Thuận Thiên

Chương 10: Chỉ một chữ "Thối"



Chương 10: Chỉ một chữ "Thối"

Mặc dù khoảng cách tới khi nhập môn còn xa, nhưng hắn đã có thể vận chuyển được chu thiên. Cứ mỗi lần vận chuyển một chu thiên thì chắc chắn sẽ sinh ra một ít chân khí. Số chân khí này vô cùng nhỏ, nhỏ tới mức không đáng kể.

Thế nhưng, tu luyện vốn là như vậy. Tích tiểu mới có thể thành đại. Mà ở giai đoạn mới tu luyện thì quá trình tích tiểu này lại càng thách thức sự kiên nhẫn của người ta hơn lúc nào hết. Nếu có 70% người tu luyện không thể nhập môn thì có một phần ba trong số đó là vì mất kiên nhẫn.

Tốc độ nhập môn của một người tu luyện sẽ được quyết định dựa trên số chân khí sinh ra khi vận chuyển một chu thiên. Nếu hiệu suất cao thì sẽ nhập môn nhanh, còn lại thì phải dùng thời gian để bổ khuyết.

Vậy điều gì ảnh ảnh hưởng tới số lượng chân khí sinh ra sau mỗi một chu thiên? Thứ nhất dĩ nhiên là nồng độ năng lượng ở nơi tu luyện. Thứ hai chính là vật bổ sung năng lượng, giống như ngưng khí thủy. Thứ ba chính là tiên thiên năng lượng có sẵn trong thân thể. Và cuối cùng chính là sự khỏe mạnh của thân thể.

Chuyện nồng độ năng lượng của môi trường có thể nói là dễ giải quyết nhất cũng là khó nhất. Bởi vì những nơi gọi là động thiên phúc địa, bảo địa tu hành, vân vân và mây mây, đều đã bị những thế lực to lớn chiếm cứ. Còn trên Trái Đất này, cho dù có thì Trần Minh Quân cũng vô phương xác định. Cho nên biết vậy thôi, bản thân hắn hoàn toàn vô phương cải biến.

Còn về vật bổ sung năng lượng thì lại khá đa dạng về chủng loại và phong phú về chất lượng. Giống như ngưng khí thủy, phương pháp sản xuất dễ dàng nhưng chất lượng thấp. Ngoài ra còn có các loại thuốc được tinh luyện bởi dược sư. Đặc biệt quý giá hơn thì có thiên tài địa bảo hình thành trong tự nhiên. Ví dụ như nguyên linh dịch, nếu có một giọt nguyên linh dịch, Trần Minh Quân sẽ nhập môn trong vòng vài ngày.

Nói đến vật bổ sung năng lượng thì không thể không nói đến nguyên khí châu. Nguyên khí châu không phải thứ hình thành trong tự nhiên mà là được tạo ra. Chỉ có cường giả cấp thánh mới có thể tạo được nguyên khí châu. Cái gọi là nguyên khí châu chính là dồn nén và phong ấn năng lượng thiên địa vào bên trong một viên bi to bằng quả nhãn.



Người tu luyện có thể thông qua phương pháp đặc thù để hấp thu năng lượng trong nguyên khí châu. Dùng cách này thì thời gian tu luyện sẽ không chỉ giới hạn vào sáng sớm mỗi ngày. Đồng thời năng lượng tiết ra từ nguyên khí châu cũng sẽ tương đối nồng đậm. Có thể nói, nếu có đủ nhiều nguyên khí châu, bất cứ người tu luyện nào cũng có thể quanh năm suốt tháng bế quan.

Chính vì vậy mà nguyên khí châu chính là tiền tệ lưu thông giữa người tu luyện với nhau. Mà ở những nền văn minh kia, kể cả người thường cũng có thể dùng nguyên khí châu làm tiền. Vô cùng thuận lợi để giao dịch đa hành tinh, đa văn minh.

Quay trở lại vấn đề thứ ba trong các yếu tố ảnh hưởng đến số lượng chân khí sinh ra theo mỗi chu thiên. Mỗi một con người sinh ra điều mang trong người khí tiên thiên. Số khí tiên thiên này sẽ tiêu hao dần theo quá trình lớn lên. Hoàn cảnh sinh hoạt càng kham khổ thì tiêu hao càng nhanh. Còn nếu thực hiện giao cấu sinh dục thì sẽ biến mất hoàn toàn.

Cho nên, tu luyện càng sớm thì càng tốt. Nhưng cũng không thể quá sớm, vì khi đó linh hồn phát triển chưa đầy đủ. Linh hồn không đầy đủ thì tinh thần yếu kém, làm sao có khả năng tưởng tượng để vận hành chu thiên. Độ tuổi tu luyện tốt nhất vào khoảng 14 tuổi.

Giao hoan nam nữ sẽ tiêu hao tinh khí thần của con người. Nhất là đàn ông, tiêu hao hầu như là gấp 10 phụ nữ. Phụ nữ đắm chìm trong giao hoan dục vọng sẽ bị ảnh hưởng tinh thần rất lớn. Còn đàn ông thì ngoài tiêu hao tinh thần, còn sẽ nhanh chóng cạn kiệt tinh hoa sinh mạng.

Bản thân Trần Minh Quân tuy rất trẻ nhưng độ tuổi này mới bắt đầu tu luyện đã khá trễ. Còn chưa kể đến việc hắn đã phá thân. Tuy không đến mức chìm đắm trong sắc dục, nhưng cũng đều đặn thường xuyên. Cho nên ảnh hưởng tới chuyện tu luyện là điều không thể tránh khỏi.

Quá khứ đã qua thì hắn không thể cải biến. Nhưng hắn có thể cải biến ở tương lai. Chính là điều tiết lại sinh hoạt, không tu luyện ra linh khí sẽ không nhớ nhung chuyện nam nữ. Chỉ có người đã tu luyện ra linh khí thì chuyện sắc dục mới không còn ảnh hưởng đến tu luyện. Thậm chí, còn có thể nói là phong độ trên giường sẽ luôn ở đỉnh cao.



Còn về thuốc do dược sư chế ra, kỳ thực cũng tương đồng với thuốc trên Trái Đất. Chỉ là thuốc do dược sư chế ra phần lớn là để phục vụ người tu luyện. Cho nên không thể so sánh như trên Trái Đất được. Quá trình chế dược cũng không chỉ thao tác vật lý mà còn cần dùng đến tu vi.

Thuốc làm ra cũng có chủng loại vô cùng đa dạng và phong phú. Có thuốc nước, thuốc viên, đan dược, hoặc thuốc dạng khí để hít, ..vân vân. Tác dụng thì cũng nhiều không kể hết, nhưng phần lớn là bổ trợ tu luyện và chữa thương.

Hiện tại, Trần Minh Quân có thể cải biến môi trường bằng hiểu biết bề ngoài. Tức là dựa trên lý thuyết để chọn lựa. Hắn chọn lên núi để có môi trường trong lành hơn. Môi trường trong lành sẽ giữ lại được nhiều năng lượng thiên địa hơn.

Hắn lại sử dụng trận pháp đơn giản để tăng quá trình hội tụ năng lượng thiên địa. Cuối cùng là tìm cách thu lấy ngưng khí thủy để uống trong khi tu luyện. Tất cả những phương pháp hắn biết chỉ có như vậy. Rất may mắn là hắn đã thành công.

Thu liễm tâm tình vui mừng, Trần Minh Quân tiếp tục luyện tập luyện thể quyền. Chuyển biến cực lớn đã xảy ra. Có lẽ bởi vì đã có chân khí sinh ra trong cơ thể, nên luyện thể quyền cũng đạt hiệu quả cao hơn. Hắn cứ có ảo giác bên trong thân thể đang bị thanh tẩy sau mỗi động tác. Mồ hôi chảy ra cũng có phần hôi tanh hơn bình thường.

Đúng 7 giờ sáng, Trần Minh Quân kết thúc động tác luyện thể quyền. Toàn thân từ trên xuống dưới đều ướt đẫm mồ hôi. Một cảm giác nhớp nhát truyền đến, cứ như làm ướt hắn không phải mồ hôi mà là một thứ nước dơ bẩn và có phần nhơn nhớt.

Trần Minh Quân giơ cánh tay lên gần mũi, khẽ hít vào. Một thứ mùi tanh hôi khó tả xộc lên não. Bao tử của hắn không tự chủ được mà nhộn nhạo cả lên. Một cơn buồn nôn dâng lên tới cổ họng và trào ra. “Trời đất thánh thần thiên địa ơi, mồ hôi gì mà nó thối và khó ngửi dữ vậy trời!” Trần Minh Quân vừa nôn vừa la ó một mình.



Hắn hái xuống một ít lá thơm nhét vô hai lỗ mũi. Khó khăn lắm mới ổn định được cái bao tử. Sau đó cấm đầu chạy một mạch xuống núi. Hắn không dám tắm ở cái ao nước dự trữ, sợ sẽ làm ô nhiễm nước tưới thảo dược. Có trời mới biết thứ mồ hôi này tưới lên thảo dược có làm chúng c·hết héo ngay lập tức hay không!

Trên đường xuống núi, hắn chạm mặt một vài người dân đang đi hướng ngược lại. Con đường này chỉ là đường mòn, khá chật hẹp, nên không thể tránh khỏi chạm mặt và tiếp xúc gần khi đi qua nhau.

Tao ngộ của những người này trên cơ bản đều giống hệt nhau. Lúc nhìn thấy Trần Minh Quân vội vội vàng vàng từ xa thì tò mò và nghi hoặc. Tới khoảnh khắc lướt qua Trần Minh Quân thì con ngươi trợn trừng lên. Kế tiếp là đưa tay bụm mũi và tăng tốc chạy nhanh lên núi. Cuối cùng là dừng lại ở chỗ xa xa nào đó vừa thở dốc vừa xoa dịu trái tim bé bỏng. Trong lòng mỗi người đều chắc chắn một chuyện, cuộc đời họ chưa bao giờ ngửi qua thứ gì khủng kh·iếp như vậy.

Khi Trần Minh Quân chạy xuống tới chân núi, tiến nhập vào khu dân cư. Lũ chó trong phạm vi 50 mét xung quanh hắn đều nhảy dựng lên, thần tình hoảng sợ, miệng kêu ăng ẳng liên hồi rồi bỏ chạy. Tạo ra cảnh gà bay chó chạy vô cùng náo nhiệt.

Sau vài phút gây họa ô nhiễm không khí cho khu dân cư, hắn cũng chạy tới nhà mình. Trần Minh Quân không nói gì mà đi thẳng vào phòng tắm. Rầm một cái, đóng cửa lại. Tiếng vòi xả nước ào ào hòa lẫn với tiếng nín thở chịu đựng ư hự nghe vô cùng quái lạ. Thỉnh thoảng lại thấy hắn mở cửa thò đầu ra ngoài hít lấy hít để vài hơi rồi lại thụt vào trong.

Vào giờ này thì Trần Thăng đã đi làm, còn Nguyễn Minh Yến thì đang nghỉ ngơi trong phòng. Mấy đứa con của Trần Hồng Thắm cũng đều đã đi học.

Trần Hồng Thắm đang nấu ăn trong bếp thì nghe bên ngoài có tiếng người chạy vào trong nhà. Sau đó lại nghe tiếng cửa phòng tắm bị đóng mạnh. Cô chạy ra bên ngoài để xem có chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy vừa lúc Trần Minh Quân thò đầu ra để thở rồi nhanh chóng thụt đầu vào.

“Nè, thằng quỷ nhỏ, làm cái gì mà như chạy giặc vậy hả? Bộ em muốn làm hư cánh cửa phòng tắm luôn hả? Có phải …”

Cô vừa nói tới đây thì một thứ mùi h·ôi t·hối khó chịu bay vào mũi. Miệng bị buộc phải ngậm lại. Chân mày cô nhíu chặt vì bị sốc mùi. Hai tay đưa lên che lấy miệng mũi rồi không một chút do dự chạy thẳng ra bên ngoài sân.

Khi đã đứng ở ngoài sân, cảm giác có vẻ đã an toàn mới dám buông tay ra. Cô liền hét lớn vào trong “Nè Minh Quân, em đi đâu mà cả người thối dữ vậy hả? Có khi còn thối hơn cả hầm cầu nữa? Sao không ở ngoài sân tắm nhẹ trước? Bây giờ cả nhà bị em làm cho h·ôi t·hối cả lên rồi biết chưa?”