Trên đường trở về, Trần Minh Tuấn và Trần Hồng Thắm không nói một lời. Bầu không khí trên xe yên tĩnh đến kỳ lạ. Bà chị Trần Hồng Thắm thì đưa tay chống cằm suy tư, thỉnh thoảng liếc qua nhìn Trần Minh Quân rồi nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó. Trần Minh Tuấn dù đang lái xe, nhưng cứ cách một ít thời gian lại đưa mắt nhìn lên gương hậu, quan sát ghế sau.
Tình cảnh ngượng ngùng kéo dài được 40 phút thì Trần Minh Quân chịu thua. Hắn mở miệng phá tan không khí ngột ngạt này “Haiz….Chị 2! Anh 3! Hai người có gì muốn hỏi thì hỏi đi. Đừng có cứ lén lút nhìn em như một sinh vật ngoài hành tinh như vậy.”
Trần Hồng Thắm nở nụ cười đắc ý, ánh mắt hào hứng, kéo lấy cánh tay của hắn mà hỏi gấp “Này Minh Quân, em thực sự nhìn thấy ma sao? Trên đời này thực sự có ma hay sao?”
Đây đúng là một câu hỏi kinh điển, biết bao nhiêu người ngoài kia cũng có câu hỏi tương tự. Rất nhiều người sợ ma sợ quỷ, nhưng có mấy ai thực sự nhìn thấy ma quỷ. Mà nếu có người nói bản thân nhìn thấy ma quỷ thì cũng chẳng có ai tin.
Trần Minh Quân gật đầu xác nhận “Đúng vậy, trên đời này thực sự có ma, nói đúng hơn là linh hồn. Bản thân mỗi người đều có linh hồn, cũng không có gì lạ đâu”
Trần Hồng Thắm xì một tiếng rồi nói “Em hiểu ý của chị mà, chị nói là hồn ma, là n·gười c·hết, chứ không phải hỏi người sống”
Trần Minh Quân lại gật đầu, làm cái bộ dáng thế ngoại cao nhân mà nói “Hồn ma n·gười c·hết có tồn tại, nhưng cơ bản cũng chẳng khác với linh hồn người sống. Điểm khác biệt duy nhất chính là một bên còn ở trong thân thể, một bên khác thì đã ly thể mà thôi. Hơn nữa là …”
Nói tới đây thì hắn làm bộ ngưng lại, kéo dài thời gian ra. Trần Minh Tuấn đang vểnh tai lắng nghe thì Trần Minh Quân dừng lại, làm anh ta nôn nóng mà lên tiếng “Hơn nữa cái gì? Em nhanh nói đi. Cái thằng quỷ nhỏ, bài đặt làm trò treo khẩu vị nữa hả!”
Trần Hồng Thắm cũng liếc xéo hắn, ánh mắt ý tứ rõ ràng “Đừng có quên bà chị quyền lực này!”
Trần Minh Quân cũng hơi chột dạ, từ sâu trong tâm khảm hắn luôn có chút gì đó e sợ bà chị của mình. Không chỉ có hắn, Trần Minh Tuấn cũng không khá hơn. Thuở nhỏ toàn bị bà chị quyền lực này chỉnh cho sinh ra tâm ma luôn rồi.
Trần Minh Quân cười hề hề làm lành, lại nói tiếp “Thực ra chuyện gặp ma cũng không phải dễ dàng đâu. Bởi vì đôi mắt người thường khó có thể nhìn thấy linh hồn. Mà linh hồn n·gười c·hết sau khi rời khỏi thân thể thì sẽ rất sợ người sống, và cũng rất nhanh bị tan biến. Nhanh thì một vài ngày, chậm thì khoảng 49 ngày, nhưng cơ bản thì đều sẽ biến mất”
Trần Hồng Thắm như có điều suy nghĩ, giọng của cô chen ngang “Không đúng! Nếu hồn ma sợ người sống thì tại sao có nhiều người bị dọa ma. Mà lại không đúng, không phải hồn ma muốn cho ai nhìn thấy thì người đó sẽ được nhìn thấy sao? Rồi không phải sẽ có âm binh quỷ sai lên bắt hồn về âm phủ hay sao?”
Trần Minh Quân lắc đầu cười khổ “Chị ơi, chị xem phim nhiều quá rồi đó”. Trần Hồng Thắm nghe như vậy thì mắt phượng híp lại, nhìn chầm chầm hắn, rồi lên giọng đàn chị “Giỏi lắm thằng nhóc con, hôm nay dám nói chuyện như vậy với chị nữa sao! Khôn hồn thì nhanh giải thích rõ ràng cho chị đi. Nếu không đừng có trách tại sao nước biển lại mặn!”
Trần Minh Tuấn cũng ho nhẹ rồi nói thêm vào “Khụ khụ .. Minh Quân à, em cũng không nên treo khẩu vị anh chị như vậy. Lần này thì anh cũng phải đứng về phe của chị 2. Em tốt nhất là nhanh giải thích rõ ràng mọi chuyện, đừng chờ anh chị hỏi thêm nữa nhé”
Thấy anh chị của mình rõ ràng tò mò muốn c·hết còn bày đặt làm như chỉ là hờ hững lắng nghe. Trần Minh Quân chỉ muốn cười ra tiếng, nhưng hắn cố nhịn. Sau khi lại treo khẩu vị của ông anh bà chị này thêm một chút, hắn cũng bắt đầu không nhanh không chậm giải thích tường tận mọi thứ về linh hồn cho bọn họ hiểu.
Đúng như những gì hắn đã nói, linh hồn sau khi rời khỏi thân thể thì đã số sẽ tan biến, chỉ là vấn đề nhanh hay chậm. Trong thời gian đó, các linh hồn này thường sẽ ẩn trốn quanh quẩn nơi mình c·hết, không dám lại gần con người. Bởi vì càng ở gần người sống thì tốc độ tan biến sẽ càng nhanh hơn.
Linh hồn tan biến là thực sự biến mất, cũng chính là hồn phi phách tán. Cũng không có cái gọi là địa phủ hay gì cả, càng không có đầu thai chuyển thế. Luân hồi chỉ là suy nghĩ của mọi người, chưa từng có đại năng nào chứng minh được một người sau khi hồn phi phách tán lại có thể luân hồi. Các đại đế đạt đến đỉnh cao của đại đạo trong vũ trụ cũng xác nhận, họ không có trải nghiệm nào liên quan tới thức tỉnh kiếp trước cả.
Linh hồn n·gười c·hết không thể rời xa chỗ họ c·hết. Chỉ khi có người hiểu biết về linh hồn, làm một số nghi lễ thỉnh hồn, đồng thời có phương pháp bảo hộ linh hồn. Lúc đó mới có thể dẫn được linh hồn n·gười c·hết về nhà. Nhờ vậy mà linh hồn có thể nhìn thấy người thân trước khi tan biến.
Mà con người cũng rất khó nhìn thấy linh hồn. Đúng là rất khó chứ không phải không thể. Nếu đạt được một số điều kiện nhất định thì vẫn có thể nhìn thấy.
Ví dụ như khi ở trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, lúc này linh hồn của người sống sẽ ở tình huống bán ly thể. Chỉ cần có linh hồn ở gần thì có thể giao tiếp một cách vô thức. Chính vì vậy mà đôi lúc trong nhà có người mới c·hết, một số người thân mệt mỏi ngủ gật thì mơ thấy bản thân nói chuyện với người đ·ã c·hết.
Ngoài ra, người có ý thức tinh thần yếu nhược cũng có thể gặp được linh hồn n·gười c·hết. Những người này trong nhân gian gọi họ là người yếu bóng vía.
Đa số các trường hợp gọi là bị dọa ma thực ra chỉ là vô tình mà thôi. Ví dụ, một linh hồn đang trốn tránh ở một góc vắng bên đường. Một người yếu bóng vía đi ngang, vô tình bắt gặp rồi la hét lên như heo bị chọc tiết.
Nói thật, trường hợp này thì bản thân linh hồn còn hoảng sợ hơn so với người gặp chúng rất nhiều. Vì lúc con người hoảng loạn thì khí tức chí dương sẽ bùng phát ra xung quanh. Trong mắt của linh hồn, đây chẳng khác nào một trận đại t·ai n·ạn.
Thành ra, chuyện bị ma dọa trên cơ bản là nỗi oan vô cùng lớn của con ma. Chính bản thân chúng mới là đối tượng bị dọa cho hồn phi phách tán. Cho nên, con người không cần sợ ma, là ma sợ con người thì đúng hơn.
Loại người cuối cùng có thể nhìn thấy linh hồn chính là tu sĩ. Cũng chẳng cần tu vi cao thâm già, chỉ cần đạt tới khí cảm là ánh mắt đã có thể lờ mờ nhìn thấy. Nếu tập trung tinh thần cao độ thì sẽ có thể thấy rõ ràng hơn. Trần Minh Quân chính là vì lý do này mà nhìn thấy hồn ma của thằng bé.
Nhưng! Ngoài hồn ma bình thường ra, còn tồn tại một dạng khác, chính là quỷ hồn, có thể gọi tắt là quỷ. Ma và quỷ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Những linh hồn bình thường đang trong giai đoạn chờ bị tan biến có thể xem là ma. Còn quỷ thì lại là hồn ma có chấp niệm mạnh mẽ, thường có nỗi oan khuất cực lớn. Bọn chúng không cam tâm bị biến mất, tìm mọi cách để tồn tại, nhằm mục đích trả thù hoặc hoàn thành chấp niệm.
Một khi chúng thành công vượt qua 100 ngày, thì sẽ trở thành quỷ. Nói như vậy không có nghĩa là thành quỷ thì sẽ không tan biến, chỉ là thời gian ta biến lâu hơn rất nhiều mà thôi. Ngoài ra, quỷ còn có thể làm hại người sống. Chúng cũng không quá sợ khí chí dương của người sống, trừ một số người có khí chí dương quá mạnh mẽ.
Nếu những con quỷ này nắm trong tay một pháp môn tu luyện linh hồn, rất có thể sẽ trở thành quỷ tu. Mặc dù con đường tu luyện của quỷ tu là có hạn, nhưng cũng không phải người bình thường có thể so sánh. Đối với tu sĩ cấp thấp thì quỷ tu là một địch thủ đáng sợ. Quỷ tu có thể công kích trực tiếp vào linh hồn, tu sĩ cấp thấp khó lòng phòng bị.
Trong các thế gia tu luyện cấp thấp, quỷ tu rất được trọng dụng. Được mời làm quỷ khách, trở thành l·ực l·ượng c·hiến đấu rất đáng gờm của thế gia.
Trần Minh Quân cũng không kể những thông tin về quỷ cho anh chị hắn biết. Đối với người thường, càng biết ít thì sống càng hạnh phúc. Nếu biết có thử như quỷ tồn tại, đi đâu làm gì cũng sẽ nghi thần nghi quỷ, khó mà hạnh phúc cho được. Hắn cũng không nói quá nhiều về âm tào địa phủ hay luân hồi, chỉ đại khái nói chúng không tồn tại mà thôi.
Nếu chịu khó tìm tòi, không khó tìm trong nhân gian những câu chuyện có liên quan tới quỷ. Ví dụ như ma da, ma dẫn đường, ma thần vòng, … Dù gọi là ma, nhưng thực sự chúng là quỷ. Đa số những con quỷ này đều có c·ái c·hết oan uổng, khuẩn uất. Dẫn tới ý thức muốn trả thù đời, muốn làm người khác c·hết theo giống họ.
Đối với những loại quỷ hồn này, nếu gặp phải thì hắn chắc chắn sẽ ra tay tiêu diệt. Không cần biết nỗi oan của họ ra sao, lớn tới mức nào, chỉ cần làm hại người vô tội thì đã không thể tha thứ.
Sau khi được Trần Minh Quân giảng dạy một khóa ngắn về hồn ma. Trần Minh Tuấn và Trần Hồng Thắm không còn hỏi gì thêm. Tự bản thân mỗi người rơi vào trầm tư riêng. Bọn họ đang thích nghi với thế giới quan mới, đang từ từ chấp nhận nhiều sự thật mà họ chưa bao giờ biết.
Nhận thức bị phá vỡ rất dễ làm tâm linh tổn thương. Cũng vì thế mà Trần Minh Quân không một lần nói toẹt ra hết mọi thứ. Chỉ bắt đầu từ cái gọi là cao nhân ẩn thế, với những câu chuyện liên quan một chút tới đạo pháp bí ẩn. Bây giờ thì tới chuyện hồn ma. Từng chuyện, từng vấn đề một, để người nhà của hắn từ từ thích nghi.
Chiếc xe vẫn cứ lăn bánh đều đều, thông qua kính chắn gió đã có thể nhìn thấy hình dáng ngọn núi từ phương xa, báo hiệu bọn họ sắp trở về đến nhà.