“Được, tôi tin ông, tôi sẽ theo ông phát triển. Mặc dù tôi không hiểu vì sao ông lại nói những lời nghiêm trọng và xa vời như vậy. Nhưng tôi biết ông sẽ không làm gì bất lợi cho tôi. Để tôi về nói với ba mẹ rồi sẽ trở lại tìm ông.”
Nói rồi Dương Trí Thần muốn đứng lên rời đi. Trần Minh Quân cười khổ, đành phải kéo cậu ta lại mà nói “Chờ chút, cũng phải nghe tôi nói hết đã chứ”. Dương Trí Thần hơi suy nghĩ rồi cười ngượng ngùng “À … phải rồi hé, ông còn chưa nói tôi phải làm gì và làm ở đâu nữa!”
Trần Minh Quân thấy thằng bạn mình vẫn cái bộ dáng khù khờ thật thà thì không khỏi bật cười “Tôi nói ông đó, cũng phải cố gắng bình tĩnh hơn đi. Nếu không thì làm sao mà cưới vợ sinh con đây.”
Dương Trí Thần sờ sờ lên đầu mình, hết sức lúng túng. Thấy vậy, Trần Minh Quân nói nhanh “Trí Thần à, có chuyện này ông phải nhớ thật kỹ. Chuyện mấy cái hoa văn, nếu tôi không nói thì ông tuyệt đối không được nói với bất cứ ai. Ông phải ghi nhớ thật kỹ giúp tôi, có hiểu không?”
Dương Trí Thần nghe xong cũng tỏ ra thần sắc nghiêm nghị hiến thấy. Chuyện mấy cái hoa văn quả thật rất kỳ quái. Cho tới bây giờ cậu ta vẫn không thể hiểu được tại sao lại có cảm giác gần gũi và thân cận với chúng. Nhưng cậu ta cũng biết, chuyện như vậy nói ra thật là khó tin, nói không chừng còn bị xem là thằng điên. Nghĩ lại thì, cậu ta ngốc nghếch đã làm cha mẹ khổ lắm rồi, nếu mà bị xem là người điên … làm sao cha mẹ có thể chịu nổi.
Trần Minh Quân không biết mấy cái suy nghĩ sâu xa của Dương Trí Thần. Chỉ nhìn thấy sắc mặt cậu ta trở nên nghiêm nghị, ánh mắt lo lắng. Hắn cũng nhẹ giọng trấn an “Trí Thần, không cần lo lắng gì cả. Tôi chỉ nói là không nên kể ai nghe thôi. Nhưng nếu có bại lộ ngoài ý muốn thì cũng không có sao đâu. Chỉ là bản thân ông cố gắng nhớ, khi nói chuyện với ai thì tránh nhắc tới là được.”
Dương Trí Thần im lặng không trả lời, chỉ liên tục gật đầu. Dường như trong lòng cậu ta đang liên tục nhắc nhở bản thân không được quên lời Trần Minh Quân nói.
Nhận thấy Dương Trí Thần đã có ấn tượng mạnh về chuyện giữ bí mật, Trần Minh Quân không nhắc lại mà nói tiếp “Được rồi, giờ ông hãy về nhà nói với ba mẹ ông. Từ ngày mai hãy tới vườn thuốc này với tôi. Cũng không cần ở mãi trên này, cứ sáng đến chiều về là được. Còn tiền công lần này, tôi sẽ chuyển khoản cho ông, ông đọc số tài khoản ngân hàng cho tôi đi”
Dương Trí Thần lúng túng nói “Chuyện đó, thật ngại quá, tôi không có tài khoản ngân hàng”
Thế là Trần Minh Quân đành phải tiễn bạn mình về, còn chuyện tiền công hắn sẽ gửi tiền mặt vào ngày mai. Nhìn bóng lưng bạn mình đang đi xuống núi. Trần Minh Quân không khỏi thở dài trong lòng “Không biết tiếp xúc nhiều với thiên văn sẽ giúp cải thiện đầu óc cho cậu ta hay không? Thời gian tổn thương thật sự đã quá dài rồi. Đành đi tới đâu tính tới đó vậy. Cũng may ở đây là Trái Đất, nếu là ở những thế giới kia, với trí tuệ thiếu sót như vậy, cả đời của cậu ta chỉ có thể làm khổ sai, không ngừng không nghỉ vẽ thiên văn cho đám thế lực lớn”
…
Hoàng hôn nhanh chóng phủ xuống, chiếu rọi một màu đỏ rực lên vạn vật thế gian. Trần Minh Quân tự làm một tô mì để ăn tối. Sau đó tiến đến chỗ cất giữ hồ lô ngưng khí thủy, lấy nó ra từ bên trong một cái thùng xốp kín.
Khi Mặt Trời đã hoàn toàn khuất bóng ở trời tây. Trần Minh Quân đi ra chỗ cũ, dùng ngưng khí thủy để tiếp tục tu luyện. Lần này, hắn cảm nhận được quá trình tu luyện đình trệ hơn hẳn so với lúc trời sắp sáng. Nếu không có nguyên khí thủy, có khi hắn sẽ không thể vận chuyển chu thiên.
Cho dù hiệu quả kém, nhưng hắn vẫn miệt mài ngồi tu luyện. Đến khi không còn giọt nguyên khí thủy nào mới thu công. Con đường tu luyện cần phải biết kiên trì và tận dụng mọi thời cơ mới có thể có thành tựu.
Lúc này Trần Minh Quân mới bắt đầu đi xem xét bình đài thu sương. Vừa nhìn thấy cảnh tượng chỗ đó, Trần Minh Quân không khỏi hít vào một ngụm không khí, tâm tình dâng lên một cỗ kích động khó mà áp chế.
Chỉ thầy toàn bộ bình đài được bao phủ bởi một lớp màu sáng đỏ rực, tạo thành một cái lồng kín. Hệ thống lưới cước đều nằm gọn trong cái lồng này. Đây chính là phạm vi ổn định của trận pháp, năng lượng thiên địa bị thu hút kéo vào trong trận pháp sẽ được giữ lại ổn định ở bên trong, rồi tích tụ vào các giọt sương.
Ngoài ra, còn có những tia sáng hơi ngả vàng bắn ra bốn phương tám hướng. Đây là tác dụng của phần khuếch đại, giúp cho khả năng hấp dẫn nguyên khí thiên địa bị phóng đại và kéo giãn phạm vi. Cảnh tượng này vô cùng hùng vĩ và đánh vào thị giác, nhưng điều kỳ lạ là tất cả ánh sáng cứ như tự thu vào trong chính nó. Không làm sáng không gian xung quanh, nên từ xa sẽ không bị chú ý lắm.
“Có lẽ đêm nay phải thay đổi kế hoạch ban đầu” Trần Minh Quân tự nói một mình.
Bình thường, phải tới 3 giờ sáng hắn mới ra thu sương. Nhưng với tác dụng mạnh mẽ của Vô Cấu Bát Phương Tụ Năng Trận Sơ Cấp, hắn hoàn toàn có thể bắt đầu từ nửa đêm. Đồng thời, hắn cũng phải ước lượng thời gian thu đầy một hồ lô mà thay thế bằng hồ lô khác, tránh lãng phí.
Với những dự tính trong đầu, đêm nay có thể là một đêm thức trắng. Hắn sẽ đi ngủ sớm để bù lại, đúng 12 giờ đêm mới thức dậy.
Đêm hôm đó, Trần Minh Quân thực hiện theo những gì đã tính trước. Đúng 12 giờ thì hắn thức dậy, bắt đầu đặt một hồ lô thủy tinh lên bình đài thu sương. Trong lúc chờ đợi hồ lô đầy, hắn ngồi tại chỗ tu luyện. Bên trong khu vực trận pháp sẽ có năng lượng thiên địa nồng đậm, chỗ tu luyện cũ đã không thể sánh bằng.
Trong quá trình tu luyện tự nhiên, tốc độ hấp thu năng lượng của Trần Minh Quân rất chậm. Gần như không ảnh hưởng gì đến nồng độ năng lượng trong bình đài. Cứ cách một khoảng thời gian hắn sẽ dừng tu luyện và quan sát hồ lô.
Đến khi hồ lô đã đầy, hắn lấy xuống để bổ sung vào quá trình tu luyện. Đồng thời cũng lấy một cái hồ lô khác đặt vào chỗ hứng sương. Cứ như vậy, hắn chuyên tâm tu luyện và thu sương cho tới khi ánh bình minh bắt đầu xuất hiện mới dừng lại.
…
Đem cất 3 bình hồ lô còn đầy ngưng khí thủy, Trần Minh Quân bắt đầu luyện tập luyện thể quyền như mọi ngày. Vì đã có chuẩn bị trước, Trần Minh Quân không mặc áo, chỉ mặc một cái quần ngắn.
Khi hắn còn chưa kết thúc tập luyện, từ xa đã nghe tiếng gọi của Dương Trí Thần “Minh Quân ơi, ông ở đâu rồi, tôi đến rồi đây này!”
Trần Minh Quân nghe tiếng bạn mình gọi, đành phải dừng lại giữa chừng. Sau đó lại trải qua một phen lúng túng vì mùi trên cơ thể. Dương Trí Thần cũng được một lần khai thông hiểu biết về mùi. Thứ mùi này cậu ta sẽ không bao giờ quên được trong phần đời còn lại cũng nên.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Trần Minh Quân bắt đầu dạy Dương Trí Thần cơ bản về thiên văn.
“Trí Thần này, tôi sẽ bắt đầu dạy cho ông về những thứ hoa văn kia. Công việc sau này của ông chính là một lòng một dạ nghiên cứu chúng. Ông đã sẵn sàng chưa?”
Dương Trí Thần nghiêm nghị gật đầu, gương mặt tỏ ra vô cùng chăm chú lắng nghe. Trần Minh Quân cũng bắt đầu giảng giải
“Thứ hoa văn hôm qua ông vẽ được gọi là thiên văn. Nói một cách dễ hiểu thì đó là chữ viết đại diện cho năng lực của trời đất. Ông có thể xem như chúng đại diện cho một phần năng lực của trời đất này.”
Thấy Dương Trí Thần nhíu mày, như đang suy nghĩ, Trần Minh Quân hơi lo lắng trí tuệ của bạn mình có thể sẽ không theo kịp nên nói tiếp “Chắc ông có từng xem phim về thần tiên rồi chứ? Có mấy vị thần tiên có thể vẽ bùa chú, ẩn chứa pháp thuật vô song. Thiên văn cũng tương tự như hoa văn để vẽ bùa chú trong phim”
Dương Trí Thần như bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu. Thấy vậy, Trần Minh Quân mỉm cười nói tiếp
“Thiên văn có số lượng rất nhiều, nhiều tới không thể thống kê chính xác được hết. Cứ lâu lâu lại sẽ có người khám phá ra một loại thiên văn mới. Nhưng cho dù có nhiều tới đâu thì chúng cũng có một số tác dụng nhất định mà thôi”
Trần Minh Quân chỉ tay về Bình Đài Thu Sương “Ví dụ 240 thiên văn ngày hôm qua ông vẽ. Chúng có 3 loại tác dụng là tụ năng lượng, ổn định năng lượng và khuếch đại phạm vi tụ năng lượng. Còn về năng lượng, ông có thể hiểu nó giống như năng lượng Mặt Trời. Chỉ là số năng lượng này tới từ những mặt trời vô cùng xa xôi trong vũ trụ chứ không phải Mặt Trời trong Thái Dương Hệ của chúng ta …”
Cứ như vậy, Trần Minh Quân đi từ cơ bản đến nâng cao. Giảng giải cho Dương Trí Thần những hiểu biết của hắn về thiên văn. Mặc dù rất muốn nhưng Trần Minh Quân cũng không đề cập tới thế giới tu luyện. Hắn muốn nhìn xem Dương Trí Thần có cải thiện được tổn thương đầu óc không rồi mới tính tiếp.
Những nội dung lý thuyết thì tốn rất nhiều thời gian mới có thể làm cho Dương Trí Thần hiểu đại khái. Nhưng tới lúc Trần Minh Quân bắt đầu truyền lại hình dáng thiên văn thì Dương Trí Thần cứ nhìn qua là biết. Mỗi một lần Trần Minh Quân vẽ ra một thiên văn đều sẽ làm hắn mệt mỏi thêm một chút. Cho nên, dù Dương Trí Thần học nhanh, nhưng mà số lượng hắn dạy mỗi ngày cũng sẽ có giới hạn.
Trần Minh Quân rất nhanh đã phát hiện mình nghĩ sai, khi hắn đang dạy hình dáng của thiên văn thứ 7 thì Dương Trí Thần đã cắt ngang động tác của hắn. Bởi vì Dương Trí Thần giống như tự nhiên mà biết, thậm chí còn phát hiện Trần Minh Quân vẽ sai nên ngăn lại.
Từ đó, Trần Minh Quân không có ý đem thiên văn vẽ ra hoàn chỉnh, tinh thần của hắn cũng sẽ không bị tiêu hao. Hắn chỉ cần vẽ đại khái vài nét là Dương Trí Thần đã biết được hoàn chỉnh thiên văn. Dĩ nhiên là sẽ luôn xuất hiện tình trạng thiên văn được Dương Trí Thần phát hiện chỗ sai mà sửa lại.
Điều bất ngờ hơn là Dương Trí Thần chẳng những nhớ rõ thiên văn mà còn nhớ rõ tác dụng của chúng. Chỉ cần Trần Minh Quân nói một lần là cậu ta sẽ không quên. Hay nói chính xác hơn là những gì gắn liền với thiên văn thì cậu ta như một siêu cấp thiên tài vậy.