Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 73: Chương 73




Trì Gia vẫn như cũ vòng tay ôm lấy cổ Cảnh Nhuế, mặt dán lại gần, nhìn vào mắt cô.

Nàng nhìn chăm chú người đối diện một lúc lâu, Trì Gia mới dịu dàng cười một tiếng, lười biếng hỏi: “Vì sao lúc gặp được em lại muốn kết hôn?”
Gió rừng ban đêm thổi khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Cảnh Nhuế vén tóc Trì Gia, đầu ngón tay lành lạnh cọ qua hai bên má trắng nõn trơn nhẵn của nàng, giống như Trì Gia, giọng nói cô lười biếng mệt mỏi những lại chứa chất thỏa mãn hạnh phúc: “Bởi vị như thế này rất hạnh phúc, chị muốn tiếp tục mãi như vậy.”
Trì Gia cũng có loại cảm giác này.
Nàng và Cảnh Nhuế chưa bao giờ có nguyên tắc nhất định trong tình yêu, việc bọn họ đến với nhau nhìn như kết quả của cảm xúc bồng bột, kỳ thật lý trí không nổi.

Tình yêu không phải luôn tốt đẹp nhưng sau khi đối mặt với sự thật mà vẫn nguyện ý ở bên nhau, tình cảm như vậy nhất định sẽ không dễ dàng bị tách ra.
Kết hôn chẳng qua cũng chỉ là một hình thức hợp pháp hóa cho tình yêu làm cho con người ta cảm thấy an toàn hơn, nó là lời hứa hẹn, là sự cam kết và quyết tâm.
Luẩn quẩn ở trong vòng tình cảm lâu như vậy, Trì Gia cảm thấy mình rốt cuộc cũng chờ được người mà nàng muốn chờ, càng may mắn hơn nữa là, người đó nói với nàng ‘Tôi yêu em’.
Cáp treo đã chạy được một nửa.
“Chị từng nói tính tình em rất kém, sau này nếu kết hôn thì làm sao chị có thể chịu được?” Trì Gia nằm trong lòng ngực Cảnh Nhuế, ngẩng đầu lên hỏi.
Cảnh Nhuế cười: “Em gả đi sẽ tốt hơn sao?”
Trì Gia thở phì phò: “Họ Cảnh kia, chị quả nhiên là ghét bỏ em!”
“Ghét bỏ cái gì…” Cảnh Nhuế nhẹ giọng, mỉm cười hôn lên đôi môi hồng nhuận của Trì Gia, quyến luyến không rời: “Thích còn không kịp.”
“Sau khi kết hôn, chúng ta khẳng định sẽ cãi nhau mỗi ngày.”
“Đánh là thương mắng là yêu, đây là câu mà em nói.”
Trì Gia vui vẻ cười, nàng vươn tay phải phủ lên má Cảnh Nhuế, hai chóp mũi cọ cọ vào nhau, bầu không khí trở nên ngọt ngào, nàng không nhịn được nói: “Em yêu chị.”
“Ừm…” Cảnh Nhuế tiếp tục hôn lên môi Trì Gia, khó có khi Trì tiểu thư nói lời ngọt ngào, cô ôm chặt Trì Gia không buông không rời: “Lặp lại một lần nữa.”
Đảo mắt, Trì Gia lại bày ra dáng vẻ không tim không phổi hỏi lại: “Chị bị nghễnh ngãng sao?”
Cảnh Nhuế bất đắc ôm lấy mặt Trì Gia mà xoa bóp nhưng là không dùng sức, ngay sau đó cô ghé đầu lại gần… áp môi mình lên đôi cánh môi mềm mại của nàng, dùng sức mút vào.
Trì Gia nhắm mắt, yên lặng hưởng thụ giây phút ấm áp, mềm mại này.
Nếu hạnh phúc có nhiệt độ, vậy nhiệt độ kia nhất định là nhiệt độ cơ thể của Cảnh Nhuế, ấm ấp vừa đủ.
Hai người hôn nhau đến khi cáp treo đi vào trạm, Cảnh Nhuế mới buông cánh môi sưng đỏ của Trì Gia ra, thấy nàng bị mình hôn đến tim đập thình thịch, hai gò má đỏ ửng, tâm trạng Cảnh Nhuế vô cùng sung sướng.
Nhân viên công tác mở cửa khoang cáp treo ra.
“Cảnh Nhuế.” Trước khi bước xuống, Trì Gia đột nhiên gọi tên của cô.
"Cái gì?"
"Em yêu chị." Nói xong, Trì Gia khẽ cười một tiếng, xoay người bước xuống cáp treo.
Cảnh Nhuế đi sát theo phía sau, vươn tay cầm lấy tay Trì Gia, động tác này đã dần biến thành một thói quen, chỉ cần đi ra bên ngoài, cô sẽ theo bản năng nắm lấy tay nàng, một hai giây không nhìn thấy nàng, ánh mắt cô sẽ không tự chủ được nhìn xung quanh để tìm kiếm.

Trì Gia quay đầu lại, lúc hai người nhìn nhau, bọn họ đều cười rộ lên xinh đẹp như hoa.
***
Trì Gia cảm giác được thời gian giống như trôi nhanh hơn
Xuân hạ thu đông nháy mắt luân phiên nhau trôi qua, cho tới bây giờ Trì Gia cũng chưa từng nói thích mùa nào hay là ghét mùa nào, kỳ thật chỉ cần nghiêm túc thưởng thức đều có thể phát hiện ra cái đẹp riêng của mỗi mùa.
Trước kia rõ ràng nàng ghét mùa đông như vậy mà hiện giờ mỗi khi trời giá lạnh nàng đều thích lấy đó làm cớ để làm nũng bám dính thân mật Cảnh Nhuế.
Qua hai tháng nữa, nàng và Cảnh Nhuế đã ở bên nhau tròn hai năm.

Ngẫm lại, hai năm này trôi qua thật nhanh.
Đây là mối quan hệ yêu đương lâu nhất của cả Cảnh Nhuế và Trì Gia, bởi vì đối phương, bọn họ tự phá vỡ kỷ lục của chính mình.
Trong thời gian đó cũng có những lúc Cảnh Nhuế và Trì Gia cãi nhau.

Trì Gia cảm thấy nguyên nhân chủ yếu bởi vì Cảnh Nhuế lòng dạ hẹp hòi, động một chút là giấm chua ngàn năm cuộn trào như sóng biển gào thét một trận lớn.
Giống như năm trước, Trì Gia đi hát ở quán bar, cố tình lúc đó Tần Đông ngồi ở bên dưới khán đài uống rượu, tình cờ Cảnh Nhuế gặp cảnh đó, Cảnh Nhuế kéo nàng trở về, sau đó nói nàng về sau không được đi hát ở quán bar nữa.
Trì Gia đương nhiên mặc kệ, nàng chỉ có một niềm đam mê như vậy, bởi vì chuyện đó mà hai người đã tranh cãi cả một đêm, cuối cùng chiến tranh lạnh, hai người nằm ngủ trên cùng một chiếc giường nhưng không thèm động vào đối phương.
Chẳng qua người người cũng chỉ cố chấp được một ngày.
Ngày hôm sau, sau khi tan làm, Trì Gia ngoan ngoãn mua hoa về nhà để chuẩn bị dỗ vợ mình, nào biết được lúc mở cửa ra, hai người đồng thời đều chuẩn bị hoa hồng tặng đối phương, đều chủ động nhận thua.
Từ lần đó, Trì Gia càng hiểu được, cho dù hai người bọn họ có cãi nhau như thế nào mà trong lòng bọn họ vẫn nhớ thương để ý lẫn nhau, thì đây chính là chuyện tốt.
Trì Gia thừa nhận đôi khi nàng cũng tự mình cố tình gây sự, tính chất công việc của Cảnh Nhuế phải đi xã giao nhiều, phụ nữ theo đuổi cô quơ vội cũng được một đống lớn, khó tránh khỏi đụng phải một số kẻ chủ động chơi trò chơi mập mờ.
Có đôi khi Trì Gia cũng ý thức được mình cố tình gây sự nhưng lại không tìm được bậc thang đi xuống để nhận sai, lúc đó sẽ không biết xấu hổ bám lấy Cảnh Nhuế mà cường hôn cô, hôn đến không có lời nào để nói.

Nếu cường hôn không được, thì vừa hôn vừa cởi quần áo, không phải cởi quần áo của Cảnh Nhuế mà là cởi quần áo của chính mình…
Tuy rằng không có mặt mũi nhưng chiêu này dùng rất được, nàng không cần cởi đến món đề cuối cùng, Trì Gia đảm bảo Cảnh Nhuế sẽ không nhịn được, ở trên giường củi khô bốc lửa lăn hai vòng, thì tất cả giân dỗi đều tan thành mây khói.
Hai người ở bên nhau, thân thể phù hợp là một loại ưu thế, giống như Trì Gia dự đoán, cuộc sống trên giường của nàng và Cảnh Nhuế… vẫn cô cùng hài hòa.
Lại một mùa đông nữa đến, trên bầu trời bắt đầu rơi tuyết.
Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay.
Trì Gia đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, hai tay xoa xoa vào nhau đưa lên miệng thổi khí, một bên có tiếng còi ô tô vang lên, nàng mặc áo lông vũ dày mập mạp vội vàng chạy qua, mở cửa xe ghế lái phụ ra, ngồi vào trong, động tác lưu loát liền mạch.
Một trận gió lạnh cuốn vào trong xe.
“Lạnh chết mất.”
“Em cầm đi.”
Trì Gia nhận cốc ca cao nóng được Cảnh Nhuế đúng lúc đưa cho, lòng bàn tay nháy mắt ấm áp hẳn lên, nàng ghé mắt nhìn Cảnh Nhuế mặc một thân quần áo vô cùng phong độ dường như cô không sợ lạnh chút nào: “Chị không lạnh sao mà ăn mặc như vậy.”
“Chẳng phải chị ngồi ở trong xe sao, lạnh cái gì.” Cảnh Nhuế cũng không vội lái xe, thấy Trì Gia bị lạnh đến đỏ ửng của khuôn mặt, cô vươn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trì Gia, giúp nàng sưởi ấm: “Chính mình lười lái xe, lại trong đợi chị làm tài xế cho em sao.”

“Chị mới đón em được mấy lần?” Trì Gia lầu bầu: “Nói cứ như mỗi ngày chị đều tới đón em.”
Năm trước Trì Gia được thăng chức lên làm quản lý, Cảnh Nhuế tặng nàng một chiếc xe thể thao làm quà, Trì Gia nào dám lái đi làm, nàng chỉ là một quản lý nho nhỏ, một năm lương chỉ được bằng đấy tiền, sao có thể mua được loại xe giới hạn đắt đỏ, thậm chí còn đắt hơn so với xe của tổng giám đốc, nếu nàng lái đi làm, chẳng phải sẽ bị mấy lời đồn đại trong công ty nhấn chìm hay sao.
Lại nói tiếng, tuy rằng nàng đúng là ‘bám’ được một phú bà nhưng Trì Gia vẫn luôn có nguyên tắc của mình, nhất là năm trước sau khi nàng đi theo Cảnh Nhuế gặp bố mẹ Cảnh Nhuế.
Tuy người nhà họ Cảnh không phải đối nhưng cũng không quá coi trọng, dù sao hoàn cảnh của hai người quá chênh lệch.
Một năm này, Cảnh Nhuế cũng đã từng cầu hôn nàng, buổi cầu hôn còn lãng mạn hơn so với trong tưởng tượng của nàng, hồ ly tinh nhà nàng quả nhiên là một tay chơi hệ lãng mạn.
Lúc ấy Trì Gia bị làm cho cảm động đến rơi nước mắt, thiếu chút nữa gật đầu, nhưng nàng vẫn cắn môi không đáp ứng, nàng nói hy vọng bọn họ có thể cố gắng thêm hai năm nữa rồi mới kết hôn, nàng nói nàng muốn trở nên ưu tú hơn.

Thật ra nguyên nhân chủ yếu chính là nàng vẫn chưa công khai xu hướng tình dục, Trì Gia nghĩ muốn giải quyết vấn đề này xong rồi mới đáp ứng Cảnh Nhuế.
Cảnh Nhuế cũng đồng ý, chỉ cần trong lòng hai người có nhau, thì hết thảy đều dễ nói chuyện.
“Nếu không thích chiếc xe kia, vậy chị đổi cho em một chiếc khác.” Cảnh Nhuế xoa xoa mặt Trì Gia, cô sao có thể không hiểu tâm tư củ nàng chứ.
Trì Gia vươn tay sờ bàn tay ấm áp của Cảnh Nhuế đang giúp mình sưởi ấm hai má: “Chẳng phải tối nay chị bận sao? Sao còn đến đón em.”
“Vừa hết bận là chạy đến đây, em không cần lo lắng.”
“Ý của em là chị làm xong việc thì trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Chẳng phải em đang phải tăng ca hay sao?”
“Vậy hôm nay chị biểu hiện rất tốt, nào, lại đây, để vợ thưởng cho chị một cái.” Trì Gia dính lại gần, hôn hai ba cái lên môi Cảnh Nhuế.
Hai người đối diện nhau một lát, cảm thấy còn chưa đủ, Trì Gia chậm rãi nhắm mắt lại, từng chút từng chút một hôn đối phương.
Cảnh Nhuế tự nhiên sẽ đáp lại Trì Gia.
Tuy hai người bọn họ ở bên nhau đã được hai năm, nhưng có tình yêu cuồng nhiệt vẫn như lúc ban đầu, nhiệt tình không giảm chút nào.

Về sau Trì Gia chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng của Cảnh Nhuế, hiện giờ cũng sống không khác gì một con hồ ly tinh.
Khi hai cánh môi rời nhua, Cảnh Nhuế theo thói quen nhẹ nhàng hôn Trì Gia thêm một chút nữa, cười nói: “Còn chưa về tới nhà đâu đã nôn nóng muốn câu dẫn chị như vậy.”
“Em mới hôn chị một cái chị đã không nhịn được sao?” Trì Gia âm dương quái khí trêu đùa: “Quả nhiên phụ nữ đến tuổi này, ngay cả hổ sói cũng không bằng.”
“Chị như thế là bình thường.” Cảnh Nhuế nắm lấy cằm Trì Gia đùa giỡn, nhỏ giọng nói: “Đâu giống như em, tuổi còn chưa tới, buổi tối đã bắt đầu không cảm thấy đủ rồi, may kỹ thuật của chị tốt, mới có thể thỏa mãn được em.”
“Em nên cảm thấy hài lòng đi.” Hơi thở nóng rực của Cảnh Nhuế khiêu khích Trì Gia khiến tâm thần nàng nhộn nhạo.

Trì Gia biết cô cố ý, bèn nói: “Chị mau lái xe nhanh trở về nhà.”
“Làm gì mà gấp vậy?”
Trì Gia hợp tình hợp lý nói: “Gấp gáp về nhà làm chị, hài lòng chưa?”
Hằng ngày hai người đã quen nói chuyện khiêu khích câu dẫn nhau vài câu như thế này.


Cảnh Nhuế lái xe theo hướng quen thuộc trở về nhà.
Về đến nhà, hiện giờ trong nhà đều là dấu vết cuộc sống hai người, dấu vết của cuộc sống hạnh phúc.
“Ai muốn tắm rửa với chị…” Trì Gia trở về không bao lâu, cuối cùng bởi vì lời nói của mình mà phải trả cái giá lớn, lúc bước vào trong phòng tắm nàng bị Cảnh Nhuế vừa hôn vừa cởi sạch sẽ, hơi thở dồn dập không ổn định: “Ừm… Muốn trả thù em sao… Chị thật cáo già…”
“Xóa chữ già đi, có nghe không?” Cảnh Nhuế vỗ bộp một cái lên mông Trì Gia, phụ nữ đều rất nhạy cảm khi nhắc đến vấn đề tuổi tác, hơn nữa Trì Gia lại nhỏ hơn cô vài tuổi, hiện giờ đúng là cái tuổi vô cùng mềm mại.
Trì Gia cởi bỏ món đồ cuối cùng trên người Cảnh Nhuế xuống, hai người dính chặt vào nhau không có một kẽ hở, nàng cố ý muốn chọc giận Cảnh Nhuế, mở miệng ngâm nga: “Cáo già, bà dì, lão Cảnh…”
“Em còn gọi nữa!” Cảnh Nhuế lại đánh thêm một cái.
Trì Gia ngậm miệng một lát, lại ngọt ngào gọi một tiếng ‘vợ ơi’ xong, nàng nôn nóng dán lên miệng cô, khi hai thân thể nhẵn nhụi bóng loáng cọ xát vào nhau, nụ hôn bắt đầu trở nên nóng bóng, khát vọng tìm tới nhau.
“Ừm…” Cảnh Nhuế mở vòi hoa sen ra, nước ấm phủ lên da thịt lạnh lẽo, lại thêm nụ hôn dây dưa mãi không dứt của hai người, thân thể hai người cũng dần trở nên nóng bỏng.
Làm thế nào để khiến cho đối phương vui sướng, Trì Gia và Cảnh Nhuế thành thạo đến không thể thành thạo hơn.
Ngoại trừ trên giường, phòng tắm là nơi Trì Gia thích nhất, nhất là khoảng thời gian khi nàng và Cảnh Nhuế mới vừa sống chung với nhau, hai người gần như không có lần nào một mình một người tự tắm rửa, thật sự là hàng đêm đều ca hát vui sướng.
Lúc ôm Cảnh Nhuế nằm trong bồn tắm lớn, Trì Gia xem như đã biết vì sao lúc trước lại muốn thiết kế bồn tắm lớn như vậy.
Hai người lăn lộn trong phòng tắm một hồi lâu rồi lại lăn lộn đến trên giường để dập lửa, Trì Gia nằm trên giường, cắn môi khẽ rên rỉ, động tình phối hợp với Cảnh Nhuế mà đòi thêm.

Hãy tìm đọc trang chính ở ++ TRUMtгu yen.v n ++
Cũng đã hai năm rồi, bọn họ giống như vẫn nhiệt tình như lúc ban đầu.
Cao trào qua đi, hai người mềm nhũn rúc vào nhau.
Cánh tay Trì Gia hơi ê ẩm, khoác lên lưng Cảnh Nhuế, lòng bàn tay lưu luyến vuốt ve da thịt cô, ánh mắt mê ly một hồi lâu, nàng mới mở miệng nói, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Em cảm thấy đến lúc rồi.”
"Hả?"
“Đến lúc nói chuyện của chúng ta cho mẹ em biết.” Trì Gia suy nghĩ rồi nói, tuy nàng đã từng cố ý nói xa gần về chuyện này với Trì Lệ Thư, nhưng vẫn không nhìn ra thái độ của mẹ nàng, dù sao nàng vẫn chưa công khai chuyện này ra ngoài.
“Em đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Sớm hay muộn cũng phải nói.” Lúc này Trì Gia chỉ nghĩ nói sớm được ngày nào thì gánh nặng trong lòng được gỡ xuống ngày đó, cũng không phải do Cảnh Nhuế thúc giục nàng, mà là chính nàng không muốn tiếp tục trốn tránh nữa: “Năm nay về nhà ăn tết, em sẽ nói cho bà ấy biết.”
“Chị sẽ trở về cùng em.”
“Không được.” Trì Gia quả quyết cự tuyệt nàng sợ Cảnh Nhuế phải chịu uất ức hoặc sợ Cảnh Nhuế nhìn thấy cảnh chính nàng phải chịu uất ức, cho dù là thế nào, trong lòng nàng cũng không thoải mái được.

Lại nói, nếu nàng trực tiếp dắt bạn gái về nhà, mẹ nàng có thể càng phải chịu kích thích lớn hơn.
Thái độ của Cảnh Nhuế cũng rất rõ ràng: “Chị phải đi cùng em.”
“Chị yên tâm không sao đâu, mẹ em không phải người không nói lý.” Trì Gia ra vẻ thoải mái nhưng nói thật trong lòng nàng lúc này không biết phải suy nghĩ gì.
***
Trước đêm giao thừa Trì Gia trở về nhà, Cảnh Nhuế nói phải đi cùng nàng, nhưng nàng vẫn cố ý cự tuyệt.
“Con trở về rồi.”
“Vâng.”
“Con nghỉ ngơi đi, chờ một lát là có thể ăn cơm.”
Cuối mỗi năm đều như vậy, nhưng lần này Trì Gia về nhà, nàng cười đến thấp thỏm bất an.


Vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng khi đối mặt với Trì Lệ Thư, Trì Gia vẫn vô cùng lo lắng khẩn trương.
Trì Gia thay đổi quần áo đi vào trong phòng bếp: “Mẹ, để con giúp mẹ.”
Trì Lệ Thư quay đầu nhìn Trì Gia thái rau, thì bất ngờ vì động tác cũng khá thuần thục, bà ấy không khỏi cảm thán: “Ôi, không ngờ con gái mẹ cũng biết nấu cơm?”
“Những món đơn giản con vẫn có thể nấu được, lát nữa con sẽ cho mẹ thử tay nghề của con.” Lúc Cảnh Nhuế nấu cơm, nàng thường xuyên đứng bên cạnh trợ giúp, tự nhiên cũng học được một ít.
Trì Lệ Thư mừng rỡ cười toe toét: “Đúng là mặt trời mọc đằng tây mà.”
Trên bàn cơm, Trì Gia không yên lòng ăn từng hạt cơm, giữa chừng có dừng lại gọi hai lần ‘Mẹ’ nhưng cuối cùng chỉ nói được vài chuyện râu ria để cho qua chuyện.
“Năm nay con lại lớn hơn năm ngoái một chút rồi.” Trì Lệ Thư vừa nói vừa gắp thức ăn cho Trì Gia.
Ở quê Trì Gia, lúc người lớn nói đám người trẻ tuổi là lớn hơn, ý tứ sẽ là béo ra.
“Là béo hơn sao.” Trì Gia oan thầm, còn không phải do Cảnh Nhuế cho nàng ăn nhiều quá sao.
“Như bây giờ rất tốt, trước kia con quá gầy.”
“Mẹ.” Trì Gia lại một lần nữa thu hết can đảm.
Trì Lệ Thư ngẩng đầu, bàn ăn đột nhiên im lặng.
Trì Gia nghẹn nửa ngày, cuối cùng nói: "Sườn ram rất ngon."
“Vậy con ăn nhiều hơn một chút.”
Lại ăn thêm một lúc nữa.
“Gia Gia, nếu con gặp được người thích hợp thì nên nói chuyện yêu đương.” Trì Lệ Thư như cũ nhắc đến vấn đề này, hiện giờ Trì Gia đã hai mươi năm tuổi, sự nghiệp cũng chưa thể nói là thành công, ít nhất là cũng đang đã phát triển, cho nên chuyện cần lo lắng bây giờ chính là chuyện tình cảm.
Thừa dịp cơ hội này, Trì Gia tiếp lời: “Mẹ… Con đã gặp được người thích hợp.”
Vừa dứt lời này, trái tim nàng bắt đầu thình thịch đập vô cùng mạnh như muốn nhảy ra khỏi cổ.
“Thật sao? Chuyện khi nào?” Trì Lệ Thư kinh ngạc đến mức quên ăn cơm.
“Thật ra, chúng con đã nói chuyện được hai năm.”
“Sao con không nói với mẹ!”
Trì Gia rất ít khi nói chuyện về vấn đề tình cảm với mẹ nàng, chỉ thỉnh thoáng nói một hai câu, trước kia nàng chia tay nhiều nhưng cũng không phải không biết xấu hổ mà nói ra, hiện tại đối tượng yêu đương của nàng lại là phụ nữ, nàng lại càng không có can đảm nói.
“Hai đứa quen nhau như thế nào? Cậu ta làm cái gì? Bao nhiêu tuổi rồi?” Trì Lệ Thư bùm bùm hỏi một loạt câu hỏi.
“Cô ấy tự mình mở công ty, lúc trước là khách hàng của công ty con, sau lại dần dần quen biết… Ba mươi tuổi.” Trì Gia trả lời từng câu hỏi một, nàng không dám nói là công ty nào, chỉ sợ nói ra sẽ dọa mẹ nàng sợ hãi, năm nay Cảnh Nhuế đã ba mươi hai tuổi, Trì Gia cũng đành phải bỏ bớt số lẻ đi.
“Chuyện kia cũng không có vấn đề gì, lớn hơn năm tuổi cũng không sao cả, lớn tuổi một chút sẽ càng biết yêu thương con.”
Trì Gia cười khổ không thôi, nàng có thể xác định trăm phần trăm là hiện giờ trong đầu mẹ nàng đang tưởng tượng ra một cậu nhóc trẻ tuổi đầy hứa hẹn.
“Vâng, cô ấy đối với con rất tốt, còn biết nấu cơm nữa.” Trì Gia vẫn không yên tâm lại khen ngợi thêm một câu.
“Còn có thể nấu cơm sao? Không tồi không tồi không tồi.” Trì Lệ Thư vui tươi hớn hở nói liên tiếp ba lần ‘không tồi’.

Bà ấy rất thích những người biết nấu cơm, Trì Gia có một tay nấu cơm rất kém, cho nên bà ấy từng nói với Trì Gia, sau này nhất định phải tìm một người biết nấu cơm.
“Có ảnh chụp không?”
“A?”
“Nhanh đưa cho mẹ nhìn xem.”
Trong lòng Trì Gia gõ nhịp liên hồi, nàng sợ sau khi mẹ nàng nhìn thấy ảnh chụp xong, sẽ cười không nổi….