Thuận Thiên

Chương 2: Tuyệt cảnh



Chương 2: Tuyệt cảnh

Khi đau đớn giảm bớt, hắn vội vàng tìm chiếc điện thoại di động trong túi quần. Nhưng chỉ tìm thấy một chùm chìa khóa, ngoài ra không còn gì khác. Cầm chùm chìa khóa trên tay, Trần Minh Quân thất vọng tràn trề. Điện thoại đã biến mất, rất có thể đã rơi ra trong quá trình va đập.

Trần Minh Quân đưa tay sờ lên chỗ đau ở tay trái. Một vật gì đó đâm xuyên qua cánh tay của hắn rồi cấm sâu xuống đất. Dường như đó là một thanh thép xây dựng loại nhỏ.

Sờ soạng thật kỹ chỗ b·ị t·hương, Trần Minh Quân hơi thở phào nhẹ nhõm. Thanh sắt này chỉ đâm sát mép ngoài, xuyên qua một phần da thịt rất mỏng, không ảnh hưởng gì tới động mạch chủ. Mà nếu nó đâm nát động mạch thì có lẽ hắn đã không thể tỉnh lại.

Sau khi thở phào thì hắn lại lâm vào ủ rủ. Tuy không b·ị đ·âm nát động mạch, không có nguy cơ mất máu. Nhưng cũng vì thanh sắt này mà hắn không thể di chuyển. Hắn đoán là mình đã rơi vào bên dưới lòng đất hoặc là bị công trình che lấp. Nếu không thể di chuyển, chỉ chờ đợi được giải cứu thì tỷ lệ sinh tồn sẽ cực kỳ thấp.

Biết là biết như vậy, thế nhưng hắn cũng không thể làm gì hơn. Thở dài bất lực, Trần Minh Quân chỉ có thể âm thầm cầu nguyện. Hy vọng là mình sẽ sớm được những người tìm kiếm cứu nạn tìm thấy và cứu sống.

Mặc dù có hơi bất lực, nhưng hắn cũng không định cứ ngồi im chờ c·hết. Hắn cố gắng dùng tay phải và hai chân để dò tìm xung quanh. Bởi vì hoàn cảnh quá tối, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Cho nên hắn không thể xác định được không gian xung quanh rộng hẹp ra sao.

Phía trên không thế chạm được thứ gì ngoài thanh sắt, bốn bên thì trống trơn. Mặt đất khá là ẩm ướt, hắn đoán mình đ·ã b·ị r·ơi xuống hố sâu bên dưới lòng đất. Sau hơn 30 phút loay hoay, Trần Minh Quân yên lặng ngồi tại chỗ. Tâm trạng vô cùng tồi tệ, sợ hãi và bi thương.

Thời gian âm thầm trôi qua, từ từ hắn cũng bình tĩnh lại. Mặc dù cũng còn rất sợ hãi, nhưng đã không còn tiêu cực nữa. Hắn cố gắng giữ cho cánh tay trái cố định, giảm bớt đau đớn. Rồi yên lặng giữ sức, chờ đợi người bên ngoài tìm thấy hắn.

Trong một không gian yên tĩnh và tối tăm. Hắn cố gắng thở thật nhẹ và đều, đồng thời vểnh tai lên lắng nghe. Chỉ cần có một chút tiếng động gì lạ thì hắn sẽ cố hết sức mà hét to cầu cứu.



Kế hoạch thì rất tốt, nhưng khi thực hiện thì hắn mới phát hiện nó khó khăn cỡ nào. Thời gian càng trôi qua thì tâm trạng ổn định của hắn dần lung lai. Một cảm giác tiêu cực và hoảng loạn dần dần dấy lên trong lòng hắn. Thứ cảm giác ngồi chờ c·hết, không thể biết được thời gian đã bao lâu, lại ở trong một nơi tối tăm và ẩm ướt. Một thiếu nhiên như hắn làm sao có thể bình tĩnh cho được.

Qua thêm một đoạn thời gian, toàn bộ ý chí của hắn đã bị bào mòn sạch sẽ. Khi hắn định nhận mệnh nằm dài chờ c·hết thì cơn đau từ tay trái truyền tới. Bởi vì hắn cử động mạnh, làm chỗ b·ị đ·âm đau đớn kịch liệt. Theo phản xạ thì hắn dùng tay phải chống xuống đất để dừng thân người lại.

Lòng bàn tay phải của hắn chạm vào chùm chìa khóa khi trước hắn vứt ra. Trần Minh Quân cầm chùm chìa khóa lên, một ý nghĩ điên cuồng xuất hiện trong đầu hắn. Bởi vì chùm chìa khóa này còn có một thứ, một con dao mini.

Nếu hắn thoát khỏi thanh sắt, có lẽ có thể tìm kiếm xung quanh. Nói không chừng sẽ tìm thấy điện thoại di động, như vậy là có thể gọi cầu cứu.

Chỉ cần cắt ngang phần da thịt mỏng bên ngoài thanh sắt là hắn sẽ thoát khỏi nó. Nhưng hiện thực không phải như trong phim, rất ít người có đủ can đảm tự cắt da thịt của mình. Cho dù là một vết cắt nhỏ cũng không dám.

Vô tình cắt và cố tình sẽ khác nhau hoàn toàn. Khi bạn cố tình cắt thì mọi cảm giác sẽ tập trung cao độ tại vùng da thịt đó, đau đớn cũng vì thế mà lớn hơn rất nhiều. Còn vô tình cắt thì khi bị cắt xong, đau đớn mới kéo tới. Nói một cách khác, khi cố tình cắt thì phải thừa nhận thêm cảm giác của quá trình.

Chính vì thế, dù ý nghĩ điên cuồng đã hình thành, nhưng Trần Minh Quân cũng phải ngồi chuẩn bị tinh thần rất lâu. Hắn cứ cầm lấy con dao mini, tay không khỏi run run. Cứ quyết tâm rồi lại bỏ cuộc, làm đi làm lại nhiều lần vẫn không đủ can đảm ra tay.

Trần Minh Quân cầm con dao trong tay, ngồi im lặng một chỗ. Hắn vẫn đang hy vọng sẽ nghe thấy động tĩnh gì đó từ bên ngoài. Hy vọng sẽ có đội cứu hộ nào đó tìm tới chỗ này. Hắn quả thật không làm được chuyện tự cắt da thịt của chính mình.

Cứ như vậy hắn chờ, chờ mãi, chờ mãi, rồi cũng tới lúc hắn thấy tuyệt vọng. Thời gian đã qua rất lâu, dù ở đây không có khái niệm gì để tham chiếu. Nhưng nếu suy tính đại khái, kể từ lúc hắn tỉnh lại tới lúc này cũng đã hơn một ngày. Nào có đội giải cứu gì tìm tới! Một tiếng động máy móc cũng không có.



Cơ hội sống duy nhất của hắn bây giờ là phải thoát khỏi thanh sắt, sau đó tìm thấy điện thoại hoặc tự tìm thấy lối ra. Trần Minh Quân cầm con dao trong tay, bàn tay siết chặt để lấy dũng khí.

Đầu tiên, hắn nhét một phần của chiếc áo đang mặc vào miệng rồi ngậm chặt. Sau đó, hắn từ từ đặt con dao lên lớp da thịt mỏng bị thanh sắt xuyên qua.

Chuẩn bị xong, hắn hít mạnh vài hơi để lấy dũng khí, rồi bất chợt ra tay.

“Hự …ư ư ư”

Tuy chỉ là một phần da thịt không quá dày, nhưng cũng là da thịt. Tự tay mình phải dùng một con dao nhỏ cắt ra, cảm giác đó khó mà có thể dùng từ ngữ để diễn tả.

Cũng may mắn, phần da thịt này không quá dày. Chỉ cần vài giây là đã bị cắt rời. Trần Minh Quân mạnh mẽ xoay người, kéo cánh tay rời khỏi thanh sắt. Cả người của hắn cũng ngồi phịch xuống đất. Nhả phần vải áo trong miệng ra, hắn cố gắng hít thở liên tục để xua tan cảm giác khủng kh·iếp vừa rồi.

Sau khi đã lấy lại bình tĩnh, đồng thời cũng đã cắt xuống một phần áo để băng bó v·ết t·hương, Trần Minh Quân bắt đầu thử đứng lên do thám xung quanh.

Đúng như hắn dự đoán, chỗ này đủ cao để đứng thẳng. Giơ tay lên cũng chưa chạm tới trần. Hắn cẩn thận thăm dò xung quanh. Để tránh vô tình bước vào một cái hố nào khác nên hắn không đi loạn mà kiểm tra kỹ lưỡng xong mới bước đi.

Hơn 30 phút sau, hoàn cảnh xung quanh đã được hắn kiểm tra toàn bộ. Ngoài trừ phía trên cao bao nhiêu hắn còn chưa rõ, riêng bốn bên thì rộng không quá 9 mét vuông. Hắn cũng đã thử nhảy cao lên xem có chạm trần không nhưng không có tác dụng gì.



Nếu hắn đoán không nhầm thì bản thân đã bị c·hôn v·ùi bên dưới mặt đất, vô tình rơi vào một cái kén không khí. Loại địa phương như thế này sẽ rất khó có người tìm đến giải cứu. Bởi vì hắn chạm được rất ít những vật liệu như bê tông hay gạch đá, càng không tìm thấy điện thoại của hắn. Nói rõ hắn đã bị chôn rất sâu.

Đến bây giờ thì Trần Minh Quân đã hoàn toàn buông bỏ. Hắn có thể chắc chắn mình đ·ã c·hết chắc. Cứ như vậy hắn ngồi xuống rồi nằm ngửa ra. Khi tay trái hắn buông xuống thì đè lên một vật gì đó tròn tròn. Hắn tò mò sờ nó vài cái, nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh của chính mình thì tò mò cũng biến mất.

Trần Minh Quân định ném vật kia đi nhưng lại phát hiện nó như dính chặt vào bàn tay của hắn. Cảm thấy có chuyện kỳ quái, Trần Minh Quân ngồi bật dậy để kiểm tra.

Đột nhiên, trong không gian đen tối bỗng sáng rực lên. Một thứ ánh sáng dịu nhẹ vô cùng dễ chịu. Ánh sáng màu xanh lục bích. Mà thứ đang phát sáng chính là vật lạ tròn tròn trên bàn tay của hắn.

Vật đó to cỡ viên bi da, bề mặt du động những tia sáng màu xanh lục. Khi hắn còn đang không biết chuyện gì đang xảy ra thì có thứ gì đó từ trong vật kia bay ra và đâm qua mi tâm của hắn.

Trần Minh Quân có thể cảm nhận như có một cái mũi khoan đang đâm thủng trán hắn để chuôi vào bên trong. Thứ cảm giác đó vừa lóe lên thì tầm mắt của hắn đã trắng dã, té ngã xuống mặt đất, hôn mê b·ất t·ỉnh.

Ngay khi hắn ngã xuống, vật hình tròn kia bắn ra một tia sáng xanh lục bao trọn lấy thân thể hắn. Năng lượng dao động làm cho khu vực này trở nên bất ổn và bắt đầu có dấu hiệu bị s·ụt l·ún. Nhưng nhờ có sự bảo vệ của vòng tròn ánh sáng nên Trần Minh Quân vẫn an toàn.

Còn bản thân Trần Minh Quân, lúc này hắn đang trải qua một giấc mơ kỳ lạ. Chứng kiến nhiều thứ kỳ lạ, giống như là đang sống một cuộc đời khác. Nhưng rất không rõ ràng, lại thường xuyên bị đứt quãng. Thật đúng với câu “mơ mơ màng màng”.

Trong giấc mơ này, hắn nhìn thấy những con người phi phàm. Bọn họ có thể thi triển pháp thuật, có thể bay lượn trên trời, lặn xuống biển sâu. Cũng chứng kiến những cảnh tượng gió tanh mưa máu rợn người.

Hắn lại chứng kiến bản thân hắn trải qua rất nhiều chuyện, cũng gặp rất nhiều người, g·iết cũng không ít người. Cuối cùng, hắn đạp lên tất cả, bước lên vị trí tối cao, trở thành kẻ đứng đầu.

Nhưng mà, giấc mơ này của hắn không kết thúc có hậu. Cảnh cuối cùng hắn nhìn thấy chính là bản thân bị ám toán, bỏ mạng. Chỉ còn lại nguyên thần trốn vào không gian châu rồi lưu lạc tại vô tận hư không vũ trụ.