Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Chương 7: Hẹn hò



Thứ 2 – Tháng 10: Thời tiết thay đổi thất thường. Lúc mát mẻ dịu nhẹ như mùa thu. Lúc lại oi ả gắt gỏng như mùa hè.

Sau khi Diệp Anh ổn định công việc, bố mẹ cô sốt sắng hối thúc cô đi tìm người yêu để chứng thực cho bạn bè, bà con và cả những người hàng xóm tọc mạch rằng dù chưa từng có một mảnh tình vắt vai vào tuổi 25, xu hướng giới tính của cô vẫn hoàn toàn được kiểm soát bởi gen XX vốn có.

Mẹ cô thể hiện sự nhiệt tình của mình bằng cách ép cô tới một trung tâm kết bạn. Với tính cách ngang ngạnh, cô thà chết rồi để mẹ cô mang xác tới đó chứ nhất định không thể còn sống mà chịu tiếng ế ẩm tới nỗi phải cần tới mai mối. Nhưng mẹ cô nói nếu cô không đồng ý thì tự mình kết hôn rồi nhanh chóng dọn ra khỏi nhà, không ai cho cô ở miễn phí mãi được. Cô đành lẽo đẽo theo sau mẹ cô tới đó trong một buổi chiều nóng nực.

Cô ngồi trước mặt tư vấn viên, mặt mày nhễ nhại mồ hôi vì mẹ cô đã dẫn cô đi lạc tới hai con phố. Bà vuốt lại tóc mái của cô sang bên thay vì để nó bổ luống và bết dính, ép sát vào trán. Ánh mắt bà nhìn chị tư vấn viên như thể chối bỏ rằng hình ảnh chị ta nhìn thấy bây giờ nhất định không phải là cô. Chị ta nói cả buổi nhưng kì thực Diệp Anh chẳng nghe được tiếng nào. Cô còn mải nhìn qua cửa kính của căn phòng. Phía bên kia là khách sạn mà cô thích nhất.

Tinh tế và hài hước, lần đầu nhìn thấy khách sạn này, cô từng nghĩ nó giống như một phần trong bức tranh của Jean-Jacque Sempé, người minh hoạt cho loạt truyện thiếu nhi nổi tiếng “Nhóc Nicolas”.

Một căn biệt thự góc mang hơi hướng cổ điển. Nổi bật trên gam màu trắng chủ đạo là dãy cửa sổ sơn xanh và ban công được bao quanh bởi những họa tiết đơn giản bằng sắt uốn, dây leo và cây bụi. Nhưng thứ thu hút Diệp Anh hơn cả chính là tầng thượng, một khu vườn Địa Trung Hải. Lối vào mềm mại với đá và cỏ. Tường hoa hình vòng cung và chiếc ghế bành thoải mái là tất cả những gì Diệp Anh mong đợi cho một buổi sáng cuối tuần thư thái bên tách cà phê nóng.

Nhưng sau khi lĩnh hội toàn bộ sự tinh tế của đường nét kiến trúc, cô lại tự hỏi rút cục nó đang làm gì trên con phố trung tâm chật chội và đông đúc này. Như một ốc đảo, nó lạc lõng giữa khói bụi và tiếng ồn. Có lẽ sẽ ít người đi qua chú tâm tới nó bởi thích hợp với nơi này chỉ nên là một quán nhậu hoặc karaoke với dãy dài các thanh niên lao ra chặn đầu xe, hăng hái mời chào.

Diệp Anh nghĩ tới đây, bèn nhún vai. Cô cảm thấy những phụ nữ đang ngồi trên dãy ghế chờ ngoài kia cũng giống như khách sạn này nhưng ít nhất nó cũng may mắn hơn họ khi đang được cô ngắm nhìn.

Đột nhiên, chị tư vấn viên quay sang Diệp Anh rồi yêu cầu cô gạch đầu dòng những tiêu chuẩn mà cô cho là cốt yếu để tiện bề chọn đối tượng. Cô trả lời ngắn gọn.

- Cao to và vui tính.

Chị tư vấn viên nghe thấy liền mỉm cười mãn nguyện. Diệp Anh đoán chắc trong kho hàng tồn của công ty có loại sản phẩm cô yêu cầu. Quả vậy, chỉ chiều hôm sau, chị ta đã liên lạc lại với mẹ cô và sắp xếp một cuộc hẹn. Cuộc hẹn diễn ra vào sáng hôm sau nữa tại một quán cà phê tầng 1 của trung tâm mua sắm.

Đúng là tư vấn viên, chị ta không để sót bất cứ yêu cầu nào của Diệp Anh. Cao to, duyệt. Vui tính, duyệt. Anh ta làm trong rạp xiếc. Diệp Anh quả thật không coi thường nghề nghiệp của anh ta nhưng vì nghề nghiệp mà anh ta sinh ra tật xấu. Đó là rung lắc. Anh ta hễ cầm tới cái gì cũng lắc qua lắc lại. Không chỉ lắc đồ vật mà anh ta còn lắc luôn cả người. Lúc đầu, Diệp Anh nghĩ anh ta đang hòa theo điệu nhạc trong quán nhưng rõ ràng nhạc là trữ tình mà chân anh ta lại rung theo điệu rock. Diệp Anh thậm chí cảm thấy say sóng khi ở giữa đất liền chỉ vì tập trung vào cặp đùi rắn chắc của anh ta.

Nhưng lí trí đã giúp cô duy trì bình tĩnh đến lần hẹn thứ hai, cho tới khi anh ta nói anh ta tung hứng rất giỏi. Anh ta đảm bảo sẽ tung cô lên rồi đỡ lấy cô như một công chúa. Vì lời hứa đó, Diệp Anh đã ngã một cú đau tới mức cô cảm thấy xương hông mình nứt vỡ.

Cô kết thúc mọi việc chóng vánh ở lần hẹn thứ ba. Ngồi đối diện với anh ta trong quán cà phê lần đầu gặp mặt, cô cảm thấy thật khó mở lời. Nhưng lời cần nói cuối cùng cũng nói ra. Anh ta đón nhận chuyện đó rất nhẹ nhàng. Trước khi ra về còn tặng cô một cặp vé xem xiếc coi như quà chia tay. Nhìn anh ta rời khỏi quán, Diệp Anh thở phào. Nhưng cảm giác đó chẳng kéo dài bao lâu. Người đàn ông tiếp sau bước vào quán khiến cô giật mình.

Giáp mặt nhau, lời chào dù ngượng nghịu cũng phải thốt ra. Nói rồi, ba người nhanh chóng lướt qua. Diệp Anh một mình tiến về phía trước, mở cửa, bước ra ngoài.

1 năm trôi qua, cô gặp lại người cô từng yêu suốt 7 năm và vợ anh ta.

Vào cấp ba, lần đầu tiên, Diệp Anh gặp anh ta ở câu lạc bộ cờ vua. Đan Nguyên và Linh An thường chế giễu cô rằng ai không thích lại đi thích một con cá khô. Đúng thế. Anh ta đen nhẻm, gầy gò và trông thật ngô nghê với cặp kính to màu đen có quai đeo quàng qua cổ. Nhưng nghe tới đây, Diệp Anh chỉ cười và nghĩ Đan Nguyên và Linh An nói thế vì họ chưa từng nhìn thấy vẻ nghiêm túc của anh ta khi chơi cờ. Diệp Anh luôn bị vẻ mặt đó thu hút.

Tới khi tốt nghiệp đi làm, Diệp Anh lại tình cờ làm chung công ty với anh ta. Anh ta sau ngần ấy thời gian vẫn không hề thay đổi và tình cảm của Diệp Anh cũng vậy.

Chuyện tình cảm không nói ra trong suốt 7 năm của Diệp Anh kết thúc trong một quán ăn nhỏ gần công ty. Khi bị đuổi việc, cô coi đây là dịp tốt để bày tỏ tình cảm của mình. Nếu từ chối, anh ta cũng xem như cô trong lúc gặp biến động mà đầu óc không bình thường, còn cô thì không phải ngày ngày ở công ty mặt giáp mặt với anh ta. Đáp lại lời tỏ tỉnh của cô, anh ta bình tĩnh đến bất ngờ. Anh ta đẩy về phía cô một tấm thiệp màu trắng ngà, thoảng qua một mùi hương dịu nhẹ. Mùi hương đó tới bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.

An Nhiên, người sau này trở thành vợ anh ta, từng ngồi chung bàn với Diệp Anh suốt 4 năm đại học. Sau đó, họ ngồi cách nhau một vách ngăn khi làm chung trong một công ty. Hai người vì thế mà trở nên thân thiết. Chuyện cô có tình cảm với anh ta, ngoài Đan Nguyên và Linh An, trong một lần say rượu cô đã để lộ cho An Nhiên biết. An Nhiên tính tình trầm mặc, ít nói khuyên cô nên dũng cảm nói rõ tình cảm của mình rồi sau đó, không hề nhắc lại chuyện đó. Diệp Anh vì thế mà cảm thấy yên tâm.

Nhưng chính cảm giác yên tâm lúc đó lại làm cho Diệp Anh khi đọc tới tên cô dâu trên tấm thiệp cưới càng thêm sững sờ. Trong đầu cô hiện lên đủ loại câu hỏi: Khi nào? Tại sao? Như thế nào? Nhưng câu duy nhất cô thốt thành lời lại là: “Được. Em sẽ đến.”

Sau này, Đan Nguyên biết chuyện hỏi cô tại sao còn tới đám cưới đó, cần gì phải tự làm mình tổn thương như vậy. Diệp Anh chỉ mỉm cười. Tình cảm đơn phương là do ảo tưởng nuôi dưỡng. Cách duy nhất để thoát khỏi chính là dùng hiện thực để đập vỡ ý nghĩ về những điều chưa từng và sẽ không bao giờ xảy ra. Như lúc nhỏ, vài đứa trẻ luôn tin rằng hình mình trong gương là một người bạn thân thiết, ngày ngày trò chuyện vui vẻ. Chỉ khi tấm gương đó vỡ vụn mới phát hiện tất cả là do bạn thân mình tạo ra.

Chủ nhật – Tháng 10: Trời âm u. Mây đen tụ thành những mảng lớn. Nhưng vẫn không có dấu hiệu của mưa. Cây cối đứng im. Không khí đậm đặc.

Sau nhiều lần chần chừ, cuối cùng Đan Nguyên cũng quyết định cùng mẹ cô ra ngoài ăn tối rồi nói rõ mọi chuyện trước khi bà có thể nghe được từ ai đó.

Giờ tan tầm, xe cộ đông nghẹt. Đan Nguyên gấp gáp đẩy cửa, bước vào quán ăn. Cô liếc nhìn đồng hồ. Chiếc bàn cuối dãy vẫn còn trống. Điều chỉnh lại nhịp thở, cô tiến lại gần, chậm rãi ngồi xuống. Một cốc trà nóng được bưng ra. Hương nhài phảng phất, lưu lại trong vị trà đắng. Cô quay đầu qua bên, nhìn ra ngoài qua lớp kính mỏng.

Lầu đầu tiên tới đây là khi cô biết mình cùng lúc đỗ hai trường đại học. Thay vì hồ hởi, cô lại lấy cớ ra ngoài ăn mừng với Diệp Anh và Linh An, lang thang cả buổi quanh con phố trung tâm. Xe cộ phóng ngược về sau. Dãy nhà cũ đổ nát đang chờ giải tỏa đứng cô độc bên vệ đường. Đột nhiên, cô khép chặt mi mắt, từ từ bước lại sát mép vỉa hè. Dượng từng kể cho cô nghe về quãng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời ông: mất vợ, mất việc, tự mình đèo bòng đứa con nhỏ. Ông đã đứng đây, ngay giữa lòng đường, như cô lúc này. Cảnh vật, âm thanh lúc trước còn quen thuộc, khi bị bóng đen che phủ, đột nhiên không có cách nào làm chủ. Bàn tay Đan Nguyên níu chặt lấy gấu áo, run lên. Sau đó, cô từ từ mở mắt. Dòng xe ngược chiều, những ánh nhìn kì lạ ném vào cô, phóng vụt qua. Bất chấp sự khó khăn và bế tắc của bạn, cuộc sống vẫn tiếp tục. Thời gian không vì bạn mà dừng lại. Không gian không vì bạn mà đổi thay. Nếu bạn không có cách gì kết thúc cuộc sống của chính mình thì hãy nên bước tiếp để không bị mọi thứ xung quanh vứt lại phía sau, hoàn toàn đơn độc. Đan Nguyên nhận ra điều cô cần lúc đó không phải chần chừ mà là đối diện, bèn quay về nhà, nói rõ cô muốn học thiết kế thời trang, chứ không phải sư phạm.

Lí lẽ của cô, người chưa thể kiếm ra dù chỉ một đồng, không đủ thuyết phục mẹ cô về con đường sau này, thứ mà chính cô cũng chưa biết nó sẽ dẫn tới đâu. Năng khiếu, sở thích trở nên xa xỉ trong xã hội mà tiền bạc và học thức không chắc đã mua được việc làm. Cô quay trở lại con phố trung tâm, thẫn thờ. Chân tay mềm nhũn, cô phát hiện cả buổi chưa có thứ gì vào bụng, bèn tìm một quán ăn, tự mình chúc mừng nỗ lực của bản thân. Diệp Anh biết chuyện nói đáng lẽ cô chỉ nên đăng kí một trường, đặt mọi chuyện vào thế đã rồi, tiến thoái lưỡng nan. Còn Linh An khuyên cô dù sống dù chết cũng phải nhất định làm theo ý mình. Nhưng không ai trong số họ khẳng định liệu cô có thể làm được hay không, liệu lựa chọn này có xứng đáng với sự cố chấp của cô. Cô thở dài, gắp từng món trên bàn bỏ vào miệng.

Lần thứ hai đến đây là một ngày nắng gắt. Mồ hôi thấm lên vết roi sượt qua lưng, thêm xót. Cô điềm nhiên với mái tóc tém nhuộm nâu hợp mốt, thứ khẳng định quyền làm chủ của cô với chính bản thân mình. Vui vẻ, cô vừa hát vừa một mình ăn hết những món đã gọi.

Lần này, cô không rõ khi ra về sẽ mang theo tâm trạng bế tắc như lần đầu hay khoan khoái như lần thứ hai.

Cửa mở ra, cô giật mình ngẩng đầu nhìn. Không phải mẹ cô, thay vào đó là một người đàn ông lạ mặt. Cô nhanh chóng hiểu ra. Trong đầu bất giác chạy qua đồng loạt hình ảnh của những buổi gặp mặt trước đây do mẹ cô sắp xếp. Đối tượng đầu tiên là một người sinh trưởng trong một gia đình đều làm nghề y. Bản thân anh ta cũng rất xuất sắc, tự mình giành được học bổng, tu nghiệp một năm chuyên ngành phẫu thuật chỉnh hình ở Pháp. Nét mặt điềm tĩnh, cư xử chừng mực. Buổi gặp gỡ tốt đẹp nhưng sau đó, anh ta tỏ ý không muốn tiếp tục. Hỏi ra mới biết, anh ta không ưng cô ở điểm quá kín đáo, nghi thức khiến người khác có cảm giác giả tạo. Cô nghe vậy, chỉ biết cười trừ, tự hỏi có phải đáng lẽ nên mặc một chiếc áo voan mỏng, để lộ ra bộ đồ ren quyến rũ màu đỏ bên trong. Lần thứ hai, ngồi đối diện với cô là một người hoạt ngôn, nói không ngừng nghỉ. Anh ta cũng từ chối gặp lại Đan Nguyên vì cho rằng hai người không có tiếng nói chung. Cô cau mày ngẫm nghĩ liệu đã có lúc nào anh ta ngừng lại để nghe cô nói.

Người thứ ba, chính là người đang tiến về phía cô lúc này. Xét đến ngoại hình, anh ta trẻ trung và năng động hơn hai người trước với quần jean, áo phông, đôi giầy thể thao màu nâu nhạt và biết tạo điểm nhấn cho bộ đồ giản dị bằng một chiếc đồng hồ kim loại trắng.

Anh ta đứng sát mép bàn, tự tin nhìn thẳng vào Đan Nguyên, mỉm cười như thể chờ đợi từ cô một sự vồn vã. Cô đứng lên theo phép lịch sự nhưng chưa biết nên cư xử thế nào. Thấy cô lúng túng, anh ta phì cười, tự nhiên ngồi vào ghế đối diện.

- Chắc anh thay đổi quá nhiều rồi! Để anh nhắc em nhớ! Khu trọ. Gà rán. Tên béo.

Đan Nguyên cau mày, từ từ nhớ lại. Ba chủ khu trọ Đan Nguyên từng sống trước kia đã lớn tuổi mới sinh được một cậu con trai, vì thế mà hết sức cưng chiều. Sự chiều chuộng đó ai cũng có thể thấy rõ khi cậu ta mới ít tuổi mà đã đủ ba ngấn mỡ như người trung niên ngồi cả ngày bên bàn giấy. Dáng vóc ấy được bồi đắp thêm bằng việc mỗi buổi chiều ngay sau khi tan học, cậu ta đều đến quán ăn của mẹ Đan Nguyên gọi một đĩa gà rán. Đan Nguyên là người phụ trách bưng sữa đậu nành tới để tri ân những khách hàng thường xuyên như cậu ta. Cô thường dừng lại, nhìn cậu ta rất lâu và thắc mắc rút cục cậu ta ăn như vậy thì thở vào lúc nào. Một lần, cậu ta để ý thấy Đan Nguyên đang nhìn mình bèn dừng ăn, đưa một chiếc cánh gà về phía cô, thành khẩn:

- Cho em!

Đan Nguyên liếc nhìn năm đầu ngón tay mũm mĩm bóng nhẫy mỡ thì lắc đầu, cười trừ. Cậu ta với tay định lấy cốc sữa đưa lên miệng nhưng có lẽ vì quá trơn, tuột tay, cốc sữa rơi xuống đất, vỡ tan. Mẹ Đan Nguyên đương lúc gắt gỏng vì tính sai tiền cho khách bèn quay ra, trừng mắt với cô. Cô giật mình, luống cuống, chỉ tay vào cậu ta.

- Mẹ! Là tên béo này!

Khi quay lại, cô phát hiện vành tai cậu ta đỏ bừng, mặt cúi gằm, lầm lũi bỏ đi.

Khoảng thời gian dài sau đó, cậu ta kiên quyết giảm cân, đến gà rán cũng không đụng tới. Chỉ khi cảm thấy bản thân mình đã ổn, cậu ta quay lại thì quán cơm nhà Đan Nguyên đã đổi thành tiệm vịt nướng. Gia đình cô lúc đó đã mua được một căn nhà, tiện cho việc đi học của cô.

Giờ anh ta ngồi trước mặt cô, đĩnh đạc và khỏe khoắn. Anh ta kể cho cô nghe gia đình mình làm sao để từ kinh doanh khu trọ biến thành kinh doanh khách sạn và bản thân làm sao từ con trai chủ khu trọ trở thành quản lí của gần một trăm nhân viên. Những chuyện này Đan Nguyên không lưu tâm vì cô biết khi về đến nhà, mẹ cô sẽ nhắc lại một lần nữa. Điều khiến cô chú ý chính là cảm giác anh ta mang lại, rất thân thuộc. Từ chuyện nhỏ nhặt như chọn món, gọi đồ anh ta đều lịch sự hỏi qua ý kiến Đan Nguyên nhưng sau đó, nhanh chóng bằng cách này hay cách khác, bác bỏ và lựa theo ý mình. Cô cảm thấy anh ta rất giống với mẹ mình. Dân chủ trong khuôn khổ, bà gọi cách cư xử đó như vậy.

Suốt bữa tối, anh ta chủ yếu nói về bản thân bởi mọi điều liên quan tới Đan Nguyên anh ta đều đã nghe tường tận từ mẹ cô. Dựa vào cách anh ta nói, Đan Nguyên dám chắc cô trong mắt anh ta vẫn y như hồi bé. Một đứa trẻ nhút nhát, luôn nghe và làm theo những gì mẹ cô định sẵn. Cô nhún vai, tự nhủ đấy chắc chắn là một cách nghĩ hay. Dù sao anh ta là người đầu tiên trong số những đối tượng cô từng gặp mặt vui lòng với những gì bản thân nhìn thấy ở cô.

Chủ nhật – Tháng 10: Trời hạ nhiệt bằng một cơn mưa lớn vào lúc xẩm tối. Mọi người đổ ra đường vui chơi trước khi cái nóng trở lại vào sáng sớm.

Linh An cúi xuống, liếc nhìn đồng hồ. Đã quá 30 phút mà người đó vẫn chưa xuất hiện.

Bị một người đàn ông phản bội ở tuổi 23 có thể khiến bạn trong chốc lát thấy cả thế giới đổ sụp trước mắt. Bạn không biết nên tin và không tin vào điều gì. Nhưng bị một người đàn ông bỏ rơi ở tuổi 23 cũng có điểm tốt. Bạn hồi phục nhanh hơn bởi bạn tin rằng mình còn trẻ, còn nhiều thời gian để gặp gỡ và tìm thấy người đàn ông xứng đáng. Linh An không phải người vì một lần vấp ngã mà bi quan, tự phá bỏ mọi cơ hội yêu đương. Nhưng cô vẫn không thể như trước, tin tưởng vào một tình yêu bền vững, tin tưởng vào thiện cảm có được từ cái nhìn đầu tiên.

Linh An có một người chị họ xinh xắn, hơn cô một tuổi. Khi chị đỗ đại học, bác cô gửi chị lên thành phố và thuê cho chị một căn nhà chỉ cách nhà cô 10 phút đi bộ. Tính tình chị thân thiện, cởi mở nên hai người từ nhỏ đã thân thiết. Nhưng mẹ cô lại có điểm không hài lòng ở chị. Mẹ cô thường gọi chị đến và trách về chuyện chị lơi là chuyện học hành, chỉ chuyên tâm hẹn hò bạn trai. Chị bình thản trả lời rằng con gái học xong, đi làm rồi cũng kết hôn, chi bằng bỏ qua hai bước đầu làm luôn bước cuối cho đỡ tốn thời gian. Chỉ cần cưới được người có của ăn của để thì cả đời sẽ được sung sướng. Mẹ Linh An liếc nhìn cô, ánh nhìn như dò hỏi phải chăng cô cũng đồng tình với quan điểm này.

Cô chẳng thể chê trách cách sống của chị vì cách sống tin vào tình cảm nhiều hơn vật chất của cô đã thất bại nặng nề. Cô luôn giữ liên lạc với chị và thỉnh thoảng hai người lại gặp gỡ uống cà phê. Hai hôm trước, chị gọi điện hẹn gặp cô để đưa thiệp cưới, vì bố mẹ cô có việc phải đi xa lâu ngày không có mặt ở nhà. Linh An hốt hoảng như thể bà mẹ nghe tin con gái có bầu phải cưới chạy. Chị cười khanh khánh trong điện thoại nói không phải có bầu mà là mẹ anh chàng đó ốm nặng nên muốn thấy con trai thành gia lập thất mới yên tâm nhắm mắt.

Chị bước vào quán cà phê trên đôi giầy hàng hiệu, trên cổ lấp lánh sợi dây chuyền bạch kim đắt giá, đi bên cạnh một người đàn ông lịch lãm. Anh ta ngoài 40 tuổi, ít nói. Bước đi thì phong độ, ngồi xuống thì tỏa ra một mùi nước hoa dịu nhẹ, mùi gỗ, mùi của sự xa xỉ và giàu có. Cuộc nói chuyện diễn ra nhanh chóng vì họ còn phải đi nhiều nơi đưa thiệp cưới. Trước khi ra về, anh ta thanh toán. Tất cả hết 208.000. Anh ta đưa cho người phục vụ 210.000. Người phục vụ xin lỗi vì không có tiền trả lại, kêu anh ta chờ một lát. Anh ta chờ thật, chờ tới khi 2.000 được mang tới mới rời khỏi quán.

Linh An đột nhiên nhớ tới cuộc tranh luận giữa Diệp Anh và Đan Nguyên. Đan Nguyên cho rằng thà cưới một gã nghèo chỉ kiếm được 10.000 nhưng đưa hết cho vợ còn hơn cưới một gã giàu mà chẳng đưa cho vợ đồng nào. Diệp Anh lại nghĩ gã nghèo đưa tiền cho vợ nhưng 10.000 đấy vợ anh ta phải mua đủ thứ, rút cục, cô ta phải lo toan mọi thứ, còn gã giàu dùng tiền mình kiếm được mua sắm đầy đủ cho gia đình, vợ anh ta đâu cần dùng tới tiền nhưng vẫn có đầy đủ mọi thứ. Linh An không tham gia vào cuộc tranh luận đó bởi vì trước nay, vốn tính nghệ sĩ, cô chỉ mơ mộng tới cảnh vợ đàn chồng hát, hạnh phúc viên mãn mà thôi, chứ chưa từng may mảy nghĩ tới chuyện “mắm muối dưa cà”. Nhưng xem ra kể từ giờ cô phải nghĩ cho kĩ.

Cô thở dài đứng dậy rời khỏi quán.