Thuận Thiên

Chương 47: Hư Vô



Chương 47: Hư Vô

Thời gian lặng lẽ trôi qua, hoàng hôn nhanh chóng buông xuống, một ánh đỏ bao phủ toàn bộ đất trời.

Trần Minh Quân kết thúc luyện tập. Kiểu luyện tập chai như như thế này chỉ có thể rèn luyện được động tác, không có tác dụng rèn luyện tính phản xạ thực chiến. Nhưng cũng không có cách nào, hắn biết tìm ở đâu ra đối thủ hoặc là môi trường luyện tập chứ?

Hắn trở lại căn nhà gỗ, toàn thân từ trên xuống dưới vô cùng bẩn và ướt đẫm mồ hôi. Hiện tại, căn nhà đã trang bị bồn nước trên cao, cũng có phòng tắm. Trần Minh Quân đang muốn đi tắm thì khựng người lại.

Hắn đưa mắt nhìn lên bàn, liền thấy một cái hộp lập phương. Cái hộp này to bằng một khối rubik loại nhỏ, toàn thân bên ngoài lấp lánh ánh sáng thiên văn, vô cùng đẹp mắt.

Ngoài ra, ở bên cạnh cái hộp còn có một vùng tối kỳ lạ. Khi Trần Minh Quân nhìn kỹ thì mới hiểu, vùng tối này là do chiếc mặt nạ h·acker gây ra. Bởi vì toàn bộ ánh sáng đi đến gần mặt nạ đều bị hấp thu biến mất, cho nên làm người ta cảm giác như có một vùng không gian đen tối vậy.

Cái mặt nạ này rất là quái dị, nếu đặt nó ở một nơi nào đó thì không thể biết đó là một chiếc mặt nạ. Bởi vì ánh mắt nhìn vào chỉ thấy một vùng tối đen.

Cuối cùng là một đóng nhỏ hộ thân phù loại mới, nhìn sơ qua có khoảng 40 cái. Số hộ thân phù này là dùng để đính lên áo khoác. Còn dư thì để dự phòng cho tiêu hao.

Trần Minh Quân hào hứng cầm chiếc mặt nạ lên. Hắn đeo mặt nạ rồi đi vào nhà tắm nhìn mình trong gương. Kết quả khiến cho hắn vô cùng hài lòng.

Hắn lại mặc áo khoác vào, kéo mũ trùm đầu lên. Lúc này đây, từ bên ngoài nhìn hắn chẳng khác nào một bóng ma, tối đen và âm u.

Trần Minh Quân đứng cười ha hả một mình trong phòng tắm. Sau đó, tính trẻ con nổi lên. Hắn nhìn vào gương rồi liên tục làm mấy động tác quái dị, tay chân múa mái tự diễn một vở kịch kinh dị cho bản thân xem.

Dương Trí Thần quay lại căn nhà gỗ, khi nãy hắn có chút việc cần ra ngoài. Lúc trở lại thì nghe trong phòng tắm có những âm thanh quái dị. Sợ có chuyện gì nên hắn đi vào xem.

Trần Minh Quân cũng không có đóng cửa, cho nên Dương Trí Thần đi vào thì nhìn thấy ngay. Đầu tiên là cậu ta ngẩn người ra, sau đó thì nhịn không được mà cũng bật cười ha hả theo.



Tiếng cười của Dương Trí Thần làm Trần Minh Quân dừng lại động tác của hắn. Hắn đưa mắt nhìn ra, Dương Trí Thần thì nhìn vào. Bốn mắt nhìn nhau, sau đó cả hai lại phì cười. Bọn họ nhất thời như trở lại thuở còn nhỏ, thoải mái vui cười, chẳng phải lo nghĩ chuyện gì cả. Hiếm khi có cơ hội buông lỏng, ai cũng sảng khoái cười cho đã một trận.



Một lúc sau đó

“Minh Quân, những thứ ông nói tôi đã chuẩn bị xong hết cả rồi. Chỉ còn thiếu mỗi cây chủy thủ là tôi không nhìn thấy thôi. Còn đây là thẻ bài trận pháp triệt quang mà ông cần.”

Dương Trí Thần đưa cho Trần Minh Quân hai tấm gỗ riêng biệt. Mỗi tấm đều được vẽ chi chít thiên văn, đang phát ra ánh sáng lấp lánh nhưng thu liễm.

Trong lúc Trần Minh Quân quan sát thì Dương Trí Thần nói thêm

“Lúc muốn kích hoạt trận pháp, ông chỉ cần ghép hai tấm gỗ lại với nhau là được. Vị trí ghép nối đã được tôi bố trí sẵn, không thể nhầm lẫn được”

Trần Minh Quân gật đầu, hắn có thể nhìn thấy một tấm gỗ bị khuyết một lỗ hình tam giác. Một tấm khác thì dư ra một đoạn hình tam giác. Chỉ cần ghép lại thì sẽ vừa khít tạo thành một tấm gỗ lớn hơn và vuông vức.

Dương Trí Thần tiếp tục chỉ tay về cái hộp lập phương rồi thần bí nói

“Minh Quân, ông nhanh nhận chủ cái hộp này đi. Tôi rất muốn biết hiệu quả do tôi suy diễn có đúng hay không. Nếu đúng, đảm bảo sẽ tạo cho ông một cái đại kinh hỉ”

Nghe như vậy thì Trần Minh Quân cũng có chút chờ mong. Hắn cầm cái hộp lên, đưa chỗ thiên văn nhận chủ áp sát trán mình. Qua một lúc sau, trong lòng hắn sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Hắn cảm thấy cái hộp như một bộ phận thân thể của mình vậy. Hắn có thể cảm giác được bên trong đó có một vùng không gian hình lập phương. Không gian này to hơn rất nhiều so với bề ngoài của cái hộp.

Hắn hơi ước lượng một chút, cảm thấy độ rộng một cạnh của không gian lập phương này vào khoảng 3 mét. Như vậy, tổng thể tích của nó sẽ là 9 mét khối.



Dương Trí Thần hối thúc “Nhanh lên nào, ông đi ra ngoài thử thu cái bàn đá vào xem”

Trần Minh Quân nghi hoặc nhìn Dương Trí Thần, nhưng cũng không hỏi gì mà mang theo cái hộp ra bên ngoài sân. Hắn cẩn thận để cái hộp xuống đất, nhưng không quá cách xa bản thân. Chỉ cần còn trong phạm vi có liên kết tinh thần là có thể dùng được.

Sở dĩ hắn đặt cái hộp xuống đất là vì trọng lượng của cái bàn đá quá lớn, khi thu vào thì trọng lượng của cái hộp sẽ lớn tương tự. Với những thiết bị trữ vật tầm thường này thì không có tác dụng tách biệt không gian và tách biệt tác động vật lý.

Nói một cách khác, nó chỉ giống như một cái hộp bình thường, nhưng có không gian bên trong to hơn nhìn từ bên ngoài mà thôi. Cộng thêm tác dụng liên kết tâm thần để thu phóng vật thì không còn gì đặc biệt nữa. Sức nặng của vật ở bên trong vẫn tác động ra bên ngoài. Đồng thời, mọi tác động vật lý ở bên ngoài cũng sẽ truyền vào trong.

Trần Minh Quân đặt tay lên bàn đá, ý niệm câu thông với cái hộp. Hắn liền cảm nhận được một khả năng kỳ diệu. Chỉ cần hắn muốn thì có thể ném cái bàn vào bên trong hộp. Cảm giác như bạn cầm một vật trong tay, có thể dễ dàng cho vào túi, rất là khó diễn tả.

Vô thanh vô thức cái bàn đá biến mất. Không gian đột nhiên có thêm khoảng trống, sức ép của không khí ùa tới, một trận gió nhẹ xuất hiện kéo theo bụi mù từ mặt đất bay loạn xung quanh.

Dương Trí Thần quan sát cái hộp đá, sau đó hắn kinh hỉ cười lớn “Ha ha ha, ha ha ha, … thành công rồi! Thành công rồi!”

Trần Minh Quân nhìn Dương Trí Thần đầy nghi hoặc. Hắn không nhịn được mà lên tiếng hỏi “Tôi biết là thành công rồi. Nhưng mà có phải ông đang kích động quá mức hay không?”

Dương Trí Thần tiến đến gần Trần Minh Quân, lấy tay vỗ vỗ vai hắn rồi nói “Ông đó, lần này thì tôi thấy ông thiếu đi sự nhạy bén nhiều lắm rồi nha. Khà khà khà …”

Không để Trần Minh Quân hỏi thêm, Dương Trí Thần khom người xuống, đưa tay ra nhặt cái hộp lên, động tác vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.

Nhìn thấy cảnh này thì Trần Minh Quân trợn tròn mắt lên. Cái bàn đá này nặng cũng phải hơn 500 ký. Khi bị thu vào hộp thì đồng nghĩa cái hộp sẽ nặng hơn 500 ký. Làm sao Dương Trí Thần có thể nhẹ nhàng nhấc lên như vậy.

Nhưng rồi hắn nhớ lại cái gì đó, Trần Minh Quân thốt lên “Không đúng, mình đã bỏ qua một chi tiết quan trọng!”



Đúng vậy, cái hộp đặt lên một vùng đất bình thường. Nếu đột nhiên trọng lượng tăng lên hơn 500 ký. Với tiết diện tiếp xúc mặt đất khá nhỏ, cái hộp nhất định phải lún xuống đất một ít. Nhưng sau khi hắn thu bàn đá vào thì không có gì thay đổi cả.

Trần Minh Quân động tâm niệm câu thông với cái hộp. Hắn liền cảm thấy bên trong không gian của cái hộp đã có thêm một cái bàn đá. Chuyện đáng quan tâm là cái bàn đá này bị cố định giữa không trung, không có rơi xuống theo quy luật vật lý thông thường.

Trần Minh Quân vội hỏi “Trí Thần, đây là chuyện gì? Không lẽ cậu tạo ra được không gian tách biệt?”

Vừa hỏi xong thì hắn tự phủ nhận “Mà cũng không đúng, cho dù là không gian tách biệt thì cũng chỉ tách biệt với bên ngoài. Bản thân không gian cũng sẽ có quy luật vật lý của nó, cho dù bên ngoài không thấy sức nặng nhưng bên trong thì cái bàn đá chắc chắn phải nằm dưới bề mặt.”

Dương Trí Thần đưa cái hộp lại cho Trần Minh Quân. Hắn cầm trên tay mới phát hiện đúng là không có thay đổi gì, trọng lượng này vẫn là trọng lượng vốn có của cái hộp. Không tới vài trăm gram mà thôi.

Dương Trí Thần bắt đầu giải thích

“Lúc tôi định kết nối 6 tấm gỗ lại để tạo thành cái hộp thì có một dự cảm lạ. Tôi cảm nhận được một vài thứ đặc biệt, giống như có rất nhiều lời thì thầm đến từ những thiên văn này. Khi chú tâm lắng nghe, tôi phát hiện chúng đang kể cho tôi nghe rất nhiều thông tin. Dựa theo đó, tôi đã thiết kế lại thiên văn, vẽ thêm một số tiểu thiên văn khác rồi mới đóng kín cái hộp lại.”

Trần Minh Quân tiếp lời “Ý của ông là, hiệu quả này là do những tiểu thiên văn đó tạo thành? Vậy cái này gọi là gì?”

Dương Trí Thần hơi suy nghĩ một lát rồi tuông ra 2 chữ

“Hư vô!”

Trần Minh Quân nhíu chặt lông mày, hắn không hiểu Dương Trí Thần muốn nói đến thứ gì.

Dương Trí Thần giải thích “Đây là tôi tự định nghĩa cho thứ này thôi. Nói một cách khác, ở bên trong cái hộp này không phải một vùng không gian mà là một vùng hư vô. Tức là một vùng không có gì cả, kể cả không gian”

“Ý của ông nói là vùng chân không giống như bên ngoài vũ trụ?” Trần Minh Quân hỏi lại

Dương Trí Thần lắc đầu phủ định “Không phải đâu. Chân không chỉ là không có vật chất, vẫn có không gian, vẫn chịu ảnh hưởng của quy tắc vật lý. Còn hư vô chính là không có gì cả. Cho nên không có quy tắc vật lý nào trong đó cả. Mọi thứ đi vào hư vô thì chỉ có thể đứng yên một chỗ vĩnh viễn”

Giải thích như vậy thì Trần Minh Quân cũng đã hiểu được cơ bản rồi. Chỉ là hắn rất khó hình dung. Kể cả trong ký ức mà hắn thu được cũng chưa từng tiếp xúc đến cái khái niệm kỳ lạ này.