Khương Hiểu Nhiên mở cửa, thấy Tiếu Dương đứng đường bệ bên ngoài.
“Sao anh lại đến đây, không phải bảo anh hôm nay đừng đến sao”. Khương Hiểu Nhiên quay đầu đi vào nhà.
“Không chào đón à?”. Tiếu Dương tự đi vào nhà, trong tay còn mang theo mấy thứ đồ lỉnh kỉnh.
Bà Khương đứng dậy, kinh ngạc nhìn anh, “Tiếu Dương, con ở thành phố A à”.
“Mẹ, con đến mấy ngày rồi, Hiểu Hiểu không nói với mẹ sao?”.
Bà Khương nhìn Hiểu Nhiên, “Con bé này, cái gì cũng không nói cho mẹ biết”.
“Đừng có gọi linh tinh, mẹ anh đang ở nhà anh đấy”. Khương Hiểu Nhiên trừng mắt lườm anh.
“Đã gọi quen rồi, không thay đổi được”. Tiếu Dương nhìn bà Khương, “Mẹ, mẹ nói đi”.
“Không sao, gọi thế nào đều được”.
“Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ngồi xuống đây đi”. Dì tiếp đón anh.
“Chào dì, cháu mua ít đồ để dì và mẹ bồi bổ dinh dưỡng”.
“Đến đây chơi là tốt rồi, còn mua mấy thứ này làm gì”. Dì vừa nói vừa nhận, cất mấy hộp đông trùng hạ thảo, tổ yến vào ngăn tủ.
Cố Thiên Nhân đứng dậy nhìn anh gật đầu, trong lòng cảm thấy có vị lạ, đúng thực là Tiếu Dương, vừa vào cửa đã gọi mẹ.
Hóa ra anh ta đến đây, thảo nào trong nhà đã có khách quý.
Tiếu Dương thầm châm chọc, nhưng mặt vẫn tươi cười, “Cố đổng, anh ở đây à, thật trùng hợp”.
“Đúng vậy, đến chỗ nào cũng đều gặp anh”.
“Những lời nói này đến tận tâm khảm tôi”.
“Nhanh ăn đi, nói nhiều như vậy vô nghĩa”. Khương Hiểu Nhiên nói với Tiếu Dương.
Năm người ngồi quanh bàn ăn, vốn rất hòa hợp nhưng không khí lại trở nên kì quái.
Khương Hiểu Nhiên nhìn Tiếu Dương và Cố Thiên Nhân khó xử, cô tiếp đón ai cũng không thích hợp, tốt nhất là không tiếp đón ai cả.
Bà Khương ngồi cạnh Tiếu Dương, vì thế gắp miếng đùi gà cho anh, “Tiếu Dương à, ăn nhiều một chút, đừng khách khí nha!”.
“Mẹ còn không biết con sao, con là người không bao giờ khách khí đâu”. Tiếu Dương lập tức gắp miếng đùi gà cho vào miệng.
Dì ngồi cạnh Cố Thiên Nhân, cũng gắp miếng đùi gà cho anh, “Tiểu Cố à, cháu cũng ăn đi”.
“Cảm ơn dì”.
Khương Hiểu Nhiên cảm thấy vui vẻ cười, bình thường đều là hai con người tinh hoa của xã hội, trước sau phong thái thật đĩnh đạc, hôm nay lại ngoan ngoãn như đứa trẻ mẫu giáo.
Nhìn dáng vẻ bọn họ ăn đùi gà, cô thật sự không nhịn được cười.
Vội lấy tay che miệng lại, sau đó đứng dậy, tránh ra phòng bếp cười trộm.
Chờ khi cô đi vào, mọi người ăn cũng không nhiều lắm.
“Hiểu Nhiên, con ăn nhiều đi”. Bà Khương nói.
“Mẹ, không cần đâu, con ăn no rồi. Mà con muốn sắp xếp vài thứ, con đi vào phòng đây”.
“Em đi đâu?”. Hai người đàn ông cùng đồng thanh nói.
“Về thành phố B”.
“À”. Hai người lại cùng kêu lên.
Khương Hiểu Nhiên vào phòng thu xếp hành lý.
“Haizz, một mình Hiểu Nhiên về thành phố B, vừa phải chăm sóc con cái, vừa phải xem xét tình hình cửa hàng, nó cũng thật vất vả. Mẹ và dì lại không giúp được gì cho nó”.
“Bác gái”.
“Mẹ”.
Hai người cướp lời nhau.
“Mẹ, mẹ yên tâm. Dương Dương cũng là con gái con, sau khi trở về, con sẽ chăm sóc cho con bé, giảm bớt gánh nặng cho Hiểu Nhiên”. Tiếu Dương nói tiếp.
“Bác gái, việc trong nhà và cửa hàng Hiểu Nhiên đều đảm đương rất tốt, bác không cần lo lắng nhiều”.
“Có hai đứa giúp con bé, mẹ cũng yên tâm”.
Chờ đến khi Khương Hiểu Nhiên xách hành lý đi ra, Tiếu Dương và Cố Thiên Nhân mỗi người giằng lấy một cái, sau đó đứng ở hai bên, tư thế khá giống trường hợp xếp thành hàng hoan nghênh nữ hoàng tuần tra.
Khương Hiểu Nhiên thấy hai người không hề động tĩnh, cũng không khách khí, một mình xuống lầu trước.
Đi xuống dưới, thấy hai chiếc xe Jeep và Mercedes-Benz đỗ hai bên đường phân biệt.
Tiếu Dương và Cố Thiên Nhân cầm theo hai túi xách đứng hai bên, lẳng lặng nhìn cô.
Khương Hiểu Nhiên lên xe ai cũng không được, cô chạy ra gọi một xe taxi, rồi quay lại vẫy tay về phía hai người đàn ông, “Giúp với, đặt hộ hành lý vào sau cốp xe”.
Hai người đàn ông bất đắc dĩ mỉm cười, ăn ý nghe theo.
Về nhà, đã là tám giờ tối.
Cô đến nhà bà Trương đón con gái, đem mấy thứ đặc sản thành phố A, trà nấm, vịt tương biếu bà Trương.
“Con bé này, đã đi xa còn mang nhiều thứ thế, với bà mà còn khách khí sao”.
“Có gì đâu mà, bà là trưởng bối, cháu phải kính biếu bà mà”.
Về nhà, Dương Dương ôm cổ cô, “Mẹ, đêm nay con ngủ với mẹ”.
Rửa mặt xong, Khương Hiểu Nhiên nằm cạnh con gái.
“Mẹ, đã lâu mẹ không kể chuyện cho con nghe rồi”.
“Được rồi, hôm nay mẹ kể chuyện nàng tiên cá”.
“Nghe rồi, không nghe nữa”.
“Cô bé bán diêm”.
“Không nghe”.
“Mẹ sẽ kể con nghe câu chuyện mới mẻ”.
“Tuyệt vời”.
“Ngày xưa, có một chàng thanh niên, thông minh hiếu học, khi học đại học, anh đã quen một cô gái rất đáng yêu. Anh rất thích cô. Có một lần, sinh nhật cô gái, chàng thanh niên muốn tặng cô gái một món quà. Nhưng tính tình cô gái rất kì lạ khiến anh không biết tặng món quà nào cho tốt. Đến ngày sinh nhật, anh biết được cô gái rất thích nghe hát, anh liền mua một cây đàn guitar, đứng ở dưới kí túc xá cô gái, vừa đàn vừa hát bài cô gái thích nhất, tên gọi là Cây ôliu. Anh ở bên ngoài chơi đàn, cô gái ở trong phòng ngủ hát. Cô gái chưa bao giờ có một ngày sinh nhật khó quên như vậy.
“Sau đó thì sao? Có phải bọn họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau không? Giống như câu chuyện công chúa bạch tuyết hay cô bé lọ lem đấy”.
“Đúng vậy, từ đó họ sống hạnh phúc bên nhau, còn có một cô con gái rất đáng yêu và thông minh”.
Dương Dương mơ màng chìm vào giấc ngủ, Khương Hiểu Nhiên cũng nhắm mắt, khẽ hát thầm trong lòng, “Đừng hỏi em từ đâu đến đây, quê hương em ở nơi rất xa… “.
Sáng sớm hôm sau, Khương Hiểu Nhiên đến cửa hàng.
“Chị Hiểu Nhiên, cuối cùng chị cũng đến rồi”. Vẻ mặt đứa em trông cửa hàng thật lo lắng,
“Xảy ra chuyện gì vậy, sao lại hốt hoảng thế kia”.
“Chiều tối hôm qua, cục công thương đến kiểm tra, ông ta nói cửa hàng chúng ta có sách lậu, muốn chủ cửa hàng đến cục công thương nhận xử phạt”.
Khương Hiểu Nhiên thấy ngạc nhiên kì lạ, từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nhập sách lậu, trong cửa hàng sao có thể có? .
“Cục Công thương tịch thu hơn tám trăm quyển sách đi rồi”.
Khương Hiểu Nhiên nhìn giá sách thấy thiếu không hề ít.
“Em không nói cho quản lý Hoàng sao?”.
“Quản lý Hoàng đến đây nhưng cục Công thương không nghe anh ấy giải thích”.
“Được rồi, để chị đi một chuyến xem thế nào”.
Cô vội vàng gọi xe đi đến văn phòng cục Công thương, thấy có một chàng trai trẻ tuổi và một người đàn ông trung niên.
“Xin chào, tôi ở hiệu sách Tín Thành trong siêu thị Tiết Tiết Cao”.
“Cô là bà chủ?”. Người đàn ông trẻ tuổi hỏi.
“Đúng vậy, tôi muốn hỏi vì sao lại tịch thu sách của tôi?”.
“Cái này cô còn hỏi, sách lậu không tịch thu toàn bộ, chẳng lẽ lại để cho cô bán!”.
“Có chứng cớ gì chứng minh đó là sách lậu?”.
“Cô còn định mạnh miệng, chúng tôi ăn cơm bằng nghề này, thật giả vừa nhìn chẳng lẽ không phân biệt được”.
“Tôi chưa từng bán sách lậu, sao có thể vậy được?”.
“Bà chủ, khẩu khí cô thật khẳng khái! Cô có biết bán sách lậu là trái pháp luật hay không, chúng tôi có thể đưa cô đến đồn cảnh sát. Chẳng qua thấy cô kinh doanh ở siêu thị Tiết Tiết Cao nên chỉ mới bắt cô phải chịu phạt”. Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng ngẩng đầu.
“Phải trái trắng đen, đều có công lý, tôi đang nói đạo lý, tôi không bán là không bán”.
“Cô nói kiểu gì vậy, sao dám ăn nói với khoa trưởng Triệu của chúng tôi như thế. Nhìn dáng vẻ cô tao nhã, hóa ra tính cách như hổ già khoác áo da dê. Cô có thái độ không chấp hành, không phải chỉ phạt tiền đơn giản như vậy”. Người đàn ông trẻ tuổi lớn tiếng răn dạy cô.
“Các người cậy làm việc ở cục công thương là có thể ỷ thế hiếp người sao. Bây giờ là xã hội công bằng, làm cái gì đều phải tôn trọng pháp luật. Anh nói sách lậu thì nó là sách lậu được à, có căn cứ gì đây?”. Khương Hiểu Nhiên không chịu yếu thế.
“Tôi không phải hàng chợ cãi nhau, hạ lưu, cô mau nộp phạt tiền, tổng số tiền sách lậu là một vạn năm ngàn tệ. Không kịp thời nộp phạt đến lúc đó sẽ cho ngừng kinh doanh”. Người đàn ông trung niên nói.
“Một vạn năm ngàn, các anh là dân cướp bóc sao. Tôi sẽ không nộp”.
“Cãi lại vô ích, cho cô ba ngày, quá thời hạn không giao tiền thì cứ chuẩn bị ngừng kinh doanh đi”. Người đàn ông trẻ tuổi nói tiếp.
Khương Hiểu Nhiên không biết mình đã ra khỏi cửa cục công thương thế nào nữa, sức lực cả người đã bị trút hết đi rồi.
Cái này gọi gì là đạo đức? Có để cho người ta sống không vậy?.
Cửa hàng không muốn đến, nhà không muốn về, một mình cứ thế lang thang trên đường phố.
Lúc tâm tình phụ nữ tệ nhất thì nên làm cái gì nhỉ? Mua sắm.
Khương Hiểu Nhiên sờ túi tiền khô quắt, vốn định mua thêm mấy bộ quần áo mới, nhưng giờ suy nghĩ ấy cũng bị dập tắt. Mua không nổi quần áo, cũng chẳng đủ tiền mua những thứ đắt tiền khác.
Cô đi vào siêu thị bách hóa Vạn Thịnh ở đường Trung Sơn, đi đến tầng đầu tiên siêu thị.
Ngày bình thường, cô sẽ vào mấy cửa hàng tiện lợi mua vài thứ đồ, giá rẻ, hơn nữa ở mấy nơi khác đều không có dục vọng mua sắm với chi phí thấp hơn ở đây.
Đi vào siêu thị, mắt cô nhìn thấy một quầy hàng sắp xếp rất nhiều đồ ăn bắt mắt muôn màu.
Cô tùy tay cầm một hộp sôcôla, giá năm mươi tám tệ, con gái rất thích ăn cái này nhưng tiếc là cô rất ít khi mua, ngẫm nghĩ, bỏ vào giỏ mua sắm. Đi chưa được mấy bước lại thấy hộp xylitol, con gái thích ăn, thực ra cả cô cũng thích, lại bỏ vào giỏ mua sắm.
Đi đến cửa hàng bán đồ chơi, thấy một chú gấu bông rất đáng yêu, cũng đã lâu cô không mua đồ chơi mới cho con gái rồi, vì thế quyết định bỏ tiếp món đồ vào giỏ.
Khi Khương Hiểu Nhiên ra quầy thanh toán trả tiền, mới phát hiện mua đầy một giỏ, tổng cộng là ba trăm mười hai tệ, đau lòng rút ra bốn đồng một trăm. Là ai nói, phụ nữ tiêu tiền mua sắm tâm tình sẽ tốt hơn, sao cô thấy càng ngày lại càng tệ thế này.
Có lẽ việc mua cho mình, tiền lại của người khác tâm tình mới có thể thế được.
Đi ra siêu thị, xuống đến tầng trệt nhìn thấy rõ Tô Tuấn và một người con gái đi vào.
Khương Hiểu Nhiên chạy nhanh vào cửa hàng chuyên bán giày da nữ, quay lưng về phía bọn họ, chờ khi anh ta đi qua mới bước ra cửa chính.
Cô gái kia có khuôn mặt rất lạ, không phải là người lần trước cô và Lưu Sảng gặp, Tô Tuấn lại đổi người mới.
Cô cúi đầu thở dài trong lòng, cô biết Lưu Sảng rất buồn mặc dù bên ngoài cô ấy tỏ vẻ không quan tâm.
Đang nghĩ, di động chợt vang lên, “Sảng, hôm nay nghĩ gì lại gọi điện cho tớ vậy?”.
“Mệt với người chị em tốt này của tôi, ba cậu nằm viện mà không nói cho tớ biết”.
“Không phải, sợ cậu lo lắng thôi. Mà sao cậu biết ba tớ nằm viện?”.
“Tiếu Dương nói, anh ấy còn nhớ đến cậu, sợ cậu tâm tình không tốt muốn tớ đến an ủi cậu đây”.
“Ờ rồi, cậu lại giúp anh ta nói tốt đấy”.
“Hiểu Nhiên, cậu ở đâu đấy?”.
“À, tớ đang ở bách hóa Vạn Thịnh mua vài thứ”.
“Vậy cậu đi ra đi, tớ đang ở gần đó, cậu đứng ở lối vào trung tâm chờ tớ”.
Khương Hiểu Nhiên liên tục nhìn giờ trên di động, không phải nói lập tức sẽ đến, sao giờ còn chưa tới? Nghĩ đến Tô Tuấn và người phụ nữ kia, có thể sẽ đi ra, vạn nhất đụng phải sẽ không hay ho.
Lo lắng chờ đợi qua đi, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Lưu Sảng.
“Hiểu Nhiên, nhìn đông nhìn tây gì vậy? Trông dáng vẻ đã thấy tâm trạng không yên rồi”. Người còn chưa tới, lời nói của cô ấy đã vang đến.
Khương Hiểu Nhiên đi lên phía trước, hai tay xách theo túi đồ nặng, lấy vai chạm vào người cô ấy, “Đi thôi, ngày lạnh thế này mà bắt tớ đứng trước cửa lớn chờ cậu cả buổi”.
Lưu Sảng lấy một túi to trong tay cô, “Tớ phát hiện hôm nay nói chuyện với cậu rất kì lạ, mấy ngày gần đây nhiệt độ khô nóng, mặt trời mới sáng sớm đã lên cao đến phát mệt mỏi. Từ tháng một đến giờ hôm nay thời tiết tốt nhất đấy”.
“Nói nhiều như vậy vô nghĩa, bảo cậu đi thì đi thôi, chân tớ đứng nhiều mỏi lắm rồi đây”.
Khương Hiểu Nhiên không để ý đến cô ấy, một mình đi thẳng về phía trước.
Một lúc lâu mới phát hiện Lưu Sảng chưa đi tới.
Cô quay đầu, thấy Lưu Sảng ngơ ngác đứng ở đằng kia, vẫn không rời chỗ cũ, túi hàng mua sắm trên tay đã rơi xuống mặt đất, mấy thứ bên trong rơi rải rác xuống các bậc thang.
“Sao vậy? Sảng”. Cô đi qua đó, cúi người nhặt đồ trên đất.
“À, không có gì. Có thể là tớ hoa mắt, vừa rồi có một người đàn ông đi qua, tớ thấy hình dáng anh ta có điểm giống Tô Tuấn”.
Khương Hiểu Nhiên gật đầu lia lịa, “Khẳng định là nhìn nhầm rồi, giờ này Tô Tuấn phải ở công ty mới đúng, làm sao có thời gian nhàn rỗi đến trung tâm mua sắm được”.
Lưu Sảng cười to, “Gần đây người tương đối nhạy cảm”.
Hai người đi vào quán trà gần đó, chọn một căn phòng nhỏ.
Gọi một bình trà hoa, một đĩa hạt dưa, một đĩa hạt điều và một đĩa mận.
“Hiểu Nhiên, ba cậu không phải bao năm nay không liên hệ với cậu sao, giờ bị bệnh lại đến tìm cậu”. Lưu Sảng cắn hạt dưa nói.
“Ông ấy chẳng có ai dựa vào, tớ có một đứa em trai gì đó, khi ông nhập viện nó vẫn đi công tác, chưa ngó mặt ra lần nào. Mẹ nó càng thấy tức hơn, nói không có tiền, cứ để như vây!”.
“Với tính cách thế này hẳn cậu lại phóng tay rồi, chắc chắn lại bỏ tiền ra”.
“Làm sao bây giờ, tóm lại đó là ba tớ, ông ấy lại thật lòng xin lỗi tớ, vào lúc ông ấy nói với tớ câu đó, tớ lại không thể thật lòng xin lỗi ông ấy. Nghĩ lại, hiện giờ ông ấy cũng thật đáng thương”.
“Không phải cậu đã mua nhà sao, còn dư tiền à?”.
“Tiền phẫu thật là của dì, tiền trị bệnh là tiền học Tiếu Dương cấp cho Dương Dương”.
“Tiếu Dương vẫn không bỏ được cậu, lần trước với người phụ nữ kia là thế nào, anh ấy giải thích nào?”.
“Anh ta nói là hiểu lầm, không có gì với người phụ nữ kia”.
“Vậy là tốt rồi, tớ còn chờ uống rượu mừng của cậu và Tiếu Dương đây”.
“Cậu nói cái gì vậy, không đơn giản đâu, tớ thật có chút nản lòng với anh ta”.
“Anh ấy lại làm chuyện gì khiến cho cậu phiền não?”.
“Cũng không có gì, chẳng qua trong lòng không nỡ”.
“À, Tiếu Dương nên thêm sức lực thôi!”.
“Chẳng lẽ ngoài anh ấy ra, tớ không thể tìm người khác à”.
“Ngạc nhiên thật đấy, hay là cậu thích người khác. Tớ đoán nha, có phải là Cố Thiên Nhân không, nhưng anh ta vừa ly hôn xong. Thành thật khai báo đi, có phải cậu rung động với anh ta hay không?”.
“Không thể nào. Tớ chỉ cảm kích anh ấy, lần này ba tớ phẫu thuật may nhờ có anh ấy tìm người giúp đỡ. Đó là người nổi tiếng nên việc nhờ cậy chắc hẳn khó khăn, anh ấy phải bỏ ra nhiều công sức lắm. Tuy anh ấy không nói gì nhưng trong lòng tớ hiểu”.
“Tớ cũng nói rồi mà, đó là người đàn ông tuyệt đỉnh đấy, sao cậu không bắt lấy?”.
“Cái này gọi là tình trường được ý, sinh ý thất ý”.
“Sao vậy?”.
“Hôm nay tớ vừa đến cửa hàng, em gái trông cửa hàng nói cho tớ biết, cục Công thương nói tớ bán sách lậu, tịch thu hơn tám trăm quyển sách của tớ”.
“Bậy bạ, cậu bán sách lậu, bọn họ mắt mù à”.
“Đúng thế, tớ tìm bọn họ nói lý lẽ. Bọn họ lại còn phạt tớ một vạn năm ngàn tệ, cái này đúng là cướp tiền mà”.
“Thuần túy là trộm cắp mà, cậu đừng vội. Tớ đi cùng Tô Tuấn nói rõ, người khác nói không căn cứ, anh ấy có thể giải quyết”.
“Gần đây cậu vẫn khỏe chứ?”. Khương Hiểu Nhiên cẩn thận hỏi.
“Thật sự không cần nói đến, tốt hơn trước kia nhiều”. Lưu Sảng cười rạng rỡ, “Bây giờ mỗi tối anh ấy đều về nhà, cũng không còn đến chỗ người phụ nữ kia nữa”.
Khương Hiểu Nhiên nhâm nhi tách trà, không nói thêm.
“Trước kia tớ nói mình không cần quan tâm bên ngoài anh ấy có phụ nữ khác hay không, kỳ thực tớ chỉ tự an ủi mình mà thôi. Trong thâm tâm vẫn hy vọng như bao cặp vợ chồng khác, phải trung thành với nhau, đầu bạc đến già”.
“Lúc tớ kết hôn cũng đã nghĩ như vậy, cả đời, một người, một tình yêu”.
“Hiện giờ thay đổi ý nghĩ?”. Lưu Sảng vừa ăn mận vừa hỏi cô.
“Chưa nói đến thay đổi hay không thay đổi. Cậu có biết trước đây tớ ngưỡng mộ nhất tôn trọng nhất là ai hay không ?”.
“Là ai?”.
“Chu Ân Lai”. [1]
“Tớ cũng thích ông ấy, ông ấy có sức hút tuyệt vời”.
“Nam tử hán chân chính, ông ấy cùng vợ Đặng Dĩnh Siêu giúp nhau vượt qua hoạn nạn, nắm tay nhau đi suốt cuộc đời. Bất luận ngèo khổ hay giàu có, cũng không rời bỏ nhau. Đứng ở vị trí cao như vậy, nhưng trong mắt chỉ có một mình vợ. Hiện nay, thử hỏi ai có thể làm được như ông ấy?”.
“Mục tiêu của cậu quá cao, nhưng cứ cúi đầu nhìn xuống mà thấy, có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều”.
Khương Hiểu Nhiên nhìn đĩa mận đã bị cô ấy ăn hết nhanh chóng, trong đầu lóe lên một ý nghĩa, “Sảng, không phải cậu mang thai chứ?”.