Nửa tháng trôi qua, Nguyễn Minh Yến cũng đã xuất viện về nhà từ một tuần trước. Thời điểm bà biết mình bị liệt đôi chân, không thể tránh khỏi sẽ bị sốc một thời gian.
Nhưng mà, bà là một người phụ nữ bản lĩnh, bà cũng biết chồng con của mình cũng vô cùng đau khổ. Để tránh cho chồng con thêm thương tâm, bà lấy lại thái độ thản nhiên rất nhanh.
Bởi vì tình trạng của bà mà nhà thuốc đông y của gia đình phải đóng cửa tạm thời. Trần Hồng Thắm cũng đem theo các con xuống ở chung để chăm sóc cho mẹ. Chồng của cô là cô nhi, lại đi làm xa, một tuần về một lần, ở chỗ nào cũng không có gì khác nhau.
Trần Minh Quân cũng đã dọn đến vườn thuốc trên núi Cấm. Lúc đầu, cha mẹ hắn không đồng ý, sợ hắn ở một mình khổ cực. Nhưng hắn quyết tâm cho bằng được. Hết cách, cha mẹ hắn đành phải chiều lòng. Nhưng buộc hắn phải hứa, mỗi ngày xuống núi một lần để ăn cơm cùng gia đình.
“Hô ….”
Trần Minh Quân thở dài một hơi, hai tay thu lên tới ngực rồi làm động tác nén khí xuống bụng dưới. Thế là kết thúc một buổi tu luyện thường nhật. Nhưng hắn không có dự định tiếp tục luyện tập luyện thể quyền. Bởi vì tính luôn cả buổi sáng hôm nay thì hắn vẫn chưa thực hiện được một chu thiên đầy đủ.
Đưa ánh mắt nhìn về bình minh đỏ rực ở phía trời đông. Trần Minh Quân nhíu mày trầm ngâm: “Cứ tiếp tục như thế này hoàn toàn không phải cách. Đây không phải vấn đề mà thời gian có thể giải quyết. Cho dù cố gắng bao nhiêu lần cũng vô dụng. Không thực hiện đủ một chu thiên thì sẽ không thu được chút chân khí nào cả”
Người tu luyện điều biết một chuyện cơ bản. Để có thể luyện hóa năng lượng thiên địa thành chân khí thì phải vận chuyển đủ chu thiên. Không đủ chu thiên thì cơ bản là công cốc.
“Từ lúc đến vườn thuốc này, việc vận chuyển chu thiên đúng là thuận lợi hơn. Nhưng cũng chỉ là xa hơn, không đủ để hoàn thành một vòng. Suy ra, vấn đề đúng là do năng lượng thiên địa không đủ. Bản thân mình cũng vô phương cảm nhận được nồng độ của năng lượng thiên địa. Cũng không thể vận dụng được không gian châu để lấy tài nguyên ra dùng. Phải làm sao bây giờ?”
Chỉ có người đã tu luyện ra linh khí mới có khả năng cảm nhận được nồng độ năng lượng thiên địa xung quanh. Ở những nền văn minh tu luyện ngoài kia, người tu luyện mới cũng không phải tự mình mò mẫm, luôn có người đi trước chỉ đường dẫn lối. Cường giả đỉnh cao sẽ dễ dàng nhìn thấu được địa điểm giàu năng lượng thiên địa. Nhưng ở trên Địa Cầu này, hắn suy đoán bản thân là người duy nhất tu luyện. Ở đâu ra người đi trước để giúp đỡ hắn cơ chứ?
Trần Minh Quân lại nhìn xuống những đường hoa văn kỳ quái chi chít dưới chân. Đó là thiên văn có tác dụng hội tụ năng lượng thiên địa. Khi kết hợp lại với nhau theo một quy luật nhất định sẽ hình thành trận pháp tụ năng đơn giản.
“Hiệu quả của trận pháp cũng có. Nhưng vẫn không thể giúp mình vận chuyển trọn một chu thiên. Rốt cuộc phải làm thế nào đây? Khắc một trận pháp cao cấp hơn ư? Điều đó là không thể nào. Một người chưa có tu vi, dù có hiểu biết sâu sắc ra sao với trận văn cũng chỉ có thể tạo ra trận pháp sơ cấp.”
Trần Minh Quân đang ngồi suy nghĩ thì trên cánh tay truyền tới cảm giác mát lạnh. Một giọt sương sớm từ một chiếc lá ở gần đó rơi xuống tay hắn. Đưa mắt nhìn lên giọt sương bé nhỏ trên tay, trong đầu hắn bỗng lóe lên tia sáng. Hắn nhớ lại một chuyện trong số ký ức của người nọ.
Bởi vì ký ức này khá mờ nhạt, cho nên bản thân Trần Minh Quân cũng bị ảnh hưởng. Theo như ký ức này, thời điểm người nọ đi qua một hành tinh tu luyện sơ khai. Hắn thấy người tu luyện trên hành tinh đó uống một thứ gọi là ngưng khí thủy để gia tăng năng lượng thiên địa.
Cái gọi là ngưng khí thủy, thực chất là những giọt sương được thu thập vào thời điểm gần sáng. Số sương này ngưng tụ năng lượng thiên địa vào bên trong. Chỉ khi gặp ánh sáng Mặt Trời mới bị tiêu tan.
Người tu luyện trên hành tinh đó có những hệ thống phức tạp để tạo và thu sương chủ động. Đồng thời cũng có cách bảo quản, chính nhờ cách bảo quản mà năng lượng thiên địa bên trong giọt sương không bị tiêu tán. Thời điểm tu luyện lấy ra uống sẽ giúp tăng nhanh quá trình nhập môn.
Bởi vì phương pháp này vô cùng thô sơ, năng lượng thiên địa tích trữ của ngưng khí thủy cũng không nồng đậm. Chỉ giúp ích được cho người mới tu luyện, cho nên người nọ không quá quan tâm. Thế nhưng, chính ký ức phủ bụi này lại giúp Trần Minh Quân tìm ra được một con đường mới để thử.
Trần Minh Quân hưng phấn đứng bật người dậy. Cũng không tiến hành luyện quyền mà thẳng hướng cửa vườn thuốc. Hắn muốn xuống núi để ăn cơm sáng với gia đình, đồng thời tìm mua một số vật liệu.
Bước chân Trần Minh Quân không nhanh không chậm chạy xuống núi. Khác với nửa tháng trước, hiện tại hắn đi lên và xuống núi khá nhẹ nhàng. Đây là hiệu quả của luyện thể quyền, dĩ nhiên cũng bao gồm hiệu quả từ việc làm quen với vận động.
Hắn hứa với cha mẹ mỗi ngày sẽ xuống núi một lần. Nhưng thực tế hắn tự mình đi lên và xuống núi mỗi ngày khá nhiều lần. Bởi vì hắn nhận thấy thân thể khỏe mạnh hơn rất nhiều khi hắn vận động mệt mỏi. Nhất là sau khi luyện tập luyện thể quyền rồi vận động. Chính vì vậy mà sáng sớm hàng ngày hắn điều âm thầm tự mình chạy xuống núi rồi lại chạy lên mấy lần.
Trần Minh Quân chạy đến căn nhà dưới núi lúc chưa tới 7 giờ. Cả nhà vẫn còn đang dùng bữa sáng. Ngày thường hắn chỉ xuống ăn cơm trưa, cho nên nhìn thấy hắn làm cho cả nhà hơi bất ngờ. Nhưng chỉ bất ngờ giây lát thì chị của hắn đã nhanh mỉm cười nói
“Còn không nhanh vào nhà ăn sáng với ba mẹ luôn đi. Bữa nay biết xuống núi ăn sáng, có phải đã chán ở ẩn rồi không?”
Trần Hồng Thắm vừa nói vừa đứng dậy đi vào bếp đem ra thêm một bát cháo nấm. Cho dù trước đây hay là bây giờ, cha mẹ hắn vẫn có thói quen tự nấu bữa sáng, rất ít ra ăn ở ngoài.
Trần Minh Quân đi vào trong nhà, tiến đến gần Nguyễn Minh Yến, nhìn mẹ mình ngồi trên chiếc xe lăn, ánh mắt thương yêu nhìn hắn. Trong lòng hắn ngập tràn cảm xúc khó diễn tả. Từ lúc mẹ hắn bị t·ai n·ạn, hắn luôn có cảm giác không dám nhìn bà. Bởi vì hắn sợ hắn không thể tu luyện, sẽ không thể cứu được đôi chân của bà.
Nguyễn Minh Yên thấy nét mặt con trai mình có điều ngập ngừng khó nói. Bà còn tưởng con trai đã chịu không nổi khổ cực khi ở một mình trên núi, nhưng lại ngại nói. Bà mỉm cười nói trước
“Minh Quân, nếu không thể ở trên núi thì hãy về với mẹ. Mẹ cũng không phải không thể di động. Con cũng đừng có buồn quá, cũng đâu phải lỗi của con”
Nguyễn Minh Yến thậm chí còn tưởng rằng con trai bà cảm thấy có lỗi. Bởi vì bà đi xa ngày hôm đó là để lo một chuyện liên quan tới hắn. Thế nhưng, bà đâu có biết rằng, cho tới bây giờ Trần Minh Quân cũng chỉ nghĩ rằng bà đi làm việc liên quan nhà thuốc.
Sở dĩ hắn trưng ra nét mặt như có lỗi là vì hắn tu luyện không thuận lợi. Mà nếu hắn không tu luyện được thì sẽ không thể giúp được cho bà.
Trầm lắng trong giấy lát, Trần Minh Quân cũng lấy lại tâm tình. Hắn cười rồi nói với mẹ hắn “Không có gì đâu, mẹ đừng quá lo cho con. Mẹ hãy cố gắng dưỡng sức. Đôi chân này của mẹ con trai sẽ nhất định chữa lành cho mẹ”
Nghe Trần Minh Quân nói thì Nguyễn Minh Yến trong lòng ấm áp. Bà nghĩ rằng con trai muốn an ủi bà nên nói như thế. Nhưng bà cũng không muốn nói trắng ra, bà chỉ nói “Được, vậy mẹ chờ con trai của mẹ học thành tài rồi chữa cho mẹ”
Trần Thăng ngồi một bên cũng không nén được xúc động. Ông cố nén cảm xúc rồi đứng lên nói “Cũng tới giờ ba phải đi làm rồi. Minh Quân à, nếu hôm nay không có bận gì thì hãy ở lại với mẹ của con đi”.
Sau đó, ông bước đến bên cạnh Nguyễn Minh Yến, hơi khom người xuống hôn lên trán của bà. Xong rồi xách túi cùng áo khoác bước chân ra cửa.
Trần Minh Quân cũng ngồi xuống ăn sạch bát cháo nấm. Hắn không vội rời đi ngay mà ở lại nói chuyện cùng mẹ hắn. Vẫn như thường ngày, kể bà nghe những chuyện hắn làm trên núi. Dĩ nhiên là nữa thật nữa giả, hắn cũng không thể nói với mẹ là mình đang tu luyện. Nói ra kiểu đó không khéo cả nhà sẽ cho rằng hắn bị tâm thần vì vụ việc ở Cần Thơ.
Sau khi mẹ của hắn uống thuốc và đi về phòng nghỉ ngơi. Hắn mượn chiếc xe máy của chị Hồng Thắm rồi chạy thẳng ra chợ Chi Lăng ở cách đó tầm vài cây số (km).
Trần Minh Quân muốn tìm mua vật liệu để bố trí hệ thống thu gom sương sớm. Hắn đã suy nghĩ qua rồi, có thể dùng sợi cước để làm một mạng lưới tương tự mạng nhện. Mạng lưới này sẽ bị trũng ở trung tâm, như vậy sương bám lên sợi cước có thể chảy về trung tâm. Tại trung tâm, hắn sẽ bố trí bình chứa để thu giữ những giọt sương nhỏ giọt xuống.
Bình dùng để chứa sương sớm phải làm bằng vật liệu kín và không tan rã hóa học. Thủy tinh có thể là lựa chọn tốt nhất và dễ nhất lúc này. Thủy tinh có tác dụng c·ách l·y không khí khá tốt, cho nên cũng có tác dụng giữ lại năng lượng thiên địa bên trong. Đồng thời thủy tinh cũng không giải phóng thành phần hóa học của nó vào dung dịch bên trong.