Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 35: Chương 35




“Sao lại uống thành như vậy?”
Khi Cảnh Nhuế chạy đến quán bar, Trì Gia nằm rạp trên quầy bar, trong tay còn cầm một ly rượu không, mà Ninh Thiển vẫn còn đang uống, dù sao cũng là người từng lăn lê bò lết trên chức trường, tửu lượng tốt hơn không ít so với cô gái nhỏ.
Ninh Thiển duỗi tay muốn chỉ cho Cảnh Nhuế, kết quả do uống đến nhìn không ra đông tây nam bắc, nên tẩy chỉ vào không khí say bí tỷ nói, “Cảnh Nhuế, chuyện tốt do cậu làm...!cậu tự đi thu dọn!”
Cảnh Nhuế xấu hổ.
“Đi, tôi đưa cô về.” Trì Gia say hoàn toàn, khi Cảnh Nhuế ôm nàng, nàng cũng không biết đối phương là ai, trong lòng tưởng là Ninh Thiển, liền đi theo đứng dậy.

Ninh Thiển còn tốt hơn Trì Gia một chút, còn có thể tự mình đi được, chẳng qua ngả đông ngả tây, trông dáng điệu có vẻ buồn cười.
Cảnh Nhuế bất đắc dĩ nhìn hai người này, hỏng bét, các nàng nhưng thật ra uống đến vui vẻ, nhẹ nhàng gọi một cuộc điện thoại, chờ mình tới thu thập cục diện rối rắm.

Cũng may buổi tối Cảnh Nhuế để tài xế lái xe đưa đi, tài xế còn có thể phụ được chút, nếu không hai cái con ma men này làm, nàng thật là đau đầu.
Trên ghế sau ô tô, Cảnh Nhuế ngồi ở giữa, hai người một trái một phải dựa vào trên người cô, ôm lấy cánh tay của cô đong đưa lúc lắc, trong miệng còn nỉ non không ngừng, cả người toàn mùi rượu.
“Ư...”
“Ôn Cận...”
“Cảnh Nhuế...”
“Ôn Cận...”
“Cảnh Nhuế...”
“Ừm...”
Cảnh Nhuế đã bị hai người này kẹp giữa, bên tai là “tiếng pháo liên thanh”, vừa hay khi Trì Gia và Ninh Thiển uống say đều có thể lăn lộn người khác đến chết, khi hai người này cùng kết hợp, quả thực tuyệt vô cùng.

Cái tình huống này, tài xế nhìn thấy chỉ muốn cười, cũng may đã vượt qua được bài kiểm tra tu dưỡng nghề nghiệp, nên lại nhịn xuống, có chút khó xử: “Giám đốc Cảnh, chúng ta đi đâu?”
Cảnh Nhuế bảo tài xế đưa Ninh Thiển về nhà trước, cô chính là không định lại mang Ninh Thiển về nhà mình nữa, sau tối hôm say rượu kia, Ninh Thiển vừa khóc vừa nháo, gặp người thì lại mượn rượu làm càn, làm Cảnh Nhuế sợ rồi.
Sau khi đưa Ninh Thiển về nhà, rồi lại đưa Trì Gia.
Cảnh Nhuế vừa ngồi vào trong xe, Trì Gia giống như chú mèo con co vào trong lòng cô, đầu dựa vào trên vai cô, cánh mũi cọ trên cổ cô.

Cảnh Nhuế cúi đầu xuống, đây là tư thế mà trước đây khi hai người ân ái thường hay làm.
Trì Gia cũng coi như yên tĩnh, thỉnh thoảng nỉ non vài câu, mùi vị quen thuộc thật dễ ngửi, nàng không cầm lòng nổi, dùng chóp mũi không ngừng hít vào.
Đôi môi mát lạnh của người kia nhẹ nhàng dán lên làn da vùng cổ ấm áp của mình, Cảnh Nhuế không đẩy Trì Gia ra, cứ mặc cho nàng ôm.

Đương Trì Gia nhẹ nhàng thở dài một tiếng “Cảnh Nhuế”, Cảnh Nhuế cảm thấy trái tim mình đột nhiên có chút xúc động, cô duỗi tay giữ vừng thân thể đang lắc lư của Trì Gia, thấp giọng hỏi nàng, “Rốt cuộc cô uống nhiều bao nhiêu hả?”
“Ưm ~~~” bởi vì là hương vị quen thuộc, Trì Gia mới ôm chặt lấy người bên cạnh, hừ nhẹ, như là đang làm nũng.

Bình thường Trì Gia thích trưng ra cái hình tượng nữ hán tử “chị đây cái gì cũng làm được”, nếu không phải uống say, cũng sẽ không mềm mềm mại mại giống như bây giờ.
Trong thâm tâm của nàng thật sự vô cùng muốn người tri kỷ chăm sóc nàng, mặc dù ngoài miệng cứ luôn nói không cần.
Sợi tóc rối che đi gương mặt trắng nõn của Trì Gia, như ẩn như hiện.
Cảnh Nhuế đưa tay khảy những sợi tóc của Trì Gia, không trang điểm, trên khuôn mặt mộc đều là mỏi mệt, giữa mày còn nhăn lại.

Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm vào gương mặt này một cách nghiêm túc, gương mặt này không phải là gương mặt xinh đẹp nhất mà cô từng thấy, nhưng nhìn vào lại cảm thấy thoải mái, đặc biệt là khi cười rộ lên, luôn khiến cô bất giác không thể rời mắt.
Trì Gia dựa vào người Cảnh Nhuế, ngủ suốt chuyến đi.

“Tới rồi, xuống xe.”
“Ừm” Trì Gia mơ mơ màng màng xuống xe, lại còn híp mắt ngây ngốc hỏi, “Sao cô lại biết tôi ở đâu...”
Cảnh Nhuế đưa Trì Gia về nhà, đâu chỉ có một lần.
Cô đã từng lên tầng chung cư của Trì Gia, đó là căn hộ đơn rất nhỏ nhưng thật ấm áp, đêm đó hai người vừa mới vào cửa, giày cao gót cũng chưa kịp cởi, Cảnh Nhuế đã nhịn không được mà đè Trì Gia trên tường cưỡng hôn, như chắc chắn rằng đối phương sẽ không cự tuyệt mình.

Vừa chạm môi, Trì Gia thậm chí còn gấp hơn Cảnh Nhuế, vừa mới hôn được vài cái, đã bắt đầu cởi quần áo của người ta.

Đêm đó, tự nhiên hai người lại làm trên giường.
Trước giờ Trì Gia chưa từng cự tuyệt cường thế của Cảnh Nhuế, chẳng sợ mỗi lần nàng đều nói không muốn, nhưng đâu có lần nào, nàng không nhiệt tình đáp lại Cảnh Nhuế.

Tâm khẩu bất nhất, ở chỗ Cảnh Nhuế nàng phát huy được cực hạn, bởi vì rõ ràng cảm thấy mình như vậy không tốt, nhưng trong thâm tâm lại thật sự thích.
Mở cửa, bật đèn.
Trong phòng vô cùng bừa bộn, giống với lần trước Cảnh Nhuế tới, đây là phong cách của Trì tiểu thư, người thì luôn trang điểm đến gọn gàng đẹp đẽ, còn nơi mình ở thì có thể so với “ổ chó”.
Cảnh Nhuế giúp Trì Gia cởi áo khoác, đưa nàng nằm lên trên giường.
“Muốn uống nước...” Trì Gia xoa đầu, lẩm bẩm.
Cảnh Nhuế đứng ở đầu giường, nhìn cái người đang nằm trên giường, kiếp trước nhất định là cô nợ còn cừu trắng nhỏ này, cho nên mới phải hầu hạ Trì tiểu thư khắp chốn.


Cảnh Nhuế cũng cởi chiếc áo khoác dày nặng ra, đi vào phòng bếp rót chén nước, ngồi xuống đầu giường, đút cho Trì Gia uống.
Trì Gia uống hơi nhanh, nước men theo khóe miệng chảy ra ngoài.
“Cô uống chậm thôi.”
“Ừm...” Trì Gia mê mang mở mắt ra, nhìn chằm chằm người trước mắt, thấy thế nào lại như là mặt Cảnh Nhuế, đầu óc choáng váng, Trì Gia cho rằng mình đang nằm mơ, nàng duỗi tay ôm lấy mặt Cảnh Nhuế, cẩn thận đánh giá, sau đó tủi thân nói, “Hồ ly tinh chị lại tới quyến rũ tôi...”
Cảnh Nhuế cũng nhìn vào mắt Trì Gia, đúng như lời Ninh Thiển nói thật sao? Trì Gia là bởi vì mình, mới uống nhiều rượu như vậy? Cả quãng đường vừa rồi, đúng là trong miệng Trì Gia gọi tên của mình, chỉ gọi mỗi tên của mình.

Cảnh Nhuế biết Trì Gia cũng có chút tình cảm với mình, nhưng không biết, Trì Gia sẽ bởi vì mình mà sẽ như vậy.
Có không ít người phụ nữ đã từng như vậy vì cô, nhưng Cảnh Nhuế chưa bao giờ để trong lòng, hoặc vui vẻ hoặc khổ sở, dù sao đó cũng là lựa chọn của bọn họ, mà khi Cảnh Nhuế nhìn thấy vẻ mặt tủi thân Trì Gia, trong lòng lại chẳng thấy dễ chịu.

Cô duỗi tay xoa đi vệt nước trên khóe miệng Trì Gia, thanh âm cũng trở nên nhu hòa, “Không thể uống thì uống ít thôi, đã nói với cô bao nhiêu lần rồi.”
“Hồ ly tinh...” Trì Gia đỏ mặt, bắt lấy bàn tay Cảnh Nhuế đang lau mặt cho mình, mắt vẫn nhìn chằm chằm cô, lẳng lặng nhìn, ôm chặt lấy đối phương, ôm lấy vòng eo của cô, ôm thật chặt.
Lúc Trì Gia ôm chầm lấy Cảnh Nhuế, gương mặt của hai người chạm vào nhau, khóe môi chạm khóe môi, ngửi mùi hương làm mình mê luyến, Trì Gia quay đầu, hôn nhẹ lên môi Cảnh Nhuế, mỗi một động tác mềm mại đều mang theo quyến luyến, nàng ôm Cảnh Nhuế thật chặt, lại hôn thật nhẹ nhàng.
Cảnh Nhuế cũng ôm lấy Trì Gia, rũ mắt mặc người kia hôn, từ từ, nhắm mắt lại.

Cảnh môi vốn dĩ lành lạnh, quấn quýt bên nhau cho nhau ấm áp, Cảnh Nhuế xoa đầu Trì Gia, không khỏi chủ động hé môi, hôn sâu hơn.
Quan tâm một người, là loại cảm giác này sao? Ninh Thiển nói, sở dĩ cô coi việc chia tay như chuyện thường ngày, là bởi vì trước nay cô chưa từng thực sự quan tâm ai, người cô quan tâm nhất chỉ có bản thân.
Không giống với các lần hôn môi trước kia, tuy rằng Trì Gia uống say, nhưng lúc này đây, khi hai người hôn nhau, trong lòng đồng thời cũng nghĩ về nhau.
Hôn đến động tình, Trì Gia đột nhiên đẩy Cảnh Nhuế một cái, nhỏ giọng doạ cô, “Cảnh Nhuế, chị còn trêu chọc tôi...”
Chủ động hôn mình chính là nàng, đẩy mình ra cũng là nàng, Cảnh Nhuế đối với Trì Gia, đại khái đã dốc hết sự bao dung của mình vào.
“Cảnh Nhuế...!không phải chị muốn theo đuổi tôi sao...!Vì sao còn lên giường với người phụ nữ khác...”
“Tôi lên giường với người phụ nữ khác khi nào?”
“Chị...!Còn ngụy biện...!tôi đã thấy hết rồi...” Trì Gia dựa vào người Cảnh Nhuế, híp mắt nói lại mơ màng sắp ngủ, thanh âm càng ngày càng nhỏ, sau đó hoàn toàn im bặt.


Cảnh Nhuế như suy tư gì đó, đỡ Trì Gia nằm xuống giường, Trì Gia lại ôm chặt lấy eo cô, không chịu buông tay.
“Cảnh Nhuế...!Tôi thích chị...”
Cơ thể Cảnh Nhuế cứng đờ, tiếp tục nghe Trì Gia rượu vào lời ra.
“Nhất định là tôi bị mù rồi...”
Cảnh Nhuế: “...”
“Bắt đầu từ ngày mai...!Tôi sẽ không thích chị nữa...!chị tìm người phụ nữ khác...!không liên quan gì tới tôi...!Vốn dĩ là không liên quan...”
Nghỉ một lúc, Trì Gia lại tiếp tục.
“Vì sao tôi phải thích chị, tôi sợ...” Trì Gia nói, ôm chặt lấy người phía trên, “Tôi không thể come out, tôi không thể thích phụ nữ...”
Trì Gia sẽ nghĩ đến come out, bởi vì nàng ý thức được cảm giác đối với Cảnh Nhuế của mình không bình thường, nàng chưa từng có cảm giác như thế với người yêu cũ.

Lúc Giang Thận ở sau lưng nàng bắt cá nhiều tay, nàng biết được cũng chỉ tức giận, cùng lắm thì chia tay.

Nhưng khi nàng nhìn thấy Cảnh Nhuế câu tam đáp tứ, khổ sở trong lòng còn hơn tức giận, nàng với Cảnh Nhuế, rõ ràng lại chẳng có quan hệ.
Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia thật lâu, sau đó cô vuốt tóc nàng, đặt lên trán nàng một nụ hôn trấn an.
Trì Gia lại ôm Cảnh Nhuế chặt hơn nữa, một bé dính người, lại còn thích làm nũng.

Tài xế đã đợi ở dưới lầu sắp nửa tiếng, cũng không dám gọi điện thoại thúc giục bà chủ nhà mình, khổ trong lòng mà không nói nên lời.

Một phút sau, điện thoại rốt cuộc đã vang lên, “Anh đi trước đi, tối nay tôi sẽ ở lại đây.”.