Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 8



Ánh nắng đổ ngập vào trong phòng làm việc, có chút chói mắt.

Khuôn mặt dù được trang điểm tinh xảo cũng không thể che giấu được vẻ tiều tụy, Ôn Cận cúi đầu xoa xoa huyệt thái dương, hoa mắt chóng mặt, là di chứng tối hôm qua say rượu.

Điện thoại nội vụ vang lên.

Ôn Cận mệt mỏi đón điện thoại, truyền đến giọng của thư kí, "Ôn tổng, giám đốc Ninh muốn gặp ngài."

Im lặng trong chốc lát, Ôn Cận đáp lại, "Ừm."

Nửa phút sau, Ninh Thiển gõ cửa tiến vào văn phòng.

"Sao hôm nay chị không nghỉ ngơi cho thật tốt?" Ninh Thiển nhìn vành mắt đen nhàn nhạt của Ôn Cận, đau lòng muốn chết, vốn ở nơi làm việc phải giữ khoảng cách khách sáo, nàng cũng quên mất mà buột miệng hỏi thăm.

Ôn Cận cười, "Không có chuyện gì."

Cô lúc nào cũng nói rằng không có chuyện gì, tối hôm qua cũng vậy. Ninh Thiển cũng cảm thấy cô không thể "Không có chuyện gì", Ôn Cận luôn luôn thành thục thận trọng, tại sao lại ở trong quán rượu mua say?

Lúc Ninh Thiển chạy tới, phải nói, nàng lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Cận chật vật như vậy, vành mắt cũng có chút ửng hồng, giống như bị người khi dễ. Ninh Thiển hỏi cô làm sao vậy, cô ngoại trừ một câu "Không có chuyện gì", thì không hề đề cập bất cứ thứ gì khác.

"Chị chính là cậy mạnh." Tối hôm qua lúc Ninh Thiển thấy cô uống rượu một mình, thật sự rất muốn ôm lấy cô mà an ủi, vỗ về. Thế nhưng Ôn Cận trước sau cũng chỉ lo uống rượu, một câu cũng không chịu mở lời nói với nàng. Ninh Thiển vẫn là không nhịn được quan tâm, "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Không thể nói với tôi sao?"

"Giám đốc Ninh, bây giờ là giờ làm việc."

"Ôn Cận..." Câu phía sau "Tôi thật lo lắng cho chị.", Ninh Thiển không có nói ra.

Ở trước mặt Ôn Cận, Ninh Thiển luôn dè dặt, sợ mình nói gì không đúng hoặc có cử chỉ nào không phù hợp, sẽ làm Ôn Cận trốn tránh nàng, xa lánh nàng.

"Tối ngày hôm qua là tôi mạo muội, cám ơn em." Ôn Cận thở phào một cái.

Ôn Cận nói cảm ơn với nàng, nhưng Ninh Thiển cảm giác mình kỳ thực không hề làm gì cả.

"Sau này chị... Nếu như muốn uống rượu, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, lúc nào cũng có thể." Ninh Thiển giả bộ như không có chuyện gì xảy ra mà cười, rõ ràng mang theo tình cảm như vậy, lại chỉ có thể giả vờ là bằng hữu bình thường, "Đừng một mình cô đơn."

"Cảm ơn."

Ninh Thiển chán ghét nhất Ôn Cận nói với nàng cảm ơn, quan hệ thật vất vả mới gần gũi được một chút cũng bởi vì một câu "Cảm ơn" mà kéo xa đến muôn trùng.

Cảnh Nhuế nói nàng đang cam tâm tình nguyện làm lốp dự phòng cho Ôn Cận, Ninh Thiển cảm giác mình hiện tại đến cả lốp dự phòng cũng không phải, nếu như Ôn Cận thật sự coi nàng là lốp dự phòng, phỏng chừng nàng còn có thể cao hứng một hồi lâu.

Nàng biết rõ cùng Ôn Cận không thể có kết quả, nhưng thủy chung không thể từ bỏ được tình cảm dành cho cô.

Yêu là chết ở trong lòng một ít

Vì mấy khi yêu, mà chắc được yêu...

Chỉ cần Ôn Cận thi thoảng sẽ mỉm cười với nàng hay đối với nàng lộ ra chút gì thân mật, trong lòng nàng sẽ không cầm được mà rung động thật lâu.

Nàng cùng Ôn Cận chia xa rồi lại trùng phùng, bất giác từ lúc nào lại trở nên giống thuốc phiện, mỗi ngày rồi mỗi ngày lại càng chìm sâu. Có lúc Ninh Thiển nghĩ tới, mình cả đời này có phải sẽ vì cô mà độc thân đến già...

*

Tan tầm, Trì Gia lại đi tới Cửu Hào.

Đã không nhớ rõ tháng này đây là lần thứ mấy.

Mở cửa bước vào nhà hàng, Trì Gia mặt mày cáu kỉnh.

Nhân viên phục vụ ở Cửu Hào cũng bắt đầu nhìn quen mắt Trì Gia, "Cô Trì, cô lại tới tìm bà chủ của chúng tôi sao? Tôi dẫn cô đi."

Cảnh Nhuế nói việc trùng tu quán cà phê không cần thi công vội, thời gian còn dư dả, phương án thiết kế còn có vài chi tiết cần bàn bạc lại. Trì Gia biết điều này có ý gì, mang ý nghĩa nàng còn phải bị hồ ly tinh dằn vặt thêm nhiều lần nữa.

Hai người ngồi sóng vai ở trên sô pha, nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính.

"Chỗ này đổi lại một chút."

"Đây không phải dựa theo yêu cầu của cô vừa mới đổi sao? !"

"Tôi bây giờ cảm thấy, " Cảnh Nhuế lười biếng liếc Trì Gia, "Vẫn là bản ban đầu tốt hơn."

"Được, tôi đổi." Trì Gia cố nén tức giận.

Chờ Trì Gia ngoan ngoãn đổi xong, Cảnh Nhuế buột lại tóc, chống cằm nói với Trì Gia, "Hình như lại có chút đột ngột, đổi nữa."

Trì Gia cực kì cực kì cực kì tức giận, "Cảnh Nhuế, cô cố ý phải không?! Tôi cũng có chọc giận gì cô đâu! Tại sao lại muốn chơi tôi hả?"

Chuyện bát nháo tối qua, chỉ là Trì Gia quên hết sạch sẽ.

"Hồ ly tinh, hồ ly tinh thích câu dẫn nam nhân của người khác." Cảnh Nhuế chuyển đề tài, từ từ nói, câu nói này cô nhớ rất rõ ràng, cô từ trước đến giờ toàn nghe nịnh hót lời hay, làm gì có ai dám nói với cô như vậy. Cảnh Nhuế chất vấn Trì Gia, "Cô bình thường mắng tôi như vậy phải không?"

"..." Trì Gia chột dạ, phải chăng tối qua uống đến say mèm rồi nói những lời không nên nói không ta? Chẳng trách hồ ly tinh hôm nay như thế nhằm vào nàng. Trì Gia đánh chết cũng không thừa nhận, một bộ dáng dấp lợn chết không sợ bỏng nước sôi, "Tôi... Không có."

"Tiếp tục đổi, nếu như đổi không tốt, liền làm lại đi."

"Làm lại?" Trì Gia lúc này khẳng định, nàng tối ngày hôm qua nhất định nói những lời không nên nói rồi.

Tâm mệt. Trì Gia nhìn chằm chằm màn hình vài giây, sau đó khép laptop lại, "Cô Cảnh, nếu như ngài đối với tôi không hài lòng như thế, hay là thay đổi nhà thiết kế luôn đi, tôi không muốn làm trễ nãi thời gian của ngài."

Trì Gia nói tới ủy khuất lại chua xót trong lòng, hành nghề hơn một năm, đây là nàng lần đầu tiên chủ động từ bỏ khách hàng.

Thu hồi laptop cùng tài liệu, Trì Gia đứng dậy chuẩn bị rời đi, lúc nàng nói như vậy, cũng đã chuẩn bị trước sẽ thất bại đơn hàng này rồi.

Kẻ có tiền, đúng là không dễ trêu.

"Trì Gia, cô đứng lại." Cảnh Nhuế cũng đứng dậy, gọi nàng lại.

"Cô rốt cuộc muốn cái gì?" Trì Gia lông mày nhíu chặt.

"Vừa bắt đầu tôi đã nói, yêu cầu của tôi rất cao." Cảnh Nhuế dừng một chút, tiếp tục nói, "Tôi đối với cô không có bất mãn gì, nhưng tôi cảm thấy cô có thể làm được tốt hơn. Này đối với cô mà nói, là cơ hội rất tốt, cô nhất định phải từ bỏ sao?"

Hợp đồng này trước mắt đã là mấy triệu bạc, Trì Gia coi như tiếp mấy chục đơn hàng khác, trích phần trăm khả năng còn không nhiều bằng lần này.. Cân nhắc thiệt hơn, Trì Gia trầm mặc một lúc, khẽ cắn răng lại đem túi để ở trên bàn, mở laptop, tiếp tục."Tôi đổi, đổi đến khi cô hài lòng mới thôi, được chưa?"

Một chút tính khí này, Cảnh Nhuế cười cười, nhìn thời gian, đi xuống lầu.

Trì Gia nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, hai mắt cũng muốn hoa.

Tối hôm qua uống rượu xong về nhà đã là quá nửa đêm, vì tháng này toàn bộ chuyên cần, muốn xin nghỉ nửa ngày cũng không dám, sau khi tan việc lại phải đến chỗ Cảnh Nhuế tăng ca sửa bản thảo.

Khi Cảnh Nhuế trở lên lầu, Trì Gia đang dựa vào sô pha, nghiêng đầu ngủ say.

Hai chân Trì Gia dài, để trần, khẽ cạ cạ, lại lui làm một đoàn, nàng rất gầy, vùi ở góc ghế sô pha lúc càng lộ vẻ mỏng manh. Nhìn dáng dấp, rất mệt mỏi.

Cảnh Nhuế nâng cao nhiệt độ máy điều hòa, cô ngồi xuống bên cạnh Trì Gia, đẩy một khuỷu tay nàng một chút.

Vừa có động tĩnh, Trì Gia liền tỉnh lại, tối hôm qua thật sự là không ngủ đủ.

"Tôi kêu cô thay đổi kế hoạch, cô đang làm gì thế?"

Đầu óc choáng váng nặng nề, mi mắt cũng mở không nổi. Trì Gia dụi dụi mắt, miễn cưỡng xốc lại tinh thần, "Được được, bây giờ tôi đổi..."

Cảnh Nhuế nhìn sắc mặt nàng mệt mõi, trực tiếp đưa tay thay nàng khép lại laptop, lúc nói chuyện thanh âm đột nhiên mềm mấy phần, "Đừng sửa lại."

"Lại làm sao?"

Cảnh Nhuế đứng dậy, "Trước tiên ăn đồ ăn."

Trên bàn bò hầm tiêu đen kiểu kiểu Ý tỏa mùi thơm nức mũi.

Trì Gia bị mùi vị đồ ăn quyến rũ, thật đói.

Cư nhiên còn là hai phần.

Cảnh Nhuế ngồi xuống, "Ăn cơm tối xong thì cô về đi, lần sau đổi tiếp."

"Cô muốn như thế nào thì như thế đó, không phải cô muốn tối nay tôi tới sao?" Trì Gia cảm thấy khó hiểu, "Cô không phải nói muốn đổi đến khi hài lòng mới thôi sao?"

"Bây giờ tôi có việc." Cảnh Nhuế ngước mắt, thấy Trì Gia còn đang đứng hình, "Mau ăn, đừng chậm trễ thời gian của tôi."

"Tôi cũng không nói muốn ăn tối ở chỗ của cô..." Trì Gia ngoài miệng nói như thể lòng không cam tình không nguyện, nhưng cái bụng lại rất thành thực, "Ục ục ục —— "

"Tôi không muốn lại đưa cô đi bệnh viện."

Nhìn Cảnh Nhuế, Trì Gia tâm tình phức tạp. Muốn nói Cảnh Nhuế người này thật đáng ghét, kỳ thực cũng không đáng ghét như vậy, xem ra cũng tốt tính, nhưng kiểu gì cũng làm trong lòng nàng cảm thấy hơi khó chịu.

Trì Gia tỏ vẻ khó ở thêm chút nữa rồi cũng ngồi xuống đối diện Cảnh Nhuế. Hồ ly tinh hành hạ nàng như thế, nàng ăn chùa một bữa cơm cũng không có gì quá đáng.

Cầm lấy dao nĩa, bắt đầu ăn.

Trì Gia tướng ăn không câu nệ tiểu tiết, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy bất nhã.

Nói chung, đói bụng một buổi trưa, bây giờ được ăn thì cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Cảnh Nhuế bỏ dao nĩa trên tay xuống, nhìn Trì Gia, cười hỏi, "Ăn ngon không?"

"Cô nấu hả?" Trì Gia ăn đến đĩa sạch bong, cảm thấy so với lần trước tới dùng cơm lúc mùi vị ngon hơn.

"Ừm."

Không nhìn ra khả năng nấu nướng của hồ ly tinh tốt như vậy.

Bỏ qua một bên thành kiến đối với Cảnh Nhuế, Trì Gia cảm thấy Cảnh tiểu thư quả thực có điểm mị lực, dung mạo xinh đẹp, vóc người cũng đẹp, quyến rũ như hồ ly tinh, khả năng nấu nướng cũng rất tốt.

Chỉ là một khi đã nghe là Cảnh Nhuế nấu, cho dù ngon cách mấy thì Trì Gia cũng không nguyện thừa nhận, "Cũng tạm được."

Cảnh Nhuế nhìn thức ăn trong đĩa của Trì Gia, ăn đến sạch sẽ như vậy, còn mạnh miệng, Cảnh Nhuế cho rằng nàng ăn không no, "Không đủ thì tôi nấu thêm cho cô nhé?"

"Không cần, " Trì Gia lau miệng, ăn uống no đủ còn muốn tìm xương trong trứng gà, ghét bỏ nói một câu, "Quá mặn."

Cảnh Nhuế: "..."

Ăn qua món ăn Cảnh Nhuế nấu, cho tới một quãng thời gian rất lâu sau, Trì Gia vẫn thèm.

Sau đó Trì Gia không còn cảm thấy phản cảm khi đi Cửu Hào. Sửa bản thảo tuy rằng tan vỡ, nhưng ít ra có thể ăn chùa bữa cơm, tay nghề của Cảnh Nhuế so với đầu bếp của Cửu Hào còn tốt hơn.

Cảnh Nhuế rất ít khi tự mình xuống bếp, nhưng lúc Trì Gia tìm đến cô, cô luôn có hứng thú làm chút gì. Không biết vì sao cô bỗng nhiên cảm thấy rất thích thú bộ dáng ngoài miệng chê ỏng chê eo nhưng miệng lại ăn sạch những gì cô nấu của Trì Gia.

Một người ăn cơm khó tránh khỏi cô đơn, có thêm một người ồn ào bên cạnh cũng không tệ.

Thời gian trà chiều, một đám chị em gái ngồi trong quán nước bàn luận nhà hàng nào ngon, một cách tự nhiên sau đó nói đến Cửu Hào.

"Nghe nói bà chủ của bọn họ nấu ăn còn ngon hơn nữa á."

"Vậy thì sao chứ, đằng nào thì bà chủ cũng đâu có dễ dàng gì chịu xuống bếp."

Trì Gia ở một bên, miệng nhỏ uống coffee, cười rồi nói một câu, "Các cô thật sai quá đi, tôi mỗi lần đi chỗ đó ăn cơm, đều là bà chủ bọn họ nấu."

Một câu nói này đã khiến Trì Gia trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

"Tiểu Gia, cô quen thân với bà chủ sao?"

Nàng cùng Cảnh Nhuế... Trì Gia hồi đáp một cách quyết đoán, "Không quen."

"Cái kia không thể nào."

"Tiểu Gia, nhất định là cô lầm..."

Đám người kia trăm miệng một lời, để Trì Gia bắt đầu hoài nghi mình. Chẳng lẽ, Cảnh Nhuế đối với nàng đặc thù chiếu cố?

Đề tài từ từ bắt đầu đi chệch.

"Có điều người ta mặt mày đẹp đẽ, vóc người cực kỳ được ca tụng, còn cực kỳ có tiền!"

"Đúng vậy đúng vậy, tôi gặp một lần, cô ấy còn cười với tôi."

"Tôi là nữ mà còn muốn gả!"

"Nếu có thể bị phú bà đẹp đẽ bao nuôi, tôi cũng vui vẻ a..."

Một đám người đột nhiên mãnh liệt khen ngợi Cảnh Nhuế, khen đến mức Trì Gia khó chịu, nàng nghe không nổi nữa, ảo não đi ra khỏi quán nước.

Sinh thời, mấy chị em trong quán nước kia dĩ nhiên lại phát hoa si tập thể đối với một người phụ nữ.

Điên rồi, đều điên rồi.

Trở lại công ty, Trì Gia ôm cốc cà phê suy nghĩ, Cảnh Nhuế có những gì bọn họ nói khuếch đại như vậy sao? Nàng nhìn nhiều lắm rồi, cảm thấy họ Cảnh, hình như cũng có ha...

*

Mười một giờ đêm, Trì Gia như cũ đi hát ở quán bar N

Nàng không đi các quán bar khác, bởi vì cùng chủ quán nơi này quen biết cũng được mấy năm, rượu có thể được giảm giá.

Đêm nay lại là uống rượu một mình.

Quen thuộc thanh tuyến, một bài hát tiếng Anh vang lên như đốt cháy không khí nơi đây.

Cảnh Nhuế dựa vào quầy bar, nhìn chính giữa sân khấu.

Đây là lần thứ hai cô ở đây nghe Trì Gia hát, khoảng thời gian này cô thường một mình tới đây uống rượu, nhưng vẫn luôn không gặp gỡ Trì Gia.

Cô đến đây, quả thực là vì muốn nghe Trì Gia hát.

Có lúc hát những bài tình ca e thẹn, có đôi khi lại hát những bài sôi động thế này.

Cảnh Nhuế không phát hiện, ánh mắt của mình hầu như đều đặt ở trên người Trì Gia.

Trì Gia cười lên rất ưa nhìn, sang sảng tự nhiên, lại có sức cuốn hút. Loại nụ cười kia giống như của những cô gái trẻ tuổi, đương độ xuân thì.

Cũng giống như đêm đó, Trì Gia chỉ hát ba bài.

Sau đó xuống đài, tìm một góc, yên tĩnh uống rượu.

Còn chưa uống hai ly, có người đến gần chỗ nàng ngồi, Trì Gia thoáng nghiêng đầu, nàng thật hoài nghi Cảnh Nhuế đang theo dõi nàng, Trì Gia làm bộ không nhìn thấy.

Hai người sóng vai ngồi, vẫn là từng người đắm chìm trong men say của mình.

Tình hình giống hệt như đêm đó.

Một cái tay trắng nõn mảnh khảnh bỗng đẩy một ly rượu lại đây, Trì Gia xem xét nhìn, lúc này không từ chối Cảnh Nhuế, bưng ly rượu lên uống cạn.

"Cô bình thường lúc nào đến hát?"

"Muốn tới thì tới, tùy tâm trạng." Trì Gia nghiêng nghiêng người, cùng Cảnh Nhuế chạm cốc, hình như có rượu thì mọi chuyện đều dễ nói, các nàng lúc ở chung cũng có thể hơi hơi hài hòa.

Thấy Trì Gia một ly rồi một ly uống không ít, Cảnh Nhuế trực tiếp túm lấy nửa ly rượu trong tay Trì Gia, đưa đến miệng mình uống một hơi cạn sạch, trả lại đối phương một cái ly không, "Tửu lượng không tốt cũng không cần uống nhiều."

"Cô nói không phân rõ phải trái a!" Trì Gia giục lấy Cảnh Nhuế, "Không được, cô lại mời tôi uống một ly!"

Cảnh Nhuế đêm nay cũng hứng thú, "Muốn uống bao nhiêu cũng được, đêm nay tôi mời."

Khi cùng uống rượu, Trì Gia cảm thấy Cảnh Nhuế, hình như cũng không đến nỗi khó ưa.

Nửa giờ sau, hai người đều có chút hơi say.

"Sao mà lúc nào cũng đến uống rượu một mình vậy?" Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm hai gò má ửng hồng của Trì Gia, còn có bờ môi hồng hào, ánh mắt có chút không thể dời đi.

Trì Gia mắt trợn trắng khinh bỉ, "Phí lời, không ai theo không chỉ có một mình tôi."

"Sau này cùng nhau uống?"

"Cô á?" Trì Gia cười nhạo, "Tôi không có hứng thú."

"Cạn ly."

"Làm..."

Trì Gia cũng không tưởng tượng nổi, nàng sẽ cùng nữ nhân nàng ghét nhất uống rượu, còn uống đến hứng thú dạt dào.

Trong quán rượu bầu không khí tăng vọt.

Cách đó không xa, Cảnh Nhuế thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đang hướng về mình đi tới.

Cảnh Nhuế để ly rượu xuống, sát lại Trì Gia, "Giúp tôi một việc."

Chất rượu cộng hưởng với bầu không khí hừng hực, Trì Gia có chút choáng, "Cái gì?"

Cảnh Nhuế sát lại càng gần Trì Gia, tay trái đặt ở trên quầy bar, tay phải đặt trên eo Trì Gia, môi đỏ đưa về hướng đối phương, "Hôn tôi."

"A? ? !"

Hai người phụ nữ, tư thế ôm nhau hết sức ám muội .

Cảnh Nhuế dùng tay trái nâng cằm Trì Gia, cụp mắt nói, "Hôn tôi..."

Tác giả có lời muốn nói:

Trì tiểu bạch dương này hôn môi rồi thì cũng lại không thẳng lại được. =)))))