Cây viết của Hạ An đang viết bài thì hết mực ngang.
Nhân lúc giờ ra chơi, cô phải tức tốc chạy xuống căn tin trường để mua cây viết mới, nếu không thì, tiết kế tiếp cô sẽ không có viết mực để viết bài đâu.
Vừa nhìn thấy Hạ An đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình, Duy Khải đã vội nắm lấy cổ tay cô kéo lại hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
Hạ An trả lời: "Tôi đi mua viết."
Duy Khải liền ngồi bật dậy, hớn hở như đứa trẻ đòi đi theo: "Tôi cũng đi nữa."
Hạ An: "Cậu muốn mua gì à? Có thể gửi tôi, tôi mua giúp cậu."
Duy Khải vẫn cứ là hớn hở nói: "Không, tôi đâu có mua cái gì đâu."
Vẻ mặt Hạ An có hơi khó hiểu nhìn Duy Khải: "Vậy cậu đi theo để làm gì?"
"Tôi muốn đi chung với cậu." Đơn giản là như vậy thôi. Đơn giản là anh chỉ muốn Hạ An ở đâu thì anh sẽ ở đó và ngược lại.
Anh lúc nào cũng muốn nhìn thấy Hạ An, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh Hạ An.
Khi ở bên cạnh Hạ An, anh cảm thấy rất an tâm, rất hạnh phúc.
Thật sự cho đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể biết được khi thích một người thì cần phải làm những gì cho người mình thích?
Làm sao để cô ấy hiểu rõ được tâm ý của mình đây?
Anh cũng chỉ là một chàng thiếu niên trẻ chưa từng trải qua mối tình nào, vẫn còn rất ít kinh nghiệm, vẫn còn là một chàng thiếu niên vô cùng non nớt trong vấn đề này.
Không biết nên làm thế nào để người con gái ấy không cảm thấy nhàm chán khi ở bên cạnh mình, nên anh chỉ còn cách là bám lấy cô ấy, ở bên cạnh cô ấy không rời nửa bước.
Tìm đủ mọi cách để thu hút sự chú ý của cô ấy, tuy nhìn qua thì cách làm này có vẻ hơi ngốc nghếch.
Nhưng biết làm sao được.
Anh lại sẵn sàng trở nên ngốc nghếch như thế vì người con gái anh thích!
Thế có người mới nói "Tình đầu thường rất khó quên" bởi vì chúng ta đã dùng tất cả sự ngây ngô và chân thành nhất của bản thân mình để yêu một người.
Ở cái độ tuổi mà chưa phải vướng bận điều gì, vẫn chưa bị rơi vào vòng xoáy của cơm, áo, gạo, tiền, vẫn chưa thể biết được thế giới ngoài kia khắc nghiệt với chúng ta đến như thế nào, thì tình yêu luôn là một thứ gì đó rất lớn lao, rất quan trọng, chính là tất cả.
Lúc này, họ vẫn còn là nữa cô, cậu học sinh rất bồng bột, thích thể hiện cái tôi của bản thân mình.
Chỉ cần cảm thấy thích một người nào đó thì chắc chắn sẽ thích cho đến cùng, dù trời có sập xuống đi chăng nữa cũng sẽ thích người đó, mãi không thay đổi.
Không như những người trưởng thành khi tìm đối tượng yêu đương thì phải dò xét rất nhiều thứ, như gia cảnh thế nào, có công việc ổn định hay không, rồi mới quyết định có nên tiến tới.
Còn với những cô, cậu thiếu niên thì chỉ cần nhìn thấy cậu ấy đẹp một chút, học giỏi một chút, quan tâm mình một chút thì bỗng dưng là chỉ cần vài cốc trà sữa là đã bị đổ gục rồi.
Hay còn những cô, cậu học sinh thích mơ mộng, hằng ngày ngồi trong lớp học nhưng lại không chịu nghe thầy cô giảng bài mà mắt luôn hướng ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn những đám mây trắng xóa, bồng bềnh trên bầu trời cao, lại mơ màng nhớ đến khoảnh khắc vô tình được chạm nhẹ vào tay của crush.
Chẳng phải là điều lớn lao gì, không cần những lời thề non hẹn biển hay một nụ hôn mãnh liệt như muốn rút cạn sức lực, nhưng cũng đã đủ để khiến cậu ấy vui cả một ngày, dù bị thầy, cô la mắng thì miệng vẫn tủm tỉm cười.
Tình cảm tuổi học trò chính là thứ quý giá nhất của một thời tuổi trẻ non nớt, mà chắc có lẽ sau này khi trưởng thành rồi sẽ rất khó có thể tìm lại cảm giác này nữa.
Chính là cái cảm giác mà chúng ta đã dùng sự vụng về và chân thành nhất để ở bên cạnh một người.
Một tình cảm vô cùng đơn thuần, trong sáng, không hề có tính toán, chẳng hề lo lắng thiệt hơn cho bản thân mình chỉ biết rằng mình yêu người đó thì sẽ yêu tận đáy lòng.
Yêu người đó, sẽ yêu đến chết đi sống lại.
Cam tâm tình nguyện đem cả trái tim nguyên vẹn của mình chân thành trao cho người mình thương, mà không muốn đòi lại.
Cũng chẳng cần biết người ấy có nhận hay không?
Trong khi Hạ An chưa kịp phản ứng gì thì Duy Khải đã nắm tay cô đi xuống căn tin rồi.
Suốt đoạn đường đi, Hạ An để ý thấy được mọi người trong trường đều đang nhìn cô và Duy Khải.
Chính xác là như vậy, đi đến đâu là có người nhìn đến đó.
Hạ An không quen, cũng không thích cảm giác bị người khác chú ý.
Cô cố gắng tìm kiếm nguyên nhân mọi người vì sao lại chú ý đến mình.
Khi dời tầm mắt xuống dưới thì nhận ra là từ nãy đến giờ Duy Khải vẫn nắm lấy cổ tay của cô mà chưa chịu buông ra.
Hạ An hoảng hốt rút tay về.
Chính vì hành động này của cô đã khiến Duy Khải đứng sửng lại.
Nhìn bàn tay trống trải của mình một hồi rất lâu, khuôn mày anh đã không còn như ban đầu nữa mà hơi cau lại, vẻ mặt lộ rõ sự không vui, rất không được vui.
Không hiểu sao anh lại có cảm giác bị người ta vứt bỏ nữa rồi.
Có phải anh quá nhạy cảm rồi không?
Nhưng khi nhìn lại sắc mặt có vẻ không được tốt cho lắm của Hạ An, cộng thêm vào đó là ánh mắt tránh né của cô khi nhìn thấy mọi người đang nhìn mình thì anh lại nghĩ là do Hạ An đang ngại thôi.
Cô không muốn thể hiện tình cảm ở chốn đông người?
Thôi, dù sao anh cũng phải hiểu cho Hạ An, không thể tự làm theo ý mình mà khiến cô khó chịu được.
Mặc dù trước đây anh không phải là kiểu người hay nghĩ cho người khác. Anh rất kiêu ngạo, rất tự cao không bao giờ nghe lời ai, luôn tự làm theo ý mình.
Nhưng vì Hạ An, anh sẵn sàng trở thành dáng vẻ mà cô mong muốn.
Rút bỏ sự kiêu ngạo xưa nay của chính bản thân mình.
Đây chính là đặc quyền chỉ một mình Hạ An có được thôi đó.
Thế là, Duy Khải không nắm tay của Hạ An nữa, nhưng anh vẫn luôn đi sát bên cạnh cô.