Người ta thường nói “sợ cái gì là cái đó liền xuất hiện”. Hắn cũng định tắm sơ một chút rồi sẽ quay lại nhà gỗ. Nhưng mà người tính không bằng trời tính, hắn vừa từ bên dưới hồ trèo lên một mỏm đá thì đã nghe thấy tiếng bước chân.
Trái tim nhỏ bé không khỏi hoảng hốt nhảy dựng lên một cái. Xung quanh hồ nước đều là một mảnh trống không, không thể tìm được chỗ nào để ẩn nấp. Hết cách, hắn chỉ có thể làm liều, nhanh chóng từ mỏm đá nhảy lên bờ.
Vừa đứng thẳng người dậy, định chạy thật nhanh về nhà. Thế nhưng, hắn còn chưa kịp bước một bước nào thì một ánh đèn chói lóa đã phả vào mặt hắn. Toàn bộ thân thể t·rần c·huồng hiện ra rõ mồn một dưới ánh sáng của ngọn đèn pha.
“Á á á …”
Chỉ nghe một tiếng la thất thanh vang lên, là giọng của một cô gái. Chiếc đèn pha cũng bị tuột khỏi tay mà rơi xuống. Đó là vì cô gái kia đã dùng cả hai tay che lấy mặt mình lại.
Trần Minh Quân trong lòng hoảng hốt, nếu lúc này có người khác chạy tới, hắn tin chắc một trăm phần trăm ngày mai sẽ có tin giật gân ra đời. Cũng từ đó hắn sẽ trở thành một tên biến thái. Biết đâu còn phải lên xã uống trà một thời gian.
Không kịp suy nghĩ quá nhiều, hắn chạy thẳng tới chỗ cô gái. Vòng ra đằng sau, một tay giữ chặt cô gái, tay còn lại thì đưa lên bịt miệng cô. Tâm tình đang hoảng loạn, bỗng dưng bị khống chế, cô gái lại càng hoảng loạn hơn.
Cô bắt đầu giãy dụa kịch liệt, ý đồ muốn thoát thân chạy đi tìm người cứu. Hiển nhiên, cô tưởng mình đang bị một tên biến thái khống chế cưỡng dâm. Nếu là trước kia, Trần Minh Quân không có khả năng khống chế hoàn hảo như bây giờ. Hai cánh tay của hắn vững vàng như núi. Chỉ thấy cô gái liên tục nhún nhảy đôi chân, nhưng có cố gắng thế nào cũng không thể di động được một chút.
Trần Minh Quân cũng vội vàng lên tiếng trấn an “Van xin em, đừng có giãy dụa, đừng có la lớn”. Nghe tới đây, ánh mắt của cô gái càng tỏ ra hoảng sợ hơn, liên tục lắc đầu, ý van xin rõ rệt. Trần Minh Quân biết cô gái đang hiểu lầm nên vội nói tiếp “Không phải như em nghĩ đâu. Anh là Trần Minh Quân, là cái người thời gian gần đây ở bên vườn thuốc bên kia kìa. Hôm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nên anh mới phải t·rần t·ruồng ra đây tắm. Anh cho là trời đã khuya, sẽ không có người đến đây. Hoàn toàn không có ý làm em hoảng sợ!”
Trần Minh Quân nói rất nhanh, chỉ sợ nói chậm một giây thôi thì sẽ gặp họa. Tiếng hét vừa rồi của cô gái khá lớn, chắc chắn đã có người nghe thấy. Không bao lâu sẽ có người chạy tới xem xét. Hắn cần nhanh chóng trấn an cô gái rồi trở về nhà gỗ.
Cô gái nghe hắn nói xong thì trong lòng cũng thoáng buông lỏng, ngừng giãy dụa, rồi trong miệng phát ra âm thanh ừ hử như muốn nói chuyện. Trần Minh Quân thấy cô gái đã ổn định thì mới nói “Giờ anh sẽ buông em ra, một lát có ai đến hỏi thì phiền em giải thích giúp anh. Anh cần phải chạy về mặc quần áo, thế này rất dễ để người khác hiểu lầm”
Cô gái gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Trần Minh Quân từ từ buông lỏng tay. Khi nãy do tình hình cấp bách nên hắn không chú ý. Bây giờ tâm tình vừa được thả lỏng thì hắn phát hiện tình cảnh khá mập mờ lúc này. Một mùi thơm của thiếu nữ tràn ngập trong từng hơi thở hắn hít vào. Thân thể t·rần t·ruồng của hắn cũng đang áp sát vào cơ thể mềm mại của người ta. Bộ vị nào đó gần như dí chặt lên bờ mông, hơi cử động nhẹ thôi là xúc cảm truyền tới làm cho hắn như muốn thở ra lửa.
Chỉ bất quá chưa tới một giây sau, thứ gì đó đã to ra nhanh chóng. Nó như một thanh trường thương dũng mãnh ép lên bờ mông kia. Cô gái cũng cảm nhận được vật gì đó nóng bỏng cấn cấn lên bờ mông của mình. Tuy còn chưa biết chuyện ân ái nhưng cũng không phải không hiểu gì. Nhất thời lòng cô lại sinh ra một thứ cảm giác vừa xấu hổ vừa hoảng sợ.
Trần Minh Quân hít một hơi dài, đè xuống cổ lửa nóng trong lòng. Sau đó, bằng một tâm trạng không nở mà buông cô gái ra. “Xin lỗi em gái vì đã làm em sợ, mọi chuyện nhờ vào em, khi khác anh sẽ đến xin lỗi em” Trần Minh Quân để lại một câu nói sau đó nhanh chóng chạy đi.
Cô gái vẫn đứng yên một chỗ, không dám quay đầu lại nhìn. Qua một lúc cô mới từ từ quay đầu lại, mắt cũng không dám mở rộng mà chỉ hơi hé. Khi không còn nhìn thấy gì ngoài một màn đêm tĩnh mịch, cô mới thở ra một hơi.
Quả nhiên đúng như Trần Minh Quân dự đoán. Cô gái vừa nhặt chiếc đèn pha lên thì từ xa xa đã có ánh đèn pha. Một người đàn ông nhanh chóng tiếp cận hồ nước.
Khi người đó thấy bóng dáng cô gái thì vội chạy đến ân cần hỏi “Như Ý, con không có bị làm sao chứ? Vì sao lúc nãy con hét lớn như vậy?”
Câu hỏi của ông làm cho cô gái nhớ lại chuyện lúc nãy. Hai bên má nhất thời ửng hồng lên. Cô đáp lại bằng giọng nói có hơi lúng túng.
“Dạ, .. không có gì đâu ba. Khi nãy, .. khi nãy có một con rắn lớn bò ngang trước mặt. Con sợ quá nên mới không tự chủ được mà hét lên”
Người đàn ông nghe con gái giải thích cũng không có nghi ngờ. Ông thở phào nhẹ nhõm rồi nói “Ba nói rồi mà con không chịu nghe. Ban đêm rắn rết bò ra ngoài nhiều lắm, không có an toàn. Con cứ một hai phải ra ngoài cho bằng được. Lần này xem con còn lớn gan lớn mật nữa không?”
Cô gái nghe cha trách mắng thì cúi đầu xuống. Cô rất là thích nghiên cứu và quay chụp đời sống tự nhiên. Biết được gia đình vừa mua một vườn trái cây trên núi nên mới nảy ra ý tưởng lên đây khám phá cuộc sống tự nhiên về đêm. Ai mà ngờ rằng sẽ khám phá ra một thanh niên trần như nhộng.
Thấy con gái cúi đầu, tình thương yêu của người cha nổi lên. Người đàn ông cũng nhẹ giọng lại “Thôi, con gái đừng có buồn. Ba cũng lo lắng cho con thôi. Sau này cẩn thận hơn là được, tối thiểu cũng phải đeo đôi ủng phòng rắn rết cắn”
Sau đó ông cười hả hả lên giọng trêu con gái “Còn giờ thì sao đây con gái yêu? Sẽ theo cha đi về, hay là vẫn còn tâm trạng đi quay chụp tiếp?”
Cô gái nhỏ nhẹ trả lời “Dạ thôi, con theo ba đi về. Tối nay con quay chụp cũng đủ nhiều rồi”
….
Trần Minh Quân trở lại căn nhà gỗ của mình. Nhanh chóng mặc quần áo vào. Sau đó chạy trở ra cửa vườn thuốc, ánh mắt ngó đông ngó tây như một tên trộm. Sau một lúc, xác nhận không có ai tìm tới hỏi tội thì hắn mới thở phào.
Quay lại căn nhà, hắn nằm ngã người ra chiếc giường tre. Trong lòng không khỏi hồi tưởng lại khoảnh khắc lúc nãy. Vừa nghĩ tới thì thứ gì đó lại phản ứng. Trần Minh Quân lắc lắc đầu mình, xua tan những ý nghĩ dâm tà trong đầu. Hắn cố gắng tĩnh tâm, nhắm mắt dưỡng thần, loại bỏ tạp niệm. Rất nhanh thì đã tiến vào giấc ngủ sâu.
Tính ra thì hắn cũng đã không có làm chuyện đó một thời gian kha khá rồi. Bình thường chỉ có đối diện với chuyện tu luyện nên mới có thể quên đi. Thế nhưng, chuyện vừa rồi đã làm lửa tà trong lòng hắn bị kích thích, âm thầm và râm rỉ như than hồng. Chỉ chờ gặp phải rơm rạ là sẽ b·ốc c·háy lên thiêu đốt tâm trí hắn. Đây cũng là một thử thách cho hắn.
Thường nói ”ăn quen, nhịn không quen”. Nhưng tình cảnh lúc này buộc hắn phải nhịn. Không nhịn được cũng phải nhịn. Chỉ là sẽ phải chịu đựng một chút khổ sở dằn vặt tâm lý mà thôi.
Đúng 3 giờ sáng, Trần Minh Quân nghe báo thức ngồi dậy. Hắn như cũ mà làm, mang một cái hồ lô thủy tinh ra đặt ở vị trí thu sương, rồi trở lại ngủ tiếp.
Khi tiếng báo thức một lần nữa vang lên. Hắn lại ngồi dậy, thoáng làm vệ sinh răng miệng. Sau đó đi ra chỗ bình đài thu sương. Nhìn thấy hồ lô thủy tinh đã đầy tràn bình, Trần Minh Quân lấy nó ra, thay vào một hồ lô khác.
Cầm hồ lô đã đầy ngưng khí thủy trên tay, hắn tiến về chỗ tu luyện, bắt đầu thu nạp năng lượng thiên địa, vận chuyển chu thiên để luyện hóa thành chân khí. Nhờ tác dụng của chu thiên hoàn thành lần đầu, những lần sau vận chuyển chu thiên trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Đó là bởi vì trong kinh mạch đã tồn tại chân khí, dù là rất ít những vẫn có. Chỉ cần có chân khí thì việc vận chuyển chu thiên sẽ nhanh hơn. Càng nhiều chân khí thì vận chuyển càng nhanh. Có thể xem lần đầu vận chuyển giống như việc khai phá con đường mới. Sau khi khai phá thì lần sau sẽ đi trên con đường bằng phẳng.
Một hồ lô thủy tinh vừa đủ để hắn tu luyện trong buổi sáng. Sau khi thu công, hắn tiến về chỗ bình đài thu sương, thu lấy hồ lô ở đó đem vô nhà cất giữ. Tiếp theo chính là bắt đầu luyện tập luyện thể quyền.
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này hắn cởi trần, chỉ mặc quần. Cho dù có h·ôi t·hối thì cũng sẽ không nhiều như lần trước. Trong lòng hắn âm thầm suy đoán như vậy.
Trưa ngày hôm qua, bởi vì chuyện t·ai n·ạn của mẹ hắn, làm tâm tình hắn không tốt, hắn mới quên bén chuyện này. Thành ra không có chuẩn bị trước. Nếu có chuẩn bị trước, cũng sẽ không có chuyện xấu hổ với cô gái kia.