Sau khi ba đệ tử Duyên Yên các đến, Hoàng Đào rất bối rối. Lần đầu nàng gặp loại chuyện này nên không biết phải xử lý như thế nào.
Nàng phải làm sao mới có thể giữ mặt mũi cho Vũ Kỳ Sâm còn có thể làm Vũ Kỳ Sâm hết hi vọng?
Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện thành thân. Dù sao nàng cũng không phải dùng cơ thể của mình, nàng không thể để cho bất kỳ kẻ nào mạo phạm cơ thể của tiểu chủ nhân!
Nàng định xin Cố Kinh Mặc giúp đỡ, lại thấy Cố Kinh Mặc vô cùng vui vẻ, cười còn vui vẻ hơn so với việc bản thân bắt được tiểu hòa thượng.
Cố Kinh Mặc còn bí mật truyền âm cho nàng: "Thử một chút đi! Song tu hai lần xem được hay không! Đừng có thẹn thùng, ngươi nhìn tiểu Vũ trắng như vậy nha, trắng trắng mềm mềm, người cũng ôn nhu, chỉ là có hơi gầy..."
Nàng vừa thẹn vừa giận, dứt khoát không để ý tới Cố Kinh Mặc, quay đầu trở về phòng mình.
Vũ Kỳ Sâm muốn giải thích với Hoàng Đào, cuối cùng vẫn khôn làm, hắn nghĩ sẽ tìm một cơ hội tốt hơn, tránh cho bị Cố Kinh Mặc phát hiện.
Cũng may ba người bọn họ cuối cùng có thể thuận lý thành chương ở lại.
Buổi tối, Vũ Kỳ Sâm ngồi bồi hồi trong sân muốn tìm Hoàng Đào nói rõ ràng, không muốn bởi vì lời nói dối của sư đệ mà lừa gạt tình cảm của Hoàng Đào.
Ngay lúc hắn đang rối rắm thì nhìn thấy Vân Túc Nịnh đi về phía hắn, đến trước mặt hắn thì dừng lại, sau đó trực tiếp nói: "Ngươi và nàng, không có khả năng."
Kể cả đang ở khu vực sa mạc khô hanh nóng bức, Vân Túc Nịnh vẫn thanh lãnh như trăng sáng, lời nói ra cũng mang cảm giác chân thật đáng tin.
Vũ Kỳ Sâm cũng là người nhạy cảm, hắn có thể cảm nhận được trong mắt của Vân Túc Nịnh đầy vẻ chán ghét, tựa hồ không có khả năng tán thành muội phu như hắn.
Vũ Kỳ Sâm khẽ giật mình, đang muốn mở miệng giải thích liền nhìn thấy Hoàng Đào hùng hùng hổ hổ chạy ra, đè tay Vân Túc Nịnh.
Nàng biết, trong tay áo Vân Túc Nịnh không biết giấu bao nhiêu loại độc dược, mỗi một loại đều không phải để đùa giỡn.
Nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì không có thất tình lục dục.
Hoàng Đào khẩn trương mở miệng: "Ca, để ta nói chuyện riêng với hắn đi!"
Giọng nói Vân Túc Nịnh hòa hoãn lại, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía nàng: "Muội định nói thế nào?"
"Ăn ngay nói thật."
"Nhưng... "
"Giấy không gói được lửa, hơn nữa hắn cũng không xấu, chuyện của Ma Tôn cũng giúp không ít."
Vân Túc Nịnh im lặng một lúc, chỉ có thể đồng ý: "Vậy hai người nói chuyện đi, nếu không được thì còn ta."
"Được!"
Hoàng Đào liền kéo cổ tay Vũ Kỳ Sâm rời đi, lại nghe được Vân Túc Nịnh gầm lên: "Buông ra!"
Hoàng Đào lập tức buông tay ra, chỉ chỉ: "Bên này."
Vũ Kỳ Sâm cũng bị tiếng thét kia làm giật mình, theo bản năng gật đầu: "Ừm."
Hoàng Đào dẫn Vũ Kỳ Sâm đến động phủ của mình, trước khi vào cửa Hoàng Đào cố ý thăm dò xem Vân Túc Nịnh có theo vào không thì mới đóng cửa, quay người nhìn về phía Vũ Kỳ Sâm.
Vũ Kỳ Sâm ho nhẹ một tiếng, ra vẻ trấn định mở miệng: "Vân cô nương, việc này..."
"Ngươi chờ một chút!" Hoàng Đào cắt ngang hắn: "Ta không thể thành thân, cũng chính là không thể làm đạo lữ của ngươi."
"Ừm..." Vũ Kỳ Sâm gật đầu tán thành: "Kỳ thật ta..."
"Không tin ta cho ngươi xem!" Hoàng Đào nói xong liền bắt đầu cởi y phục của mình.
Vũ Kỳ Sâm bị hành động của Hoàng Đào cả kinh mà ngơ ngẩn, lập tức đưa tay ngăn cản: "Vân cô nương, tuyệt đối không thể... Cô... Cô nương đừng thoát, ta không phải có ý này."
"Ngươi xoay qua chỗ khác trước."
"Ách..." Vũ Kỳ Sâm có chút không hiểu, bất giác nghe lời quay người: "Ta xoay qua chỗ khác, cô nương sẽ không cởi chứ?"
Hoàng Đào lại lớn tiếng trả lời: "Cởi chứ, nhưng ngươi xoay qua chỗ khác sẽ không thấy được."
Vũ Kỳ Sâm đần cả người: "Nhưng... vì sao?"
"Ai da, ngươi thấy liền biết."
"Ta không thể nhìn, cô nương, cô nương tự trọng!"
Hoàng Đào cảm thấy người này quá mức kỳ quái, đỡ hắn quay đi.
Sau khi Vũ Kỳ Sâm quay đi Hoàng Đào lại tiếp tục cởi y phục của mình, Vũ Kỳ Sâm khẩn trương đến cả mặt đỏ bừng, tim đập loạn.
Suốt nhiều năm qua, lần đầu tiên hắn gặp chuyện thế này, vô cùng bối rối.
Nam nữ thụ thụ bất thân, bọn họ cô nam quả nữ ở chung một phòng vậy mà nàng còn đang cởi y phục!
Chuyện này, chuyện này, bây giờ phải làm sao mới tốt?
Hoàng Đào cũng rất tự nhiên, nói: "Cởi hết y phục rồi, biến thân mới không làm hư y phục... Được rồi, ngươi quay lại đi."
"Không thể, không thể..."
"Gâu!"
"..." Vũ Kỳ Sâm nghe thấy tiếng chó không khỏi giật mình, không kìm được quay đầu lại nhìn thì thấy y phục của Hoàng Đào rơi vãi trên mặt đất, còn có một nửa vắt trên người một con chó vàng.
Hắn giật mình.
Đầu tiên nhìn chó vàng một chút, lại nhìn quanh phòng không thấy bóng dáng Hoàng Đào đâu.
Chó vàng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, đột nhiên nói tiếng người: "Ngươi thấy được chưa? Ta là chó vàng!"
Là giọng nói của Hoàng Đào.
Vũ Kỳ Sâm: "..."
Người đã choáng váng.
Chó vàng nâng một cái móng vuốt lên ra hiệu: "Tốt, ngươi xoay qua chỗ khác đi!"
Vũ Kỳ Sâm thành thật xoay người, vẫn còn chưa hoàn hồn, liền nhìn thấy Hoàng Đào vừa sửa sang y phục, vừa đi đến trước mặt hắn.
Nàng cười giải thích với hắn: "Ta vốn là linh thú, về sau đoạt xá cơ thể của tiểu chủ nhân mới trở thành bán yêu. Cơ thể này không phải của ta, ta không thể dùng nó để thành thân, cho nên ta không thể cùng ngươi ở bên nhau!"
Cả người Vũ Kỳ Sâm đều choáng váng, hắn vốn còn muốn thẳng thắn nói ra dụng ý của mình với Hoàng Đào, hi vọng Hoàng Đào có thể phối hợp hắn, để hắn có thể ở lại bên cạnh Ma Tôn.
Giờ phút này, lại bị cả kinh một câu cũng không nói nên lời.
Đầu tiên là bị Hoàng Đào cự tuyệt, tiếp đó biết được một cái bí mật rợn người, hắn không tiếp thu nổi.
Hắn nhìn thấy Hoàng Đào nghiêm túc vỗ bờ vai hắn: "Chúng ta không thể làm đạo lữ thì có thể làm huynh đệ mà! Không đúng... Ta là tiểu mẫu cẩu. Chúng ta có thể làm huynh muội, người huynh chó muội cũng không tệ!"
Mặc dù không bắt được trọng điểm, nhưng nội dung lại đúng, Hoàng Đào lập tức gật đầu: "Ừm! Về sau đừng gọi ta Vân cô nương, ta sẽ phản ứng chậm, ngươi gọi ta Hoàng Đào đi, lúc ta còn là tiểu mẫu cẩu đã tên là Hoàng Đào."
"Được."
Hoàng Đào cảm thấy, mình tự giải quyết được một đại sự, lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên, mở cửa ra ngoài nói với Vân Túc Nịnh: "Ca, ta đã xử lý xong!"
Vũ Kỳ Sâm hồ đồ theo nàng đi ra, thi lễ với Vân Túc Nịnh: "Chậm trễ thời gian của nhị vị, tại hạ cáo lui."
Nói xong quay người rời đi.
Vân Túc Nịnh nhìn Vũ Kỳ Sâm rời đi, sau đó nhìn về phía Hoàng Đào, lo lắng Hoàng Đào sẽ thương tâm khổ sở.
Ai ngờ, Hoàng Đào mở to đôi mắt tròn xoe mong đợi nhìn hắn, nếu như giờ phút này nàng ở hình dạng hoàng cẩu chắc hẳn đang vẫy đổi chờ đợi ca ca khen ngợi nàng.
Vân Túc Nịnh ngơ ngác một chút, xác định Hoàng Đào chẳng những không mất mát, lại còn cảm thấy mình đã làm được một chuyện không tầm thường.
Cuối cùng hắn cười khẽ một tiếng, thu hơn chục loại thuốc trong tay áo lại, đưa tay sờ đầu Hoàng Đào: "Làm tốt lắm."
"Ừm!"
Sau khi Hoàng Đào nhận được khen ngợi, đột ngột lui về sau một bước, né tránh Vân Túc Nịnh.
Vân Túc Nịnh còn chưa kịp phản ứng, Hoàng Đào đã khôi phục dáng vẻ câu nệ lại sợ hãi hắn, nói với hắn: "Vậy ta về đây."
"Ừm." Hắn thấp giọng trả lời một câu.
Nhìn Hoàng Đào như trút được gánh nặng chạy xa, Vân Túc Nịnh mới phản ứng được, hắn cùng Hoàng Đào từ đầu đến cuối không cách nào có thể ở chung tự nhiên giống huynh muội chân chính.
Những việc Hoàng Đào vừa làm, chẳng qua là vì để hắn yên tâm là nàng sẽ không tự tiện dùng cơ thể của muội muội hắn.
Kỳ thật nếu như Hoàng Đào thật sự có người trong lòng, hắn và phu thê Vân thị sẽ không ngăn cản, bọn họ sẽ hi vọng nàng hạnh phúc.
Bọn họ chỉ là muốn nàng có thể gặp được người thật sự thích hợp, sau này sống cùng nhau sẽ không bị ủy khuất.
Hắn nên giải thích như thế nào đây...
Nên tìm một cơ hội nói với Hoàng Đào những chuyện này, hiểu lần giữa họ, hắn không biết phải qua bao lâu mới có thể đền bù.
Hẳn vẫn còn có thể cứu vãn được.
*
Đến ngày hôm sau Vũ Kỳ Sâm vẫn chưa thể hoàn hồn.
Mộc Ngạn và Minh Dĩ Mạn thẹn trong lòng nên không dám nhiều lời, đều tránh Vũ Kỳ Sâm mà đi.
Hôm nay cũng giống như vậy, dứt khoát trốn ở trong động phủ của mình.
Vũ Kỳ Sâm một mình ngồi ở góc sân, nhìn thấy Cố Kinh Mặc đi về phía hắn, ngồi ở phía chếch đối diện.
Hắn vẫn luôn sợ hãi lão tổ, lão tổ thì như hình với bóng với Cố Kinh Mặc, luôn theo bên cạnh Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc đi đâu, lão tổ theo đấy.
Cố Kinh Mặc nhìn hắn một hồi, dường như có phán đoán, hỏi: "Bị Hoàng Đào cự tuyệt?"
Vũ Kỳ Sâm theo bản năng gật đầu: "Ừm."
Cố Kinh Mặc vung tay lên: "Bình thường, tâm tính của nàng còn rất non nớt, nhất thời không tiếp nhận được cũng là bình thường, dù sao tuổi của các ngươi chênh lệch tương đối lớn."
"Tuổi tác chênh lệch rất lớn?" Vũ Kỳ Sâm rất kinh ngạc.
Cố Kinh Mặc khoác lên trên lan can trả lời: "Đúng thế, nàng mới biến thành người mười lăm năm, dựa theo cách tính của con người thì coi như mười lăm tuổi đi."
"Cái này..." Tuổi tác chênh lệch, quả thật có chút lớn.
"Nàng vẫn còn là đứa trẻ, ngươi lại lớn tuổi, cái tuổi này của hắn gọi là gì nhỉ?" Cố Kinh Mặc chỉ vào Vũ Kỳ Sâm hỏi.
Huyền Tụng ôn nhu trả lời: "Nhĩ thuận chi niên."
"Đúng, cũng là người già sáu mươi rồi."
Vũ Kỳ Sâm rất khó xử, cố gắng biện giải cho mình: "Nhị vị, ta tu vi Kim Đan kỳ, có tuổi thọ ba trăm năm."
Cố Kinh Mặc lại cho hắn một đòn mạnh: "Nhưng ngươi đã hơn sáu mươi tuổi rồi."
Suy nghĩ một hồi lại hỏi Huyền Tụng: "Tổ sư gia của chàng, cái tên Già Cảnh thiên tôn kia phải gọi là cái gì chi niên? Khiêng quan tài chi niên?"
Huyền Tụng không muốn để ý nàng.
Vũ Kỳ Sâm không dám trả lời.
Lúc này Hoàng Đào cuống quít từ trong phòng chạy ra hỏi Cố Kinh Mặc: "Ma Tôn, người ăn hết lạp xưởng của ta rồi?"
"Ừm, hôm qua uống rượu, ta liền lấy làm đồ nhắm."
Hoàng Đào tức giận đến tiếng cũng cao lên: "Sao người có thể ăn không chừa lại chút nào như thế?"
Cố Kinh Mặc bị hỏi thế thì không phục: "Thì mua thêm!"
"Nhưng đây là sa mạc, làm gì có chỗ nào gần đây có!"
"Vậy mua cho ngươi cái khác."
Hoàng Đào vô cùng không vi, quay đầu không để ý tới Cố Kinh Mặc, la hét đi tìm Vân Túc Nịnh: "Ca! Ma Tôn ăn hết lạp xưởng của ta!"
Vân Túc Nịnh cũng khó xử, đi tới lật mớ đồ của mình, lấy ra một bình ngọc: "Đan dược này có vị ngọt, hay là muội ăn cái này cho đỡ thèm?"
Hoàng Đào cầm lấy bình ngọc nhìn kỹ một chút: "Thuốc này là dùng để làm gì?"
"Độc dược, có điều muội có thể yên tâm, lát nữa ta sẽ giải độc cho muội."
"Ta không muốn! Ta muốn lạp xưởng!" Hoàng Đào khóc ầm lên, lau nước mắt trở về động phủ của mình.
Cố Kinh Mặc bên này vẫn rất không phục, lầm bầm với Huyền Tụng: "Chẳng phải chỉ có mấy cây lạp xưởng thôi sao? Vậy mà nàng ấy lại cáu với ta, thật là càng nuôi càng xấu tính."
Nói xong, cũng đứng dậy đi về động phủ của mình.
Vũ Kỳ Sâm xem đến trợn mắt há hốc mồm, chân tay luống cuống, hỏi Huyền Tụng: "Có cần khuyên giải vài câu không?"
Huyền Tụng lắc đầu, hắn đã xem qua ký ức của hai người này, đây là chuyện bình thường hay xảy ra, trả lời giống như quá quen rồi: "Không cần, hai người các nàng giận nhau đều không quá nửa canh giờ."
Quả nhiên, không đến một khắc Cố Kinh Mặc rời động phủ, ngồi ở ghế đá trong nội viện, cố ý lớn tiếng nói một câu: "Chúng ta ra ngoài chơi đi."
Chờ giây lát không có ai trả lời, Vân Túc Nịnh chỉ có thể hùa theo phối hợp: "Được, chờ ta sửa soạn một chút."
Lúc Vân Túc Nịnh bưng dược liệu của mình trở về thì thấy Hoàng Đào thò đầu ra hỏi: "Ca, hai người muốn đi đâu?"
"Ta còn chưa biết, muội đi hỏi Ma Tôn xem."
Hoàng Đào chu miệng ra, không đi qua nhưng lại muốn ra ngoài chơi.
Cố Kinh Mặc quay đầu nhìn thoáng qua, nín cười, ném một vật ra ngoài viện: "A..., quyển trục bị gió thổi đi."
Ngay sau đó, liền nhìn thấy một thân ảnh màu vàng nhạt vụt qua nhanh như tên bắn, "Hưu ——" lập tức liền đến ngoài viện.
Hoàng Đào nhặt được quyển trục liền tràn đầy phấn khởi trở về đưa cho Cố Kinh Mặc, vừa muốn chờ đợi Cố Kinh Mặc khen nàng, mới nhớ tới nàng đang giận Cố Kinh Mặc, thế là vứt quyển trục xuống liền đi.
Cố Kinh Mặc cầm quyển trục ném ra ngoài viện lần nữa.
Hoàng Đào căn bản khống chế không nổi thân thể của mình, xuất phát từ bản năng nhanh chóng nhảy ra ngoài, nhặt quyển trục về.
Thời điểm cầm quyển trục đến trước mặt Cố Kinh Mặc nàng mới ý thức tới bản thân bị lừa, nhanh chóng ném quyển trục lại cho Cố Kinh Mặc: "Cho ngươi! Đại phôi đản!"
Cố Kinh Mặc cầm quyển trục cười khẽ, hỏi: "Đi ra ngoài chơi không?"
Bước chân của Hoàng Đào dừng lại, sau đó dừng lại hỏi: "Đi đâu?"
"Đi mua lạp xưởng."
Vẻ mặt Hoàng Đào vui vẻ, lại rất nhanh lâm vào khó xử: "Nhưng mà thị trấn gần nhất cách rất xa nơi này..."
"Ta có bội kiếm." Cố Kinh Mặc lấy Tục Linh kiếm ra.
"Tốt!" Hoàng Đào lập tức hưng phấn lên, vui tươi hớn hở theo Cố Kinh Mặc lên bội kiếm, tới thị trấn gần nhất.
Vũ Kỳ Sâm nhìn hai người rời đi, không khỏi kinh ngạc: "Huyền Tụng sư huynh..."
"Vân Túc Nịnh biết thân phận của ta."
"A, lão tổ, hai người đi như vậy không có việc gì chứ? Không phải chúng ta muốn đi điều tra địa điểm người đeo mặt nạ tụ tập sao, vì sao lại chậm chạp không đi?"
Huyền Tụng đứng dậy, lười biếng để mặc cho gió sa mạc mang theo đất cát thổi phất sợi tóc của hắn: "Ta nghi ngờ nơi đó là vị trí đám người kia cố ý để lộ ra, có thể trong đó có mai phục. Cho nên cứ để bọn chúng chờ, tâm tình tốt thì mới đi."
"Lại là tin tức giả? Chúng ta hoàn toàn không điều tra ra bất kỳ điều gì sao? Tình cảnh này cảnh quả thực khó khăn."
"Có, Lý Từ Vân và Nam Tri Nhân sẽ đi."
Đám người kia đến nay còn không biết, Lý Từ Vân và Nam Tri Nhân sẽ giúp đỡ Cố Kinh Mặc, cho nên không hề đề phòng.
Bọn họ ở lại nơi này hấp dẫn sự chú ý của đám người kia, một bên khác cũng đang hành động.
Huyền Tụng trả lời xong, liền phân phó: "Trông chừng cho tốt, ta muốn tới Phật Cổ Quật."
Nói xong đi về động phủ của mình.
"Vâng!" Vũ Kỳ Sâm lập tức trả lời, biết nhiệm vụ của hắn tới rồi.
Sau khi Vân Túc Nịnh luyện chế xong một lò đan dược đi ra, liền nhìn thấy ba đệ tử canh giữ ở rước cửa động phủ của Huyền Tụng, thở dài nói: "Các ngươi làm vậy quá rõ ràng, không bằng ngồi xuống uống chút trà."
Ba người lập tức thả lỏng, giả bộ ngồi ở trong sân phơi nắng.
Vân Túc Nịnh hiếm khi hiếu khách, hỏi: "Ta mới luyện chế được ít độc dược, muốn nếm thử không?"