lạc Ngâm đừng tự xuống giường, nếu không đầu gối lại xảy ra chuyện hay gì gì đó – Dụ Lạc Ngâm biết anh ta sợ mình xảy ra chuyện gì sẽ không thể báo cáo lại với Cố Uyển được.
Chờ Trần Dục đi rồi, Dụ Lạc Ngâm mới dựa vào đầu giường, chịu đựng xúc động muốn gọi điện thoại cho Bạch Tầm Âm, ngón tay thon dài cầm một quả táo lên nghịch.
Trong bệnh viện cũng đã có mấy giỏ hoa quả, không biết là ai đưa tới, theo lý mà nói, nửa đêm cậu vào bệnh viện, dưới tình huống không báo cho bất kỳ ai, chỉ có vài giờ ngắn ngủi… nhất cử nhất động như đã có người nắm giữ trong lòng bàn tay vậy.
Nhưng đây là ‘hiện trạng’ của cậu.
Mười mấy vạn đám Liễu sẹo cần cũng chỉ là số tiền tiêu vặt tuỳ tiện có thể lấy ra tiêu của cậu, giá trị thậm chí còn không bằng chiếc xe đạp hôm qua cậu ném ở ven đường.
Nhưng vì sao cậu lại không đưa tiền chứ?
Nói đến cùng, lời Chu Tân Tuỳ rất đúng, bản chất của cậu chính là con người ích kỷ.
Từ mấy ngày trước theo thói quen đi theo sau hộ tống Bạch Tầm Âm về nhà, cậu đã nghe được cuộc nói chuyện uy hiếp của Liễu sẹo và hai mẹ con Bạch Tầm Âm, Dụ Lạc Ngâm vô cùng phẫn uất, cũng nhanh chóng ý thức được đây là một cơ hội ‘tuyệt diệu’.
Cậu nói chuyện với Lục Oánh rất nhiều lần, cũng đã đọc không ít sách liên quan tới phương pháp kích thích phục hồi hiện trường để chữa trị chứng PTSD.
Tuy rằng sẽ có thể tạo thành thương tổn lần hai đối với người bệnh, tuy rằng quá trình này sẽ gặp phải không ít nguy hiểm… nhưng khả năng khôi phục bình thường rất cao là quan trọng nhất.
Dụ Lạc Ngâm là người theo chủ nghĩa lý trí cực đoan, giữa hai bên ‘khôi phục giọng nói’ và ‘chịu kích thích thêm lần nữa’ cái nào nặng cái nào nhẹ cậu phân biệt rất rõ ràng.
Cho nên, buổi tối hôm đó nhìn thấy Bạch Tầm Âm chạy ra khỏi ngõ nhỏ, bàn tay đầy máu, mấy gã đàn ông ở phía sau, trong khoảnh khắc đó Dụ Lạc Ngâm đã nảy lên một suy nghĩ, thậm chí còn là điều cậu đã suy nghĩ mấy ngày nay.
Cậu muốn lợi dụng đám người Liễu sẹo kia, thậm chí còn lợi dụng bản thân mình kích thích Bạch Tầm Âm.
Cậu cố tình không muốn dùng tiền giải quyết chuyện này, cố tình dụ đám đòi nợ kia tới khu Cát Quang… trên thực tế, trong cả quá trình không phải cậu không chột dạ, lúc ấy cậu cũng không thèm để ý tới an toàn của bản thân.
Bây giờ nhớ lại, cách này có lẽ là quá cực đoan.
Nhưng cũng giống như lời cậu nói, không phá thì không xây được, không dùng cách cực đoan thì không thể đả động tới Bạch Tầm Âm.
Cố Uyển đã dạy cậu, ‘có người cả đời chỉ có một cơ hội bắt lấy ước mơ của mình’. Cho nên, Dụ Lạc Ngâm không muốn vào hai tháng cuối cùng của cấp ba này phải cắt đứt với Bạch Tầm Âm.
‘Cốc, cốc, cốc’ tiếng gõ cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của Dụ Lạc Ngâm.
Cậu ngước mắt nhìn về phía cửa, Bạch Tầm Âm đã mở cửa đi tới, có lẽ hôm nay cô gái nhỏ cũng xin nghỉ, không mặc đồng phục, cả người chỉ mặc áo phông quần jeans đơn giản, quầng thâm rõ ràng trên khuôn mặt trắng nõn, trong tay còn xách theo một cái bình giữ nhiệt.
Thấy Dụ Lạc Ngâm đã tỉnh, còn đang dựa vào đầu giường nhìn mình chằm chằm, cô đi tới đặt bình giữ nhiệt ở một bên, “Cậu thấy sao rồi, đã ổn chưa?”
Dụ Lạc Ngâm hơi giật mình, vẫn chưa thích ứng được với giọng nói mềm mại lành lạnh của cô gái nhỏ, một lúc sau mới chậm chạp gật đầu, “Ừm, chiều nay tớ xuất viện.”
“Hôm nay?” Động tác mở bình giữ nhiệt của Bạch Tầm Âm khựng lại, đôi mắt trong veo hiện rõ vẻ kinh ngạc, “Nhưng đầu gối cậu…”
Dụ Lạc Ngâm cười cười, “Không có vấn đề gì rồi.”
Bạch Tầm Âm nghe vậy mím môi, múc một chén canh nhỏ đặt ở bên cạnh, không ai nói gì, không khí trong phòng bệnh lại rơi vào im lặng kỳ lạ, giống như trải qua nửa đêm kinh hoàn ngày hôm qua, ‘tìm được đường sống trong cõi chết’, hai người vốn nên thẳng thắn thành khẩn với nhau lại càng trở nên xa lạ.
Bạch Tầm Âm yên lặng ngồi với cậu bên mép giường, không nói một câu như là chưa thích ứng được việc bản thân đã có thể nói chuyện lại vậy.
Tâm lý Dụ Lạc Ngâm cũng hiểu được cô gái nhỏ không muốn nói chuyện với mình, không muốn nhắc tới chuyện xảy ra trên xe cứu thương hôm qua.
Chỉ là… cậu không muốn giữa hai người cứ mơ hồ như vậy mãi.
Ngón tay cầm quả táo của Dụ Lạc Ngâm siết chặt, ngước mắt nhìn thiếu nữ yên tĩnh ngồi bên cạnh. Lúc nào dáng vẻ của Bạch Tầm Âm cũng như thế này, cho dù có nói gì hay không, lúc cô đang ngẩn người sẽ tự động biến cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất, tới trình độ như không khí vậy.
Bạch Tầm Âm sửng sốt, ngẩng đầu đụng phải đôi mắt hùng hổ doạ người của Dụ Lạc Ngâm.
Bộ đồng phục loang lổ vết máu và lời Cố Uyển nói lại hiện lên trong đầu, một hồi lâu sau, Bạch Tầm Âm mới nhẹ nhàng gật đầu, không biết có phải cô khẽ thở dài hay không rồi mới nói, “Nhớ rõ.”
Khuôn mặt Dụ Lạc Ngâm tái nhợt, thái dương còn dính băng cá nhân, thế nhưng lại không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cậu, chỉ là bây giờ không khỏi buồn cười, còn trông giống lưu manh.
Cậu hiếm khi khẩn trương hỏi, “Cậu… sẽ không đổi ý đấy chứ?”
Cho dù Bạch Tầm Âm có đổi ý cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Bạch Tầm Âm lại lắc đầu, “Không đâu.”
Giọng nói dứt khoát chắc chắn của cô khiến Dụ Lạc Ngâm không nhịn được cười, “Cậu có thể bảo đảm lời nói của mình không?”
“Bởi vì… tớ sợ cậu phát hiện ra tớ là một tên khốn nạn.” Dụ Lạc Ngâm cười tự giễu, “Rồi lại không cần tớ nữa.”
Cậu nói xong, không khí đóng băng vài giây, sau đó Bạch Tầm Âm cũng cười nhìn cậu, đôi mắt trêu chọc, “Cậu còn có thể khốn nạn thế nào nữa?”
Bây giờ cho dù Dụ Lạc Ngâm làm cái gì, cô cũng đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý… không phải để ý, mà vì thời gian của hai người cũng chỉ còn khoảng ba tháng nữa thôi.
“Rất khốn nạn.” Dụ Lạc Ngâm không do dự hạ thấp mình, ánh mắt chột dạ không dám nhìn thẳng vào Bạch Tầm Âm mà nhìn vào quả táo trong tay mình, “Từ lúc bắt đầu cá cược tớ đã rất khốn nạn, lần này tớ cũng đã học được một bài học rồi, cho nên tớ không muốn tiếp tục lừa cậu nữa.”
Giọng nói mát lạnh của thiếu niên ngừng lại một chút, vẫn lựa chọn nói tiếp, nói thẳng những tâm tư mình suy tính ra cho cô nghe –
“Thật ra đêm qua tớ cố tình đưa cậu chạy tới khu Cát Quang, chạy tới sân thượng kia.”
Một lời nói dối cần vô số lời nói dối khác để che đậy, cuối cùng sẽ càng ngày càng lớn như một quả cầu tuyết, cho tới khi tuyết lở, mặc cho bạn có kêu la khóc lóc muốn cứu vãn cũng không thay đổi được gì, điều này Dụ Lạc Ngâm đã hiểu.
Cho nên cậu không thể gạt Bạch Tầm Âm nữa, càng không thể dùng danh nghĩa ‘vì tốt cho cô’ mà che giấu cô, tuy rằng việc nói thẳng ra với cô này cần dũng khí rất lớn.
Dụ Lạc Ngâm giả vờ bình tĩnh nói ra câu này, nhưng sau khi nói xong cũng không dám nhìn xem phản ứng của Bạch Tầm Âm.
Trong không khí yên lặng chừng một phút, cậu mới thấp thỏm ngước mắt lên – kết quả là đối diện với đôi mắt của Bạch Tầm Âm.
Đôi mắt màu trà của cô nhìn cậu không chớp, ở đó không có kinh ngạc, không có phẫn nộ hay tức giận… mà chỉ có hiểu rõ.
Giống như Bạch Tầm Âm đã sớm biết tất cả rồi vậy.
Bàn tay Dụ Lạc Ngâm cuộn tròn thành đấm, “Cậu biết rồi sao?”
“Ban đầu tớ không biết.” Bạch Tầm Âm nhìn cậu, giọng nói bình tĩnh, “Nhưng sau khi về nhà cẩn thận nghĩ lại, cậu không đưa thẻ cho bọn họ mà còn đánh bọn họ rồi kéo tớ chạy tới nơi đó nữa, vậy nên tớ đã biết cả rồi.”
Dụ Lạc Ngâm khác với sự bồng bột của đám thiếu niên cùng tuổi, cậu lý trí, tỉnh táo, quyết đoán, vẻ bề ngoài lúc nào cũng ôn hoà lễ phép nhưng trên thực tế lại vô cùng lạnh lùng hờ hững.
Một người như vậy sẽ vì nhất thời xúc động khiến bản thân rơi vào nguy hiểm sao?
Nếu trước đó không biết vụ cá cược kia, không trải qua những chuyện trong quá khứ, có lẽ Bạch Tầm Âm sẽ tin chuyện xảy ra ngày hôm qua là ngoài ý muốn, nhưng bây giờ cô đã không còn là cô của ngày xưa nữa.
Bởi vì xúc động bồng bột như vậy không phù hợp với tính cách của Dụ Lạc Ngâm, dựa theo tính tình của cậu, cậu sẽ chủ động trả tiền giúp cô rồi giữ an toàn cho cả hai người, sau đó mới tính sổ dần.
Dụ Lạc Ngâm bốc đồng như vậy không phải Dụ Lạc Ngâm.
Nhưng hôm nay nghe được chính cậu thừa nhận, suy xét đến động cơ của cậu… Bạch Tầm Âm lại cảm thấy, đây mới là Dụ Lạc Ngâm mà cô biết.
Bình tĩnh, tàn nhẫn, chưa bao giờ làm chuyện vô dụng, không phải bây giờ bọn họ đã ‘quay lại’ như lúc ban đầu rồi sao?
“Cho nên, rốt cuộc là cậu muốn gì?” Khoé môi Bạch Tầm Âm nhếch lên, bất đắc dĩ nhìn cậu, “Chỉ đơn thuần muốn tỏ vẻ đáng thương trước mặt tớ sao?”
“… Cũng có lẽ không phải thế.” Dụ Lạc Ngâm cười châm chọc, giọng nói thấp dần, “Chủ yếu là tớ đọc được một quyển sách.”
“Sách gì?”
“Cách chữa trị.” Dụ Lạc Ngâm dừng lại sau đó đổi sang chủ đề khác, “Tớ lại khốn nạn thêm lần này rồi, cậu có thể tha thứ cho tớ lần này được không?”
Bạch Tầm Âm không trả lời, giữa môi lặp lại ba chữ ‘cách chữa trị’, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ cười.
Không vì nguyên nhân nào khác, đơn giản là vì năm năm trước cô cũng từng đọc cuốn sách này rồi – năm năm trước cô cũng liều mạng muốn tìm lại giọng nói, phương pháp nào cũng thử cả.
Vốn dĩ cảm thấy Dụ Lạc Ngâm không có khả năng chỉ đơn giản muốn tỏ vẻ đáng thương với cô nên mới làm ra chuyện cực đoan này, bây giờ mới biết được một phần chân tướng.
Tuy rằng cậu có chút quá đáng, lại hay lừa gạt người, nhưng mà…
“Cậu rất đáng ghét.” Thiếu nữ cười, vẻ mặt thoải mái lại nhẹ nhàng, “Nhưng tớ tha thứ cho cậu.”
Dụ Lạc Ngâm, tớ thật sự tha thứ cho cậu.
Bị thương và chữa lành, xét cho cùng cũng chỉ là một ‘vòng tròn’ lặp đi lặp lại, rồi tập trung về một chỗ.
Bây giờ so sánh cô với Dụ Lạc Ngâm thì có tốt hơn ở đâu chứ? Cuối cùng mũi cô cũng sẽ dài như Pinocchio thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Chương trước tưởng chó Dụ lương thiện chứ gì, không đâu, vẫn chó!