Lúc không cẩn thận chạm phải, cả hai người đều sửng sốt.
Ngẩn ngơ nhìn nhau hai giây, không biết Dụ Lạc Ngâm rút tay về kiểu gì, mà Bạch Tầm Âm đang nhìn vào đôi mắt anh, nhất thời cũng quên tránh né.
“Ngại quá, tôi tới trễ rồi!”
May thay, lúc này A Mạc tới kịp thời phá vỡ sự ‘giằng co’ trong im lặng giữa hai người, khiến bầu không khí mập mờ tan thành mây khói, Bạch Tầm Âm vội vàng quay đầu vẫy tay với A Mạc ý bảo mình ở đây.
A Mạc tới cùng Thịnh Văn, bảo sao lại tới muộn như vậy.
Trai đẹp gái xinh cùng nhau xuất hiện ở cửa thang máy vô cùng xứng đôi, Bạch Tầm Âm phát hiện, đôi mắt lạnh lẽo của Thịnh Văn hồi cấp ba bây giờ đã có thêm ‘độ ấm’.
A Mạc nhìn thấy cô, đôi mắt sáng ngời chạy tới, “Âm Âm, đúng là cậu tới thật nè, tớ…”
Giọng nói A Mạc đột nhiên im bặt khi nhìn thấy Dụ Lạc Ngâm bên cạnh, yên lặng đánh giá Bạch Tầm Âm và Dụ Lạc Ngâm một vòng, sau đó có chút xấu hổ.
Dụ Lạc Ngâm lại rất tự nhiên gật đầu bình tĩnh chào hỏi, “Đã lâu không gặp.”
“Ha ha, đã lâu không gặp.” A Mạc thuận tiện đáp lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh Bạch Tầm Âm, kéo cô ra xa một chút, nhỏ giọng tò mò, “Sao thế? Cậu ta lại quấn lấy cậu à?”
“Không phải.” Bên tai Bạch Tầm Âm vẫn còn hơi đỏ do chuyện ‘ngoài ý muốn’ vừa rồi, khẽ lắc đầu.
“Vậy thì tốt, đừng để cậu ta tới gần…”
Hai cô gái ‘khe khẽ nói nhỏ’ nhưng lại khiến Dụ Lạc Ngâm nghe rất rõ ràng, anh cũng không ngại, trên môi mang theo ý cười như có như không.
Ngón tay thon dài vuốt ve dư vị mềm mại trên đầu ngón tay.
Thịnh Văn ngồi bên cạnh A Mạc, thấy cô ‘giáo dục’ Bạch Tầm Âm tới mức miệng lưỡi khô khốc, lại yên lặng đẩy một ly nước cho cô.
A Mạc quét mắt nhìn rồi không khách khí nhận lấy.
Động tác thân mật tự nhiên giữa hai người rơi vào trong mắt Bạch Tầm Âm, cô cũng hiểu rõ cười khẽ.
“Đừng cười.” A Mạc hiếm khi ngại ngùng trước mặt Bạch Tầm Âm, nhỏ giọng thì thầm, “Anh ta cố ý thể hiện đấy, bình thường đi làm toàn là thư ký hầu hạ.”
“Cho nên, bây giờ Thịnh Văn mới tới ‘hầu hạ’ cậu đấy.” Bạch Tầm Âm cười trêu chọc, trong lúc A Mạc còn đang ngại ngùng thì trò chuyện dăm ba câu với Thịnh Văn.
Bây giờ Thịnh Văn đang làm giám đốc của một công ty đầu tư chứng khoán, vài người xung quanh nghe vậy cũng thò đầu qua hóng hớt.
Dù sao thì thị trường chứng khoán cũng là một vấn đề mà nhiều người quan tâm – nhập môn đơn giản, nghiên cứu gian nan, lại có rất nhiều người muốn thử cách đầu tư này.
Ngay cả người luôn lạnh lùng kiêu ngạo như Chu Tân Tuỳ cũng tò mò về chuyện này, cậu ta hỏi Thịnh Văn rằng một loại cổ phiếu gần đây mình đầu tư tăng giá mạnh, liệu có bị mắc kẹt ở trên cao không.
Thịnh Văn là người làm việc nghiêm túc, ban đầu chỉ tuỳ tiện nói xu hướng của loại cổ phiế này, nhưng phân tích xong lại mắc bệnh nghề nghiệp, còn lấy giấy bút ra vẽ biểu đồ.
A Mạc, “…”
Cô cảm thấy mình nghe quá đủ rồi.
Mà bạn học nghiên cứu thị trường chứng khoán đương nhiên sẽ hấp dẫn mọi người vây xem, đặc biệt là mấy nhân vật top đầu hồi còn đi học, bây giờ biến thành người thành công ở bên nhau nói về sự nghiệp.
Quán thịt nướng ồn ào nháy mắt biến thành văn phòng.
Bạch Tầm Âm ngồi gần nhìn chằm chằm Thịnh Văn đang phân tích cổ phiếu trên giấy.
“Sao thế?” Dụ Lạc Ngâm nghiên cứu cấu tạo của não suốt ngày, không có hứng thú với thị trường chứng khoán, nhìn Bạch Tầm Âm như vậy cũng không nhịn được thấp giọng hỏi, “Em muốn mua cổ phiếu à?”
Vậy anh có thể ‘mở cửa sau’ bảo Dụ Viễn ba mình đề cử loại cổ phiếu tốt nhất cho cô.
Dù sao thì tuy rằng anh không làm trong ngành này nhưng nhà anh thì có.
“Không phải.” Một khi Bạch Tầm Âm đắm chìm trong nghiên cứu thì sẽ rất nhập tâm, cũng không để ý những người xung quanh là ai, nói chuyện với Dụ Lạc Ngâm cũng không xấu hổ mà rất nghiêm túc, “Tôi chỉ cảm thấy có thể căn cứ vào số liệu này, có thể lập mô hình thị trường chứng khoán bằng vật lý lượng tử, như vậy là có thể hiểu rõ xu hướng ngay.”
Người xung quanh nghe lời cô nói đều rất sửng sốt.
“Dùng vật lý lượng tử sao?” Học sinh dốt như Lục Dã nghe xong cũng cảm thấy lạ, hai thứ không liên quan gì đến nhau mà lại dùng để tạo ra nhau, cậu ta không nhịn được cười, “Thật hay đùa thế?”
“Thật.” Bạch Tầm Âm nhìn Thịnh Văn viết số liệu của một loại cổ phiếu gần đây ra, lông mày nhíu lại phân tích, “Vật lý là một dạng nguyên lý, trong đó khái niệm ‘phương trình chuyển động’ được nhúng vào các trạng thái lượng tử của cơ học lượng tử.”
“Đó là quy luật tương ứng giữa các khái niệm lý thuyết và các đại lượng quan sát được.”
“Giống như vừa rồi Thịnh Văn nói vậy, thị trường chứng khoán cũng thế, đều là hình thái phương trình chuyển động, chỉ cần quan sát và lập mô hình trong một khoảng thời gian thì việc phân tích sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
…
Mọi người xung quanh nghe xong đều cảm thấy không dễ dàng gì.
Chỉ có vài người mới có thể hiểu được lời Bạch Tầm Âm đang nói – trên thế giới, hầu như tất cả mọi đồ vật đều có thể lập mô hình từ công thức và khái niệm, đương nhiên thị trường chứng khoán cũng vậy.
Thật ra Bạch Tầm Âm không phải là người nói nhiều, chỉ có khi nhắc tới chuyện mình cảm thấy hứng thú hoặc nghiệp vụ chuyên môn mới không nhịn được nói thêm vài câu.
Vào lúc nhắc tới chuyện học hành, cả người cô đều toả sáng lấp lánh.
Thật ra, đây chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng Dụ Lạc Ngâm hiểu rõ, Bạch Tầm Âm yêu thích học cỡ nào, yêu thích công việc của bây giờ như thế nào.
Đương nhiên anh cũng biết cô đang công tác tại viện nghiên cứu.
“Wow, Âm Âm, cậu thật là lợi hại.” A Mạc nghe cô ‘lý luận’ xong, không hiểu cái gì cả nhưng vẫn ồn ào nói, “Mấy kiến thức này vĩ mô quá, nghe thật ngầu!”
“Đúng là rất ngầu!” Thịnh Văn tán thưởng nhìn Bạch Tầm Âm, đưa ra lời mời, “Lý thuyết này được rất nhiều công ty sử dụng, thế nhưng lại rất khó tìm nhân tài, nếu cậu có hứng thú với thị trường chứng khoán thì có thể suy nghĩ tới việc gia nhập công ty chúng tôi…”
Sau đó đưa danh thiếp ra muốn cạy góc tường.
Mọi người xung quanh thấy thế cũng không nhịn được hi hi ha ha ồn ào với A Mạc, mặc dù không hiểu lời Bạch Tầm Âm đang nói, thế nhưng lại làm như đã hiểu sau lời Thịnh Văn vậy.
Càng khiến cô ta cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo là Dụ Lạc Ngâm ngồi sau lưng Bạch Tầm Âm, anh biết Bạch Tầm Âm sẽ không quay đầu lại nhìn mình, vậy nên đôi mắt đen bình thường lạnh lẽo lại càng không thèm che giấu sự dịu dàng.
Rốt cuộc Bạch Tầm Âm có bản lĩnh gì mà có thể khiến người như Dụ Lạc Ngâm si mê suốt mấy năm trời như vậy?
Chỉ vì vài lời lý thuyết vật lý nào đó mà cô ta ‘không thể hiểu nổi’ thôi sao? Hừ, giả dối.
Thịnh Sơ Nhiễm không nuốt trôi cục tức này, cô ta mím môi, mặc kệ bạn thân bên cạnh kéo tay, đẩy đám người chen vào.
“Bạch Tầm Âm, lâu rồi không gặp.” Thịnh Sơ Nhiễm cười đi tới trước mặt Bạch Tầm Âm, nhìn cô từ trên cao, “Năm đó tôi đã làm nhiều chuyện không đúng, bây giờ ngẫm lại thấy thật ngu ngốc, tôi cố ý tới đây để xin lỗi cậu, cậu không để ý chứ?”
Cô ta cố ý nói vào lúc đông người tụ tập như vậy là để Bạch Tầm Âm ‘bắt buộc’ phải tha thứ cho cô ta, bởi vì tâm lý con người đều nghe theo đám đông, không muốn mất thể diện trước mặt mọi người.
Bạch Tầm Âm ngước mắt nhìn thấy nụ cười châm chọc trong mắt Thịnh Sơ Nhiễm, biết cô ta đang nghĩ gì, cô khẽ nhếch môi.
Mọi người xung quanh thấy cảnh này, tâm lý hóng hớt lại dâng lên – dù sao năm đó Thịnh Sơ Nhiễm cũng vì chuyện bầu chọn hoa khôi mà không vừa mắt với Bạch Tầm Âm, còn tới tận lúc tốt nghiệp nữa!
Bây giờ nhiều năm đã trôi qua, hai người này tính ‘giảng hoà’ sao?
Không ít người nhìn cảnh này phải cảm thán: Đẹp quá trời, hai người này thật xinh đẹp!
Chẳng qua, so với Thịnh Sơ Nhiễm tinh xảo từ đầu tới trên thì Bạch Tầm Âm lại rất đơn giản, áo len và quần jeans trắng, mái tóc dài tuỳ ý xoã xuống… nhưng trông đơn thuần và xinh đẹp hơn nhiều.
Chỉ là, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ ‘yếu đuối đáng thương’ đi cầu xin sự thứ lỗi của Thịnh Sơ Nhiễm, quần chúng hóng hớt không khỏi đồng tình.
Mọi người nguyện ý rộng lượng thay người khác, đương nhiên cảm thấy có thể tha thứ được cho mấy chuyện ‘trẻ con’ nhiều năm trước.
Nhưng Bạch Tầm Âm nhìn Thịnh Sơ Nhiễm hai giây, chỉ cảm thấy mấy hồi ức thời cấp ba lại hiện lên trước mắt, những người đó không nói chuyện với cô, khoảng thời gian cô bị nhốt trong phòng học tăm tối…
Vốn dĩ cũng đã quên mất nhưng giờ đây lại xuất hiện như hình với bóng cùng ký ức.
Thịnh Sơ Nhiễm sửng sốt, mọi người xung quanh cũng sửng sốt.
“Trước, trước đây là tôi sai…” Thịnh Sơ Nhiễm cũng không ngờ Bạch Tầm Âm lại không cho mình mặt mũi như vậy, nhất thời luống cuống, răng cắn chặt, “Tôi cố ý tới đây xin lỗi cậu đó.”
Bạch Tầm Âm cười, “Chẳng lẽ cậu ‘cố ý’ xin lỗi thì tôi phải tha thứ cho cậu sao?”
Dáng vẻ ‘vô nhân tính’ của cô khiến xung quanh vang lên tiếng thì thầm to nhỏ, không ít người muốn hoà giải –
“Bạch Tầm Âm, cậu tha thứ cho cậu ấy đi.”
“Đúng vậy, lúc trước Thịnh Sơ Nhiễm không hiểu chuyện thôi mà.”
“Đã nhiều năm rồi, chuyện gì qua cũng nên cho qua thôi.”
“Đông người như vậy, cho cậu ấy chút mặt mũi đi.”
…
Mà Thịnh Sơ Nhiễm rất biết khóc lóc đúng chỗ.
Bạch Tầm Âm không khỏi thở dài, lại lần nữa cảm thấy hôm nay mình không nên tới đây – sớm biết sẽ gặp phải Thịnh Sơ Nhiễm, còn phải nghe mấy lời ghê tởm của cô ta nữa.
“Được rồi.” Giọng nói lạnh lẽo vang lên tựa như cây kim vô hình đâm vào đầu mỗi người, khiến bọn họ vội vàng ngậm miệng.
Dụ Lạc Ngâm đặt ly rượu trên tay lên bàn trà, tiếng kêu thanh thuý khiến cả người Thịnh Sơ Nhiễm run lên, không khỏi cắn chặt môi.
“Người ta có tha thứ hay không thì liên quan gì tới mấy người?” Dụ Lạc Ngâm cười khẽ một tiếng, ngồi thẳng người, đôi mắt phượng màu đen nhìn ‘bạn học cũ’ xung quanh.
Giọng nói anh rất nhẹ nhàng, nhưng lại không khách khí chút nào, “Là bác sĩ, tôi khuyên mấy người một câu – ông của Tiểu Minh sống đến 103 tuổi* là vì không thích xen vào chuyện của người khác đấy, mau đi ăn cơm thôi.”
(*Ý nói không nên tọc mạch vào những chuyện không liên quan tới mình.)