“ Lưu tiên sinh, nếu ngài đồng ý với bản hợp đồng này, không cần lo lắng khi kí hợp đồng cùng chúng tôi, tôi sẽ cảm kích khôn cùng, nếu ngài đối với bản hợp đồng này không hài lòng, tôi cũng sẽ không đối công ty ngài sinh ra bất luận khúc mắc nào cả.”
Triệu Thừa Vũ giao cho Lưu tiên sinh một phần tư liệu, khẩu khí vững như núi, ngay cả một người có kinh nghiệm nhiều năm ứng chiến trên thương trường, cũng rất khó có được khí phách như hắn. Lưu tiên sinh đại khái lật xem một lần, nói
“ Cậu có gì để nắm chắc tôi sẽ đồng ý ký bản hợp đồng này?”
“ Không còn bất luận người nào khác có thể cho ông một bản hợp đồng vừa lòng.”
“ A? Phải không?” Lưu tiên sinh cười như không cười nhìn người trẻ tuổi trước mắt, trong ánh mắt lộ ra sự tán thưởng.
“ Kia, vậy chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ.”
“ Cám ơn.”
Hai người bắt tay lẫn nhau.
“ Hôm nay một mình cậu tới sao?”
Lưu tiên sinh vươn tay ý bảo phục vụ lấy đến một ấm nước trà quý. Đặt ở trước mặt Triệu Thừa Vũ một ly, trước mặt mình một ly.
“ Không, cùng... chị gái cùng tới.”
Triệu Thừa Vũ dùng chính cách xưng hô mà mình thống hận nhất để giới thiệu Triệu Tuyết Nhu.
“ A? Nghe nói chị gái cậu là một đại mỹ nhân khó gặp, khi nào thì giới thiệu cho tôi đây?”
“ Chị ấy không am hiểu cùng người khác nói chuyện với nhau.” Triệu Thừa Vũ nhấp một ngụm trà. Không muốn tiếp tục đề tài này.
“ Cậu thật biết giữ chị gái bảo bối của cậu.” Lưu tiên sinh bước tới gần cửa sổ.
“ Chị ấy, đối với tôi rất quan trọng.”
“ Vậy cậu còn để cô ấy một mình trong đàn lang hỗn tạp kia?”
Triệu Thừa Vũ hơi nhíu mày, để cái chén trong tay xuống, bước nhanh đi ra ngoài.Lưu tiên sinh nhìn bộ dáng vội vàng của cậu, sờ sờ cái mũi, cười thầm. Chỉ là chị gái? Không thể nào, cứ như vậy đi, còn chưa nói hết đâu, xem ra, cô gái này không thể động đến.
“ Triệu tiểu thư ngồi một mình sao? Có thể cùng tôi khiêu vũ được không.”
Giọng nói của một người đàn ông bất ngờ truyền đến. Tuyết Nhu nhìn thấy hắn, lập tức nhớ tới dường như hắn là tổng giám đốc của một công ty nào đó, đã từng gặp qua hắn tại Vũ Phong. Chỉ là, hắn hẳn là không biết mình mới đúng, như thế nào sẽ đến chào hỏi?
“ Thật có lỗi, chân tôi bị thương, không thể động.” Tuyết Nhu cười xin lỗi. Cũng không biết, nụ cười ấy có bao nhiêu xinh đẹp.
“ Tôi đây giúp Triệu tiểu thư nhìn xem.”
Dứt lời, người đàn kia đặt mông ngồi xuống sát bên cạnh Tuyết Nhu, Tuyết Nhu tránh không kịp, bị hắn giữ chặt váy, không thể động đậy. Chỉ có thể dựa vào ngồi cùng một chỗ. Người đàn ông kia đụng tới làn da non mịn trắng noãn của Tuyết Nhu, trong lòng không ngừng rạo rực, càng thêm cả gan làm loạn. Bàn tay to đầy mỡ hữu ý vô ý vuốt ve đùi ngọc của Tuyết Nhu
“ Triệu tiểu thư thật sự không cẩn thận, tại sao có thể như vậy liền khiến cho chính mình bị thương?” Ánh mắt đầy dâm dục thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đôi chân dài của Tuyết Nhu.
“ Hẳn là nên có một người đàn ông bên cạnh để bảo hộ em mới đúng, em xem tôi như thế nào?” Khuôn mặt hắn nhúng nhính mỡ bất ngờ hướng về phía Tuyết Nhu, khiến cho Tuyết Nhu cảm thấy một trận ghê tởm.
“ Không cần, tôi...” Tuyết Nhu ra sức muốn thoát khỏi hắn.
“ Cô ấy nên có người bảo hộ, nhưng mà kiếp sau cũng không có khả năng là mày!”
Giọng nói trầm thấp hữu lực từ phía sau lưng bất ngờ truyền đến. Không đợi cho bất luận kẻ nào phản ứng kịp thời, tay phải của Triệu Thừa Vũ vung lên, mang theo mười phần tức giận đánh xuống khuôn mặt béo của người đàn ông kia.
“ Mày... Mày...”
Người đàn ông té trên mặt đất, bị đau không bò dậy được. Thời điểm nhìn thấy Triệu Thừa Vũ, lại càng thêm nao núng. Trước đó không lâu công ty mà hắn kinh doanh vừa mới thỉnh Triệu Thừa Vũ ra tay giúp đỡ. Công ty của hắn là một công ty nhỏ, nếu đắc tội với Triệu Thừa Vũ, hậu quả thật khó lường. Vừa rồi thật sự hắn chưa bị nhan sắc của Triệu Tuyết Nhu mê luyến, nếu không sẽ không biết hậu quả đáng sợ nào sẽ ập xuống trên đầu hắn.
Thời điểm hắn muốn giải thích mọi chuyện. Triệu Thừa Vũ lại đi nhanh về phía trước, ôm lấy Tuyết Nhu còn đang sợ hãi, không để ý tới ánh mắt kỳ dị của tất cả mọi người xung quanh đang nhìn mình, giẫm nát bàn tay của người đàn ông vừa mới chạm vào Tuyết Nhu, sau đó xoay người đi ra phía đại sảnh.
Ngay tại lúc người đàn ông kia tru lên như heo chọc tiết, Triệu Thừa Vũ đã nhanh như gió ôm Tuyết Nhu rời đi. Thời điểm bảo an muốn ngăn bọn họ, lại bị Lưu tiên sinh ngăn cản. Lưu tiên sinh nhìn bóng dáng hai người lên xe, khóe miệng mỉm cười nói
“ Là người phụ nữ của mình sai, hay vẫn là chính mình sai?”