Trăng lên giữa trời, Thẩm Lâu đột nhiên mở bừng hai mắt, khắp nơi một mảnh đen kịt, mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm ướt áo lót, đang muốn vươn mình ngồi dậy, đụng phải một cái tay nhỏ mềm mại ấm áp. Hồn phách trên chín tầng mây, phần phật một chút trở về bản thể.
Tiểu Lâm Tín ngủ rất không yên, chẳng biết lúc nào đã hoàn toàn dời đến trên gối Thẩm Lâu, cùng hắn chặt chẽ nhét chung một chỗ.
Ở trong bóng tối thích ứng chốc lát, hết thảy trước mắt dần dần rõ ràng lên, Thẩm Lâu trở mình, dựa vào ánh trăng nhìn hài tử trước mắt đang ngủ say, dùng ánh mắt một tấc một tấc miêu tả mặt mày của hắn. Tiểu Lâm Tín, trông nhuyễn nhu ngoan ngoãn như vậy, thật may đã tìm thấy hắn sớm, trước khi tất cả mọi sự phát sinh.
Nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp gỡ đời trước, Lâm Tín mười sáu tuổi, đã bị hoàn cảnh từ nhỏ bức thành dáng dấp kia.
Trường săn Hoàng gia Nhàn Trì, đối với Thẩm Lâu tám tuổi bắt đầu tham gia mà nói, chẳng có gì mới mẻ, liền đi muộn hai ngày.
“Xem kiếm!” Một tiếng quát lạnh từ chếch thân truyền đến, rút kiếm ra khỏi vỏ, Thẩm Lâu cũng không quay đầu lại, tiếp nhận một chiêu từ trên trời giáng xuống.
“Không phải chứ, vậy mà ngươi có thể tiếp được?” Chung Hữu Ngọc ở giữa không trung hét lên quái dị, nhanh chóng xoay người, mũi chân hạ trên cây khô, hai ba lần nhảy lên cây cao, “Đệ đệ, cứu mạng!”
Câu này vừa ra khỏi miệng, một thiếu niên dung mạo so với Chung Hữu Ngọc giống nhau như đúc từ hậu phương kéo tới, dùng kiếm đẩy mũi kiếm sắp chọc vào mông huynh trưởng ra, cùng Thẩm Lâu song song rơi xuống đất, trầm mặc nhìn hắn.
Thẩm Lâu thu kiếm vào vỏ, Chung Hữu Ngọc trên cây cũng nhảy xuống, ôm lấy cổ của hắn, “Ngươi làm sao giờ mới đến, ta hai ngày này mỗi ngày đều thấy gương mặt vô vị này của Vô Mặc, sắp buồn chết rồi.”
“Nếu ta nhớ không lầm, ngươi cùng Vô Mặc là một gương mặt.” Thẩm Lâu nghiêng người liếc hắn.
“Ai nói, ta rõ ràng so với hắn anh tuấn hơn nhiều!” Chung Hữu Ngọc tin chắc chính mình trưởng thành đẹp trai hơn đệ đệ, Chung Vô Mặc lẳng lặng đi sau bọn họ, cũng không lên tiếng phản bác.
Ba người chậm rãi hướng giữa sân săn đi, Chung Hữu Ngọc nói khoác về sự phong lưu của bản thân lỗi lạc oai hùng bất phàm xong, liền nói đến mấy chuyện mới gần đây, “Nhìn thấy vị sát thần bên cạnh Hoàng Thượng không? Tân phong Cát Lộc hầu, mới mười sáu tuổi.”
Trên đài cao Hoàng gia, thiếu niên một thân y phục xanh ngọc, bên hông mang thanh loan đao dáng tựa trăng tròn, cảm giác có người ở dưới nhìn hắn, lập tức thuận tầm mắt nhìn sang. Một đôi mắt tràn đầy tàn nhẫn, Thẩm Lâu nhìn đến tinh thần hơi chấn động, “Hắn chính là nhi tử Lâm Tranh Hàn?”
“Không phải hắn thì ai, ” Chung Hữu Ngọc thấy hảo hữu biết thân phận Lâm Tín, không buồn lắm lời, nói thẳng đến trọng điểm, “Tiểu tử này, tự tay giết chết ân sư nuôi lớn, độc ác đến không tưởng! Nhìn thấy loan đao bên hông hắn không? Hoàng Thượng thưởng, yêu đao Thôn Câu! Chậc, cũng chỉ cái loại đến ân sư cũng giết, mới có thể trấn áp được tà khí của Thôn Câu.”
Nhàn Trì săn bắn, đa số con cháu thế gia đều sẽ tham gia, mọi người vì quan hệ các nhà xa gần mà chia thành từng nhóm. Nhưng mà bất kể là nhóm nào, đều tự giác vạch giới hạn cùng Lâm Tín.
“Nếu có thể thì tuyệt đối đừng chọc vào hắn, người ta là thánh sủng. Hôm trước hắn dùng cây đao này chém đứt tay thứ tử Vọng Đình hầu, cuối cùng vậy mà sống chết mặc bay [1].” Chung Hữu Ngọc có chút cảm thông mà xoa xoa tay, lôi kéo Thẩm Lâu đi xa.
[1] không ai quản, ý nói Hoàng Đế không xử lý
Trận săn bắn sau đó, Chung Vô Mặc săn được một con Bạch hổ hiếm hoi, chưa nhặt lên, bị Lâm Tín chẳng biết chui từ đâu ra đoạt đi.
“Trả lại cho ta.” Chung Vô Mặc mím môi, nhìn chằm chằm Lâm Tín.
“Chậc, Bạch hổ, thực sự là xúi quẩy,” Lâm Tín cưỡi trên con ngựa cao to, tùy tùng phía sau nhanh chóng đem lão hổ trói lại, mang vào xe săn của bọn họ, “Trở về đem tên súc sinh bạch y này lột da, nhuộm đen.”
Anh em nhà họ Chung đều mang bạch y cùng nhau đổi sắc mặt, Chung Hữu Ngọc không nhịn được kêu lên: “Tiểu tử thúi, ngươi mắng ai đó?”
“Ai đáp lại chính là người đó.” Lâm Tín liếc xéo bọn họ, chậm rãi nói.
“Ngươi, đánh với ta.” Chung Vô Mặc tung người xuống ngựa, gỡ bội kiếm bên hông, chỉ về phía Lâm Tín.
“Tiểu Mặc!” Chung Hữu Ngọc nhanh chóng gọi đệ đệ lại, ra hiệu hắn đừng kích động, nhưng đã chậm. Bên kia Lâm Tín một câu ứng chiến đều không nói, trực tiếp rút đao đánh tới.
Yêu đao Thôn Câu, mang theo sát khí thượng cổ, quỷ mị quấn lấy trường kiếm của Chung Vô Mặc. Chung Hữu Ngọc còn chưa rõ tình thế, Thôn Câu đã ôm lấy cổ đệ đệ.
Chuôi đao Thôn Câu khảm ba viên Lộc Ly phẩm chất cực tốt, linh lực cuồn cuộn như trường giang đại hải lưu chuyển dọc theo loan đao, cuộn tròn lấy đầu Chung Vô Mặc.
“Bản Hầu có chuyện muốn thỉnh giáo Thế tử.” Lâm Tín mạn bất kinh tâm [2] chuyển động loan đao trong tay, phân tán linh khí gọt lớp vải tại bả vai Chung Vô Mặc tơi tả.
[2] thờ ơ
“Chuyện gì?” Chung Hữu Ngọc sốt sắng nhìn tay Lâm Tín, chỉ lo hắn khẽ run tay, đầu huynh đệ nhà mình liền rơi xuống đất.
“Cổ của Chung gia, khác biệt như nào so với các gia tộc khác, có phải là đặc biệt cứng hay không?” Lâm Tín đầy mặt tò mò hỏi, mang theo nụ cười nhẹ như ngây ngô.
“Ngươi…” Chung Hữu Ngọc tức giận đến toàn thân đau đớn.
Một đạo kiếm quang chói mắt phá không mà đến, chuẩn xác đối đầu với Thôn Câu đao. Lâm Tín chỉ cảm thấy loan đao trong tay như bị nam châm hút, đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo.
Loan đao quá bén, sợ sẽ tổn thương Chung Vô Mặc, Thẩm Lâu chỉ có thể gắt gao xoắn lấy Thôn Câu. Thả tiểu tử Chung gia ra, Lâm Tín hoành đao đáp lại kẻ xen vào chuyện người khác Thẩm Lâu, lại bị một chiêu thu thế của Thẩm Lâu vây khốn. Xoay một cái, lại bị trường kiếm xuyên vào giữa loan đao, trở tay, cả người đều bị Thẩm Lâu vây trong khuỷu tay.
“Hảo kiếm pháp.” Lâm Tín trong miệng khen, loan đao trong tay đột nhiên phát lực, lại bị Thẩm Lâu sớm dự liệu được lần thứ hai ấn xuống.
Một câu “nhớ kỹ”, đối với Cát Lộc hầu mà nói tuyệt đối không phải lời nói đùa…
Đếm kỹ gút mắc giữa hai người những năm này, Thẩm Lâu thực sự không biết nên khóc hay nên cười, lẳng lặng nhìn người ngủ trên gối đầu mình hồi lâu, lén lút kéo vào trong ngực.
Sáng sớm, Lâm Tín mở mắt ra, phát hiện chẳng biết mình lăn tới trong lồng ngực Thẩm Lâu lúc nào, tham lam hít một hơi thật sâu, mùi cây cỏ thanh mát nhàn nhạt, có thể cứu hắn thoát khỏi cơn ác mộng tối tăm nhất.
Nín hơi nghe Thẩm Lâu hô hấp, đều đặn lâu dài, hiển nhiên vẫn còn ngủ say. Lâm Tín ngẩng đầu lên, dùng chóp mũi đụng vào cằm thiếu niên chưa mọc râu, nhe hai cái tiểu răng nanh, chuẩn bị cắn một cái.
Hô hấp lâu dài từ từ biến ngắn, Thẩm Lâu mở hai mắt ra, phát hiện Lâm Tín đã triệt để lăn vào trong lồng ngực mình, ngủ đến bất tỉnh nhân sự, thật là thoả mãn. Lúc này, tựa hồ Lâm Tín sắp tỉnh lại, cọ cọ vào lồng ngực hắn, cọ đến vạt áo lót mở ra, đem cái má đầy thịt nóng hầm hập kề sát lồng ngực hắn.
Thẩm Thế tử ngồi dậy, Lâm Tín giả bộ ngủ cũng mở mắt ra, nhìn vòng eo Thẩm Lâu lộ ra ngoài. Nhiệt độ cơ thể người này vốn thấp hơn so với mình, đối với nhiệt độ đang nóng hầm hập của người thiếu niên rõ ràng không bình thường. Chậm rãi bò lên, xoa xoa con mắt, hiền lành ngáp một cái.
Lúc Tử Xu tiến vào, liền thấy Lâm Tín còn buồn ngủ, đang ngồi trong chăn Thế tử ngẩn người, mà Thế tử nhà bọn họ, đã tự mình xuống giường mặc đủ trung y.
“Ngươi, tiểu tử này, nói ngươi không cần làm việc nặng, ngươi liền ngủ thẳng trên giường Thế tử rồi!” Tử Xu vươn tay túm lấy lỗ tai Lâm Tín, lại thấy Thế tử đang thay ngoại sam, lập tức quẹo đi, đổi thành giúp Thẩm Lâu chỉnh lý xiêm y.
“Chuẩn bị một chút, Cô hôm nay cùng phụ thân đi Mạc Quy Sơn.” Thẩm Lâu chỉnh cổ tay áo, thấp giọng dặn dò Tử Xu.
“Vâng.” Tử Xu đáp lời, mang ngoại bào huyền sắc khoác lên người hắn, lại quay đầu xem Lâm Tín, tên kia đã ăn mặc chỉnh tề, hai tay giơ khăn vải đã vắt như hiến vật quý, đưa cho Thẩm Lâu.
“Sau này A Tín sẽ ngủ ở đây.” Thẩm Lâu tiếp nhận khăn vải, trực tiếp cắt đứt câu nói kế tiếp của Tử Xu.
Tử Xu kinh ngạc phát hiện, sắc mặt Thế tử không hề xanh xao giống khi rời giường thường ngày, có lẽ do ngủ ngon, thì ra là vậy… Tử Xu tự cho đã tìm ra nguyên nhân, ánh mắt nhìn Lâm Tín ngày càng nhu hòa, “A Tín sáng sớm muốn ăn gì?”
“Thịt!”
Thị vệ Hoàng Các dính đầy đầu sương sớm trở về, “Người đưa tin, phụng mệnh Chung Tùy Phong, gia chủ Chung Trường Dạ mấy ngày trước đã bế quan.”
Đệ đệ Tố Quốc công Chung Tùy Phong? Thẩm Lâu hơi nhíu mày.
Tố Quốc công Tây Vực Chung Trường Dạ, công pháp cao cường, sát phạt quyết đoán, đem Tây Vực thống trị chẳng khác gì thùng sắt. Có huynh trưởng như vậy ở phía trước, Chung Tùy Phong chẳng có tước vị gì chưa từng xuất hiện, cũng không thường đến Thẩm gia làm khách. Bây giờ gia chủ bế quan, Chung Tùy Phong dựa vào lời dặn dò của huynh trưởng, ở ngày khai đàn mời Thẩm gia chủ đến uống rượu.
Nghe không hề có kẽ hở.
“Muốn đi Mạc Quy Sơn sao?” Lâm Tín hỏi Thẩm Lâu đang trầm tư.
“Ừ, A Tín đi cùng ta.” Thẩm Lâu vốn muốn lưu Lâm Tín ở nhà, nhưng nhớ tới Chu Tinh Ly kia lúc nào cũng có thể tìm đến, quyết định đem người theo.
Mạc Quy Sơn… Bàn tay giấu trong tay áo lặng lẽ nắm chặt, chỗ đó đối hắn hôm nay mà nói, không phải là cái nơi đến tốt đẹp.
“Đại ca! Ta cũng đi!” Thanh âm lanh lảnh vang dội, xa xa truyền tới, thiếu nữ mặc y phục huyền sắc giống như mũi tên xông thẳng tới, thẳng hướng ngực Lâm Tín lao đến.
Thẩm Lâu ra tay như điện, đem Lâm Tín ôm vào lòng, tùy ý để muội muội ngã lăn quay trên thảm trải sàn như chó gặm bùn.
“Phi phi phi!” Thẩm Doanh Doanh ăn một miệng bụi, tức đến nổ phổi bò lên, ngẩng đầu nhìn thấy tiểu thiếu niên đứng cạnh ca ca nhà mình, nhất thời ném văng cú ngã mất mặt vừa rồi, “Hắn là ai?”
Lâm Tín theo bản năng mà lùi về phía sau né tránh, vẫn bị thiếu nữ bắt được ống tay áo.
“Hắn là tùy thị mới của huynh sao?” Thẩm Doanh Doanh không để ý đến huynh trưởng nhìn chằm chằm, hãy còn nhìn chằm chằm mặt Lâm Tín, “Hắn thật là đẹp mắt!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Doanh Doanh: Ca, hắn thật là đẹp mắt! Ta muốn thú [3] hắn!