Thuận Thiên

Chương 237: CHƯƠNG TRỌNG THƯƠNG



CHƯƠNG 237: TRỌNG THƯƠNG

Đã chắc chắn bản thân không bị phát hiện. Trần Minh Quân liền quyết định thăm dò thực lực của đối phương. Một mặt hắn sẵn sàng cho việc trốn vào không gian châu, mặt khác thì bắt đầu cho thần niệm chạm vào thân thể đối phương để thăm dò.

Dưới sự quan sát của thần niệm, 73 đại huyệt rực sáng của đối phương hiện rõ trong đầu Trần Minh Quân.

“73 khí hải, Linh Sĩ Thất Tinh Tam Trọng, cũng tức là Thượng Cấp Linh Sĩ !”

Phát hiện ra đối phương đã là Thượng Cấp Linh Sĩ, tinh thần Trần Minh Quân không tránh khỏi dao động mạnh. Nhất thời, sự áp chế đối với thần niệm bị gián đoạn.

Minh Lão đang dò xét Thiên Cấm Sơn thì toàn thân lông tóc dựng đứng. Bản năng của lão cho lão biết, có một lực lượng cực kỳ nguy hiểm đang tiếp xúc với lão.

Thế là thần thức của lão chuyển từ dò xét từng khu vực nhỏ sang trạng thái bao trùm toàn bộ xung quanh. Đây là cách để phòng thân, có thể quan sát 360 độ, không một góc c·hết nào. Dù làm thế này thì phạm vi sẽ ngắn hơn, nhưng sự an toàn và tính toàn vẹn sẽ tăng lên.

Rất nhanh, Minh Lão liền phát hiện ra điểm bất thường ở chỗ Trần Minh Quân ẩn nấp. Tại đó, thần thức chỉ truyền về một vùng xám trắng, giống như vị trí đó không có thứ gì. Nhưng lão có thể cảm nhận được thần thức của mình đang sợ hãi. Ở chỗ khác thì không có như vậy. Anh mắt lão lấp lóe, nhưng vẫn không nhìn về phía đó, vẻ mặt vẫn tỏ ra ngưng trọng như đang dò xét xung quanh.

Trần Minh Quân vừa quan sát được tu vi của đối phương thì liền rút thần niệm trở về. Hắn cũng nhìn thấy phản ứng của đối phương, cũng biết đối phương đã phát hiện sự dò xét vừa rồi của mình.

Chỉ là, đối phương cũng chỉ đang phòng thủ, không có dấu hiệu gì cho thấy là đã phát hiện chỗ ẩn nấp của hắn.

Đúng lúc Trần Minh Quân đang thả lỏng tinh thần, một cảm giác nguy cơ sinh tử dâng lên trong lòng hắn. Cảm giác này vô cùng quen thuộc, chính là cảm giác gần kề bên c·ái c·hết.

Thứ cảm giác này hắn đã trải nghiệm qua, chính là lúc hắn xuất hiện ở La Vu gia tộc lần đầu. Khi đó, nhờ năng lực chưởng khống không gian châu mà hắn mới có thể dừng được thanh kiếm linh khí của U Thông.



Nhưng lần này, hắn không thể làm được chuyện đó. Không kịp suy nghĩ gì nhiều, Trần Minh Quân liền động ý nghĩ, tiến vào không gian châu. Đồng thời, hai chân dùng hết tất cả sức lực, cố gắng di chuyển thân mình để né tránh nguy hiểm đang tiếp cận.

Không gian châu nhận được lệnh của chủ nhân thì liền rút lấy tinh thần lực của Trần Minh Quân. Toàn thân Trần Minh Quân được bao bọc bởi một lớp ánh sáng màu xanh nhạt, lực lượng không gian nồng đậm nhanh chóng hình thành.

Ở trong sát na đó, Trần Minh Quân đã kịp đưa mắt ra phía sau, hắn thấy một ánh kiếm sáng ngời lóe lên, xoẹt qua thân thể hắn, từ trên vai trái hắn đi qua.

Gần như cùng lúc đó, thân thể hắn liền biến mất, tiền vào không gian châu.

ẦM !

Một t·iếng n·ổ nhẹ vang lên, vách núi bị cắt ra một rãnh dài 3 mét, khoét sâu vào hơn nửa mét. Một thanh phi kiếm từ trong vết nứt bay ra, trở về bên cạnh chủ nhân của nó.

Sau khi bụi mù tan đi, chủ nhân của bóng kiếm liền xuất hiện, chính là Yến Tiên Tử.

Cùng lúc đó, Minh Lão cũng từ trên cao đáp xuống.

“Yến Tiên Tử, kết quả sao rồi?”

Yến Tiên Tử không quay người lại, mắt vẫn nhìn chầm chầm chỗ kiếm chém và vệt máu trên mặt đất. Thần thức cũng không ngừng dò xét xung quanh, mở rộng ra hết mức có thể. Sau một lúc, nàng ta lạnh lùng đáp.

“Đối phương đã bị ta chém trúng vai, b·ị t·hương không nhẹ, rất có thể sẽ mất một cánh tay. Nhưng mà, hắn cũng đã trốn thoát bằng thủ đoạn nào đó. Ta chỉ kịp nhìn thấy một luồng sáng màu xanh nhạt lóe lên rồi biến mất. Sau đó, đối phương cũng biến mất theo”

Minh Lão nghe vậy thì theo bản năng liền tản thần thức ra dò xét phạm vi rộng. Sau đó, ánh mắt lão nhíu lại, mở miệng nói



“Không thể nào ! Thân pháp có nhanh hơn nữa cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà đã rời khỏi phạm vi hơn 10km được!”

Yến Tiên Tử lắc đầu, biểu thị bản thân cô cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Vừa rồi, khi Minh Lão phát hiện một tia bất thường, lão liền liên hệ với Yến Tiên Tử vẫn luôn ẩn nấp nhờ pháp y trên người. Hai người vốn chia nhau 2 đường, một minh một ám. Mục đích là để đề phòng biến cố ngoài ý muốn xảy ra.

Nhưng từ rất lâu rồi, mỗi khi bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, chưa bao giờ gặp phải chuyện gì. Nên cũng vì thế mà họ đã sắp bỏ qua cách làm này.

Cách đây mấy ngày, Thiên Cung đột ngột xuất hiện trên hòn đảo của họ. Bên trong cũng không nhìn thấy vị “đại nhân” kia. Sự việc quỷ dị làm cho họ bất an.

Khi nhận tin về vụ hào quang độn pháp xuất hiện tại Thiên Cấm Sơn. Yến Tiên Tử cùng Minh Lão cùng nhau đi điều tra, Kiếm Sĩ Peter thì ở lại trên đảo phòng thủ.

Trên đường đi đến Thiên Cấm Sơn, Yến Tiên Tử đột ngột muốn sử dụng sách lược một minh một ám. Cứ như vậy nên mới dẫn tới chuyện Trần Minh Quân không phát hiện Yên Tiên Tử.

Thật ra, hắn cũng chỉ b·ị đ·ánh lừa thị giác thần niệm. Nếu có thêm kinh nghiệm và bớt căng thẳng, hắn cũng sẽ nhìn ra có sự tồn tại khác. Cũng không quá khó để nhìn thấy, khi pháp y được kích hoạt sẽ làm Yến Tiên Tử trong suốt như một tấm kính, chỉ cần tập trung chú ý cao độ thì vẫn có thể nhìn ra.

Hai người lại dò xét thêm một lúc thì Yến Tiên Tử liền nói:

“Người này tạm thời không có cách nào truy tung. Trước tiên, chúng ta cần bình ổn chuyện hào quang đêm hôm đó. Hãy truyền tin cho bên truyền thông, lệnh cho họ bẻ lái dư luận, biến sự việc đêm đó thành câu chuyện một người bắn pháo hoa trái phép đi”



Minh Lão nghe vậy thì gật đầu đồng ý. Hai người không nói gì thêm, thần thức che đậy thân hình, một lần nữa phóng lên cao, bay đi về hướng đông bắc.

Bên trong không gian châu

Trần Minh Quân xuất hiện cùng với một v·ết t·hương khủng kh·iếp. Từ vai trái xuống tới gần nách gần như bị cắt lìa ra, chỉ còn kết dính bởi một phần da thịt vô cùng mỏng manh. Có thể nói, một kiếm của Yến Tiên Tử đã gần như gọt mất vai và tay trái của hắn.

Thông qua v·ết t·hương, còn có thể thấy rõ lá phổi cũng bị mất một phần, cùng với trái tim đang không ngừng nẩy lên trong lòng ngực.

Máu tươi theo v·ết t·hương không ngừng chảy ra. Vì không có tác động của trọng lực, chúng cứ như vậy mà lơ lửng xung quanh, rồi bám lên đầy người hắn, biến hắn thành một huyết nhân.

Trần Minh Quân bị cơn đau làm cho thần trí mơ hồ. Miệng cắn chặt, mắt trắng dã, không ngừng rên rỉ, nhưng âm thanh lại không cách nào phát ra.

Không bao lâu sau, bởi vì mất máu quá nhiều, lại chịu đau đớn quá lớn, Trần Minh Quân chìm vào hôn mê. Nếu không có gì chuyển biến, không quá một phút nữa thì hắn sẽ c·hết vì mất máu.

Đúng lúc này, tinh thần lực bên trong không gian linh hồn của hắn nhanh chóng giảm xúc. Giống như nó đang bị thứ gì đó điên cuồng thôn phệ. May mắn là Trần Minh Quân đã hôn mê. Nếu không, cảm giác khi tinh thần lực bị cưỡng chế thôn phệ cũng không dễ chịu gì.

Chưa tới 10 giây sau, tinh thần lực đã giảm xuống tới mức gần chạm đáy. Tới khi lượng tinh thần lực chỉ bằng một người bình thường thì quá trình thôn phệ dừng lại.

Sau đó, xuất hiện tình huống giống như thời gian đảo lưu. Máu huyết đang trôi lơ lửng xung quanh Trần Minh Quân đột ngột quay trở lại thân thể hắn. Khi toàn bộ máu huyết đều đã tiến nhập vào trong, chỗ b·ị c·hém đứt cũng tự di chuyển vào nhau, như muốn khép lại v·ết t·hương.

Tuy nhiên chúng chỉ khép lại về hình thức, v·ết t·hương vẫn còn. Cùng lúc đó, không gian xuất hiện dao động nhỏ, một giọt chất lỏng màu đỏ vàng đan xen xuất hiện rồi tự bay vào miệng Trần Minh Quân.

Thuốc vừa vào miệng thì tan ra thành dược lực, bắt đầu lần theo toàn bộ thân thể của Trần Minh Quân để dò tìm và sửa chữa các tổn thương.

Rất nhanh, chỗ v·ết t·hương liền hội tụ một lượng lớn ánh sáng dược lực. Vết thương bắt đầu biến mất bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Xương liền xương, thịt liền thịt, dây thần kinh nối liền dây thần kinh, mạch máu nối liền mạch máu, vô cùng thần kỳ.

Chưa quá 5 giây, toàn bộ vai trái đã hoàn nguyên như lúc đầu, không hề có dấu vết nào cho thấy chỗ đó từng b·ị c·hém lìa.

Dù là vậy, Trần Minh Quân vẫn còn chìm trong hôn mê. Có lẽ sẽ cần chút thời gian để hắn tỉnh lại.