Thuận Thiên

Chương 34: Đội con lên đầu



Chương 34: Đội con lên đầu

Trần Minh Quân vui mừng nhiều như thế còn do một nguyên nhân trọng yếu hơn. Có Liệu Thương Dịch hoàn mỹ này, việc trị bệnh liệt nửa người của mẹ hắn đã có thể tiến hành. Hắn đã không cần chờ đợi tu vi tăng cao. Ngay bây giờ đã có thể cho Nguyễn Minh Yến dùng thuốc.

Nên biết, đứt rời chân tay còn có thể liền lại được. Mặc dù tổn thương thần kinh trên cột sống thì sẽ gặp chút khó khăn. Nhưng có thể lấy số lượng để bổ khuyết.

Trần Minh Quân kiên nhẫn chờ đợi cho thời gian đến. Hắn biết, thời gian càng chuẩn thị hiệu quả của thuốc càng tốt.

Đúng như vậy, ánh sáng của phần thuốc này không dừng lại mà cứ tiếp tục gia tăng. Khi thời gian vừa đến thì đã sáng tới chói mắt.

Một bình chứa bằng thủy tinh đã được chuẩn bị sẵn. Trần Minh Quân thu toàn bộ phần thuốc này vào bình chứa rồi đậy kín nắp. Bên ngoài bình chứa khắc hàng loạt trận văn ngăn cách ánh sáng. Làm cho nước thuốc không thể phóng thích ánh sáng ra ngoài.

Nhìn từ bề ngoài chẳng khác nào một bình rượu vang đỏ loại lớn. Chỉ có điều, màu rượu đỏ khá trong suốt, trong tới kinh người.

Trần Minh Quân gọi điện cho Trần Minh Tuấn, nhờ Trần Minh Tuấn đến xưởng thay thế hắn. Bản thân hắn thì mang theo bình chứa Liệu Thương Dịch hoàn mỹ chạy một mạch về nhà tìm mẹ.

Khi vừa đến cửa nhà, hắn trông thấy một chiếc xe ô tô con đỗ ở đó. Chiếc xe này làm hắn có cảm giác mấy phần quen mắt, nhưng nhất thời hắn không thể nhớ đã gặp ở đâu.

Bước vào bên trong, Trần Minh Quân thấy ba mẹ mình đang ngồi tiếp khách. Đó là một cặp vợ chồng trung niên lạ mặt, hắn không nhận biết hai người này. Khi hắn nhìn sang bên cạnh thì nhìn thấy Lâm Thu Dung đang mỉm cười gật đầu chào hắn.

“Chào anh Minh Quân, chúng ta lại gặp nhau rồi. Anh còn nhớ em là ai không?”

Trần Minh Quân cũng mỉm cười gật đầu đáp lại Lâm Thu Dung “Chào chị Dung, hiện tại mọi chuyện đã ổn hết rồi chứ?”



Lâm Thu Dung hơi làm ra vẻ hờn dỗi mà nói “Cái anh này, người ta cũng có lớn hơn anh mấy tuổi đâu. Cái gì mà chị Dung này chị Dung nọ mãi vậy chứ”

Trần Minh Quân nghe vậy thì chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, có vài phần lúng túng. Đúng lúc này, tiếng nói của Trần Thăng đã giúp hắn giải vây

“Minh Quân, con đến đúng lúc lắm. Ba mẹ cũng đang định gọi điện cho con. Nào, nhanh đến đây chào hỏi hai bác đi con.” Trần Thăng vừa nói vừa vẩy tay gọi Trần Minh Quân đến.

Trần Minh Quân nghe vậy thì đi về phía bàn tiếp khách. Sau đó, hắn lễ phép chào hỏi khách của ba mẹ “Dạ, con là Minh Quân, xin kính chào hai bác”

Người phụ nữ trung niên cũng chỉ gật đầu đáp lại, miệng thì không nói gì, nhưng ánh mắt thì quét qua quét lại trên người Trần Minh Quân. Làm cho bản thân hắn không khỏi cảm thấy khó chịu vô cùng.

Chỉ có người đàn ông trung niên thì thân thiện chào lại “Ừ, chào cháu trai. Bác có nghe con gái nói, nó có mời một người tên Trần Minh Quân về diệt quỷ trong nhà. Như vậy chắc là cháu rồi đúng không?”

“Dạ, đúng là cháu có đến giúp một chút chuyện” Trần Minh Quân từ tốn đáp.

Người đàn ông nọ chặc chặc lưỡi rồi cảm khái “Đúng là tuổi trẻ tài cao, không ngờ còn có bản lĩnh khu tà trừ quỷ. Những chuyện thế này trước đây chỉ có thể nhìn thấy trên phim ảnh mà thôi.”

“Dạ, cảm ơn bác đã khen. Chuyện này chỉ là giao dịch giữa cháu và con gái bác. Cháu nhận tiền của người nên giúp người tiêu tai mà thôi” Trần Minh Quân khiêm tốn nói.

“Ừ, bác biết là giao dịch công bằng. Nhưng cũng không thể phủ nhận công lao của cháu được. Nói thật, gia đình bác cũng không phải không thể mua nhà khác để ở. Chỉ là quá yêu thích căn nhà đó mà thôi. Chỉ là … thật đáng tiếc … ”

Nói tới đây thì người đàn ông thở dài, tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối. Căn nhà kia vốn đã tặng cho con gái, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Làm sao còn có thể ở được nữa.

Trần Minh Quân cũng không nói gì, hắn biết người này tiếc nuối cái gì. Chính là dù cho đã giải quyết được vụ ma quỷ, nhưng lại phát sinh chuyện n·gười c·hết được chôn ở vườn sau. Có thể nói là tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa.



Nhưng đối với Trần Minh Quân mà nói, chuyện này vốn chẳng là gì. Nếu cho hắn vào đó ở, hắn chắc chắn sẽ không e ngại điều gì. Chưa kể tới hoàn cảnh của căn nhà thật sự rất tốt. Nhưng mà người bình thường thì làm sao có suy nghĩ giống hắn được.

Lúc này, người phụ nữ mới dùng cùi trỏ chọt vào bụng của chồng mình, ý nhắc nhở gì đó. Người đàn ông mới bừng tỉnh trong cơn cảm khái. Ông ngượng ngùng cười nói

“Thật là ngại quá, bác hơi mất tập trung. À, còn chưa giới thiệu với cháu. Bác tên là Lâm Đại Cường, còn đây là vợ bác, Đinh Thị Bích Tuyền. Con gái bác thì chắc cháu đã biết rồi. Nói thật, hôm nay cả nhà bác đến đây tìm cháu là có chút chuyện muốn thương lượng với cháu”

Trần Minh Quân nghe vậy thì trong lòng đầy khó hiểu. Chẳng lẽ gia đình này lại gặp phải vận rủi nữa rồi. Đừng có nói là một căn nhà khác vừa mua lại có ma quỷ đấy nhé. Tất nhiên là hắn chỉ suy nghĩ trong lòng, ngoài miệng thì từ tốn đáp

“Dạ, xin chào bác Cường, chào bác Tuyền. Có chuyện gì thì bác cứ nói, cháu không hứa chắc chắn sẽ giúp được nhưng sẽ tận khả năng suy xét. Nhưng trước tiên cháu muốn nói chuyện với ba mẹ cháu một chút. Đành phải làm phiền bác đợi cháu khoảng 5 phút nhé.”

Trong lòng hắn đang nôn nóng muốn cứu chữa cho mẹ mình. Những chuyện khác đều phải xếp hàng chờ đợi.

Lâm Đại Cường vui vẻ nói “Không sao, không sao. Chuyện nhà quan trọng, cháu cùng với anh chị cứ xử lý trước chuyện nhà. Chờ đợi vài phút đồng hồ cũng không có đáng là bao”

Ông ta rất là thoải mái, nhưng bà vợ thì không có như vậy. Dù không có nói gì, nhưng trên mặt thể hiện sự bất mãn một cách rõ rệt. Trần Minh Quân cũng nhìn thấy, nhưng hắn chả buồn để ý. Thật là lạ đời, hắn cũng không có thỉnh họ đến đây, cũng chẳng có cần cầu cạnh họ điều gì. Rõ ràng đến đây có chuyện cần nhờ hắn, lại còn tỏ thái độ thiếu kiên nhẫn.

Trần Minh Quân không tiếp tục dài dòng, hắn nói với ba mẹ “Ba! Mẹ! Hai người hãy theo con, con có chuyện cực kỳ quan trọng cần nói”

Nói rồi hắn mang theo bình Liệu Thương Dịch đi thẳng ra nhà sau. Trần Thăng cũng đứng dậy, ông nói vài lời khách sáo với vợ chồng Lâm Đại Cường rồi đẩy xe lăn của Nguyễn Minh Yến đi theo Trần Minh Quân.



Nhìn thấy trong phòng khách chỉ còn lại người của mình. Đinh Thị Bích Tuyền nhỏ giọng phàn nàn

“Đúng là một đám người không biết điều. Khách vẫn còn ngồi ở đây mà cứ như vậy bỏ đi hết, bắt khách phải ngồi chờ. Nếu mà để thằng Tráng theo loại người này không khéo lại biến thành vô văn hóa như vậy cũng không chừng”

Lâm Đại Cường khuyên nhũ “Bà đừng có nói linh tinh, mình đang ở nhà người ta, lở người ta nghe thấy thì sao? Huống gì tôi thấy họ cũng tiếp đón mình đàng hoàng tử tế. Có cái gì bất ổn đâu, người ta có chuyện quan trọng thì cứ chờ một chút thôi. Cũng có bao nhiêu thời gian đâu?”

Đinh Thị Bích Tuyền chẳng những không nghe lọt tai, còn như muốn nhảy dựng lên mà hỏi chồng mình

“Ông bảo họ làm đúng, vậy là do tôi hẹp hồi hay gì?”

“Cái này …. Ý của tôi không phải như vậy?” Lâm Đại Cường cố gắng lãng tránh

“Vậy chứ ý ông là cái gì? Tôi nói cho ông biết, nếu không phải vì con trai tôi thì tôi đã không đến cái nơi khỉ ho cò gáy này. Thiệt là tức c·hết tôi mà, tất cả cũng tại con gái của ông. Nếu không phải nó kể cho thằng Tráng nghe những chuyện xảy ra, thì làm sao thằng bé lại đòi bái người ta làm thầy, muốn học cái gì mà trừ ma bắt quỷ cơ chứ? Toàn một đám l·ừa đ·ảo cả thôi, bản thân con gái ông bị lừa thì thôi, còn làm thằng con trai bảo bối của tôi nghe thấy. Đúng là khốn kiếp mà.”

Vừa nói bà ta vừa hung hăng trừng mắt Lâm Thu Dung. Ánh mắt như phun lửa, vô cùng dữ tợn. Hóa ra bà ta chẳng phải mẹ ruột của Lâm Thu Dung. Dựa theo cách bà ta nói chuyện, có thể thấy bình thường quan hệ giữa họ cũng chẳng tốt đẹp gì.

Hơn nữa, người đàn bà này chắc chắn là cái loại đội con trai lên đầu mà cung phụng. Chỉ vì thằng bé muốn mà dù ghét cay ghét đắng bà ta cũng đi làm. Còn trách người khác một cách vô cớ.

“Bà nói chuyện nhỏ thôi, đừng có quên, nếu chuyện này không thành thì thằng Tráng sẽ bỏ học. Bà không sợ họ nghe thấy hay sao?” Lâm Đại Cường thấy nói nhỏ nhẹ không được thì nhắc nhở vào trọng tâm.

Quả nhiên, khi nghe tới thằng con trai mình. Đinh Thị Bích Tuyền đành thu liễm nộ hỏa, lại trừng mắt nhìn chồng mình rồi không nói gì thêm.

Từ đầu tới cuối Lâm Thu Dung không nói gì, cũng chẳng đấu khẩu cùng dì ghẻ của mình. Ngôi nhà kia vốn được mua cho Lâm Thu Dung, nhưng chỉ vì chỗ đó quá tốt mà trở thành nơi sinh sống cho cả nhà.

Sau khi chuyện ma ám xảy ra, căn nhà mới được chuyển cho Lâm Thu Dung hoàn toàn. Rồi sự việc Cao Ái Đình phơi bày ra ánh sáng, thằng em cùng cha khác mẹ của cô tìm đến hỏi chuyện. Lâm Thu Dung cũng không có ghét bỏ đứa em trai này, nên thoải mái kể hết mọi chuyện.

Ai có ngờ, thằng bé nghe được câu chuyện thì một hai đòi ba mẹ phải giúp nó bái người kia làm thầy. Nó cũng muốn học được bản lĩnh bắt ma, đuổi tà. Còn uy h·iếp với cả nhà nếu không đạt được ước nguyện thì sẽ bỏ học.

Bình thường Đinh Thị Bích Tuyền vô cùng cưng chiều đứa con này. Muốn cái gì là được cái đó, chưa bao giờ la mắng hay trách cứ gì với nó.