Thuận Thiên

Chương 20: Nhập môn, Khí Cảm



Chương 20: Nhập môn, Khí Cảm

Nhìn nét mặt của cha mẹ và chị gái, Trần Minh Quân biết mình đã chứng minh xong. Việc tiếp theo là cho bọn họ tự thân cảm nhận là được. Hắn ra dấu cho Dương Trí Thần có thể về nhà với gia đình. Dương Trí Thần cũng liền lễ phép nói lời tạm biệt với cha mẹ và chị gái Trần Minh Quân rồi nhanh chóng rời đi.

Dương Trí Thần đã đi hồi lâu, nhưng bộ ba người thân của Trần Minh Quân vẫn còn chưa tỉnh hồn lại. Một lúc sau, Nguyễn Minh Yến lên tiếng hỏi “Minh Quân, con làm sao làm được như vậy? Chẳng lẽ con thực sự học được đạo pháp thần bí thật sao?”

Ánh mắt Trần Thăng và Trần Hồng Thắm cũng nhìn chầm chầm lấy hắn, chờ đợi hắn xác nhận thông tin.

Trần Minh Quân mỉm cười nói “Thuật pháp đúng là con có học, nhưng còn xa mới tới trình độ có thể thi triển như vừa rồi. Thứ vừa rồi mọi người chứng kiến là hiệu quả của thứ này”

Trần Minh Quân lấy ra 3 cái hộ thân phù đen huyền mà rực sáng. Hắn lần lượt đưa cho mỗi người một cái rồi giải thích “Thứ này gọi là hộ thân phù, chỉ cần nhận chủ thì sẽ tự động bảo vệ chủ nhân trước mọi nguy hiểm tới gần. Giờ con sẽ hướng dẫn mọi người nhận chủ hộ thân phù”

Nói rồi hắn cầm tay chỉ dẫn cha mẹ và chị gái cách nhận chủ. Cả ba người cứ mơ mơ màng màng mà làm theo hướng dẫn. Sau một lúc, Trần Thăng kinh hô “Dường như ba lại cảm giác rất là thân cận với thứ này? Tại sao lại như vậy?”

“Thì ra ông cũng vậy sao? Tôi cũng cảm thấy như thế” Nguyễn Minh Yến cũng nói theo.

Trần Thăng và Nguyễn Minh Yến nhìn qua đứa con gái Trần Hồng Thắm của mình. Thấy vậy. Trần Hồng Thắm liền gật đầu, tỏ ý cô cũng cảm thấy chuyện tương tự.



Đúng lúc này, Trần Minh Quân bất ngờ cầm lấy một cái ghế nhựa khác, đập thật mạnh về phía Trần Thăng. Theo bản năng tự nhiên, Trần Thăng giơ tay lên đón đỡ. Nhưng một màn tương tự lại xảy ra, ghế nhựa sắp tiếp cận thì đã bị một quầng sáng chặn lại. Kết quả là cái ghế bị phản lực làm cho tứ phân ngũ liệt, bởi vì Trần Minh Quân dùng sức cực lớn, thân thể hắn bây giờ cũng khỏe mạnh hơn trước rất nhiều.

Cứ như thế, trong nhà Trần Minh Quân liên tục vang lên tiếng đồ đạc bị đập. Nghe từ bên ngoài cứ như đang có cảnh đánh nhau. Thế nhưng, quái lạ là tiếng người vang lên lại là tiếng cười vui vẻ. Làm cho những người đi ngang qua không hiểu ra làm sao.

Gần 8 giờ đêm, cả nhà Trần Minh Quân ngồi lại với nhau. Xung quanh là cảnh tượng bừa bộn không chịu nỗi, nhưng không ai phàn nàn gì cả. Ai cũng rất là vui mừng và kích động. Bởi vì bọn họ đã tin lời Trần Minh Quân nói. Cũng có nghĩa là bệnh tình của Nguyễn Minh Yến đã nhìn thấy được hy vọng bình phục.

“Ba! Mẹ! Chị 2! Chuyện như thế này cố gắng càng ít nhắc tới càng tốt. Nhiều người biết thì sẽ có rất nhiều phiền toái không cần thiết. Thầy của con cũng vì thế mà không muốn lộ diện.”

Trần Thăng lên tiếng “Ba hiểu, nhưng con cũng phải cẩn thận. Nghe nói tu hành rất là gian khổ, con cũng phải chú ý sức khỏe của mình có biết không?”

Nguyễn Minh Yến cũng nói “Đúng vậy, con tuyệt đối không được nôn nóng chữa bệnh cho mẹ mà vội vàng. Tuy mẹ không biết gì, nhưng chắc chắn tu luyện những thứ thần kỳ này không dễ dàng. Có khi còn gặp nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma gì đó không chừng”

Trần Hồng Thắm cũng định nói lời tượng tự thì đã bị Trần Minh Quân cắt ngang, hắn cười ha hả trấn an cả nhà “Ba à! Mẹ à! Chị 2 à! Mọi người cũng đã nghĩ sai quá rồi. Kỳ thực tu hành cũng không cần phải kham khổ gì đó như trong phim đâu. Có điều, quả thực có chuyện tẩu hỏa nhập ma, nhưng cũng không phải dễ dàng gặp phải đâu. Cũng không phải cấp độ này của con cần nhắc tới.”

Nguyễn Minh Yến dường như nhớ lại chuyện gì đó, liền vội hỏi “Phải rồi, con nói là muốn mở lại tiệm thuốc đông y. Mẹ sẽ chuẩn bị cho con, tuy mẹ không thể trực tiếp vận hành nhưng còn có chị của con và bác Đào. Bác ấy đã làm cho gia đình mình hơn chục năm rồi, rất là đáng tin tưởng. Còn chuyện xin phép bán thuốc đông y, kỳ thực cũng không cần. Khi có giấy phép mở cửa kinh doanh thì cũng có thể kê toa bốc thuốc bán rồi”



Trần Minh Quân nghe vậy thì mừng gỡ gật đầu “Dạ, vậy nhờ mẹ và chị hai chuẩn bị giúp con vài việc trước. Đầu tiên là dọn hết thuốc tồn kho vào khu vực khác. Tiệm của mình về sau sẽ chỉ bán vài loại thuốc đặc biệt thôi. Sau đó là giúp con tìm kiếm sẵn những nguồn cung dược liệu, mình chưa cần liên lạc nhưng chuẩn bị trước cho chắc ăn. Cuối cùng, tìm giúp con một nơi an toàn kín đáo làm nhà xưởng nấu thuốc và đóng gói”

Trần Thăng nghe như vậy thì liền góp ý “Bà nó à, nếu thuốc sản xuất sẵn và đóng gói thì có khi phải xem lại vấn đề pháp lý. Tốt nhất để tôi tham khảo luật sư Dư, anh ấy cũng khá chuyên nghiệp trong vấn đề luật y tế”

Cả nhà ngồi thảo luận kế hoạch một cách nghiêm túc. Gần 9 giờ đêm, mấy đứa cháu cũng đi học về. Trần Minh Quân không muốn bỏ lỡ chuyện tu hành mỗi ngày nên cũng rời đi, trở lại vườn thuốc. Trước khi đi, hắn để lại đủ số hộ thân phù cho toàn bộ thành viên trong gia đình, bao gồm cả gia đình Trần Minh Tuấn đã ra riêng và nhà bà cụ Tư hàng xóm.



Thời gian sau đó trôi qua khá an bình. Mỗi ngày Trần Minh Quân đều dốc sức truyền dạy thiên văn cho Dương Trí Thần. Khi Dương Trí Thần tự luyện tập thì hắn tranh thủ tu luyện. Tu luyện hết ngưng khí thủy thì lại ngồi suy nghĩ lựa chọn một vài loại thuốc dễ sản xuất và phù hợp nhất để đem ra kinh doanh.

Khi bắt tay vào lựa chọn, Trần Minh Quân mới phát hiện sự việc không đơn giản. Các loại thuốc ở thế giới tu luyện quả thực vô cùng cao thâm và huyền dịu. Cho dù là thuốc cho người thường thì cũng không phải trên Trái Đất có thể so sánh.

Chưa nói đến dược liệu không đồng nhất, dù có thay thế được thì lại yêu cầu về một số phương diện đặc biệt, khó mà sản xuất thành công.

Cuối cùng hắn quyết định chọn “Liệu Thương Dịch”. Thức nước thuốc này có tác dụng chữa thương thần kỳ. Nếu là v·ết t·hương da thịt thì chỉ cần một viên nén to bằng ngón tay thôi là có thể chữa khỏi hoàn toàn trong vòng 60 phút. Nhưng sẽ không có tác dụng với nội thương hoặc tổn thương xương cốt và thần kinh.



Dược liệu sản xuất cũng tương đối dễ tìm trên Trái Đất, một số loại không có thì cũng đã tìm được thay thế tương đồng. Mấu chốt nhất trong việc sản xuất “Liệu Thương Dịch” là lò nấu thuốc. Chúng phải được khắc một loại dược văn đặc biệt. Chính vì dược văn này mà dược tính của thuốc mới thần kỳ và chứa nhiều năng lượng tái tạo như vậy.

Trần Minh Quân lại vẽ ra thiết kế của lò nấu thuốc. Chúng không chỉ có một nồi đơn giản mà bao gồm 4 cái nồi kết nối với nhau theo từng giai đoạn. Có thể thấy một kết cấu từ cao tới thấp. Khi hoàn thành một giai đoạn thì sẽ có ống xả dược dịch chảy xuống nồi thấp hơn.

Thiết kế độ lớn của 4 nồi cũng phải vừa đủ để có thể thò đầu vào trong vẽ dược văn. Nhỏ quá thì khó vẽ, lớn quá thì khó nấu thuốc. Đặc biệt là số nồi này đều phải bằng thủy tinh chịu nhiệt, tránh hòa tan hóa học.

Cuối cùng, cả nhà phải huy động tài lực đang có để đi thu mua dược liệu theo đơn thuốc mà Trần Minh Quân đưa ra, cố gắng mua càng nhiều càng tốt. Chuyện chuẩn bị khá là nhiều, cũng phải gần 45 ngày sau mới có thể hoàn tất về mặt cơ bản.



Một buổi sáng nọ của 45 ngày sau, Trần Minh Quân đang vận chuyển chu thiên để tu luyện . Thời điểm hắn hoàn thành một chu thiên, dồn khí về vùng bụng dưới. Hắn liền cảm nhận được như có một giọt nước ấm áp xuất hiện tại bụng dưới.

Trần Minh Quân mừng rỡ, nhưng không đình chỉ tu luyện mà vẫn tiếp tục. Sau mỗi chu thiên, cảm giác sự tồn tại của giọt nước ấm áp kia ngày càng mãnh liệt. Cuối cùng là giống như một ngọn lửa nhỏ đang tỏa ra nhiệt lượng mãnh liệt nhưng lại không nóng bỏng mà vô cùng hiền.

Thời gian tu luyện đã hết, Trần Minh Quân đứng dậy. Hắn siết chặt bàn tay, tâm tình vô cùng phấn khởi và kích động “Ta đã nhập môn, đã bước vào khí cảm! Gần 2 tháng trời a, sau gần 2 tháng cố gắng, cuối cùng cũng đã thành công, đã cảm nhận được sự tồn tại của chân khí. HA HA HA”

Trần Minh Quân vui mừng múa quyền tại chỗ. Luyện thể quyền được hắn thi triển ra đã vô cùng thành thục và vững vàng. Các động tác khó cũng đã không còn làm hắn thấy mệt nhọc. Tâm tình vui sướng làm động tác của hắn không khỏi suông sẻ hơn mấy phần.

Vài phút sau đó, Trần Minh Quân cười khổ, dừng luyện tập. Quần áo của hắn không biết từ khi nào đã đóng một lớp chất nhầy đen kịch. May mắn là thứ này lại không có mùi quá khó chịu, chỉ hơi tanh tanh như mùi cá mới c·hết. Dù ngửi có hơi buồn nôn, nhưng tốt hơn rất nhiều so với mấy lần đầu tiên.

Bởi vì thứ chất nhầy này quá dính, động tác của hắn đã không thể tiến hành thoải mái. Nên hắn đành dừng lại, đánh rớt tâm tình thư sướng vì nhập môn tu luyện thành công.