Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

Chương 90: Thành thân



Hôn lễ chuẩn bị mất hơn hai tháng.

Ngày thành thân, tam giới đều có tuyết, bông tuyết lớn phủ trắng một vùng.

Bên trong Thiên Trạch tông treo đầy lụa đỏ, trên lụa đọng một lớp tuyết mỏng, phảng phất trong mai trắng tô điểm thêm hoa đào.

Trong sân các tu giả bận rộn, trên nền tuyết trắng toát đầu dấu chân.

Một trận gió mát thổi qua nhè nhẹ, thổi tuyết trùm lên phía trên dấu chân, lưu lại lớp trắng nhàn nhạt.

Cố Kinh Mặc ngồi trước gương đồng trong động phủ, Đinh Du tự tay giúp nàng trang điểm.

Nàng nhìn mình trong gương một hồi, lại nhìn y phục của mình, trông khá là khẩn trương.

Lần đầu tiên thành thân, khó tránh khỏi có chút căng thẳng.

Đinh Du nâng cằm của Cố Kinh Mặc lên hỏi: "Sau khi ngươi thành thân sẽ ở lại Duyên Yên các sao?"

"Có lẽ sẽ phải ở lại đó một thời gian, dù sao sau khi thành thân bọn ta sẽ đi tìm thuốc, có một thời gian sau đó thực lực của ta không đủ, ở Ma môn người muốn giết ta soán vị quá nhiều, chỉ có thể tạm thời ở bên cạnh Huyền Tụng."

"Ta đang nghĩ sau khi ngươi đi, Ma môn liệu có đại loạn hay không?"

"Ngươi giúp ta trông coi đi."

Đinh Du dứt khoát vứt son phấn sang một bên: "Ta chỉ là Quỷ Vương mà thôi, ngày bình thường còn phải quỳ trước ngươi, bây giờ còn muốn ta giúp ngươi xử lý mấy chuyện này?"

"Không phải ngươi đã quen từ lâu rồi sao? Nói mới nhớ, Tiên Đô các ngươi định xử lý như thế nào?"

"Ta bóp nát hồn phách của cẩu nam nhân kia, đợi chuyện của ngươi ổn thỏa, ta sẽ tới giết."

"Nên giết!" Cố Kinh Mặc vỗ đùi: "Nếu ngươi có thể chờ thì đợi tu vi của ta khôi phục sẽ đi cùng ngươi."

"Ngươi không cần tới, ngươi cùng lão thiên tôn của ngươi cứ tình chàng ý thiếp đi."

Cố Kinh Mặc nhìn Đinh Du không ngừng cười.

Nàng biết, nếu Đinh Du đã diệt hồn phách của nam nhân kia có nghĩa là Đinh Du đã triệt để buông bỏ.

Đợi Đinh Du khôi phục thêm vài năm, có lẽ sẽ càng hiên ngang hơn, nàng mừng cho Đinh Du từ đáy lòng.

Lúc này, Hoàng Đào cầm theo một cái lồng đèn con thỏ đi đến, nói: "Ma Tôn, người của Duyên Yên các đến thúc giục."

Cố Kinh Mặc nhanh chóng lấy quạt tròn ra che trước mặt: "Nhanh như vậy đã đến?"

"Đúng thế, mấy người Đà Đà muốn cùng chính phái đấu pháp mới mở cửa."

"Thua nhiều lần như vậy còn muốn khiêu khích, hôm nay đông người như vậy là muốn vứt mặt mũi của Thiên Trạch tông đi sao? Không được, ta tự mình ra tay."

Đinh Du đè Cố Kinh Mặc xuống nói: "Ngay thành thân mà đánh nhau với người đón dâu, tân nương tử như ngươi cũng thật đặc biệt. Để ta phái Tiểu Tu Nhi tới."

"Bọn họ phái ai vậy?"

Hoàng Đào cầm lồng đèn rời phòng xem một hồi, mới nói: "Là Nam Tri Nhân."

"À." Cố Kinh Mặc lại lần nữa ngồi xuống, thực lực của hai người bọn họ cũng tương đương.

Chờ khoảng một chén trà thì hai người cũng luận bàn xong, xem như ngang tay.

Tu giả Thiên Trạch tông cuối cùng cũng mở cửa để Huyền Tụng đi vào.

Cố Kinh Mặc ngồi ở trong phòng, giơ quạt tròn che trước mặt.

Nàng từ góc quạt nhìn thấy Huyền Tụng đã dẫn hai tên đệ tử đến nhưng chưa lại đây, nhịn không được hạ quạt tròn xuống nhìn thoáng qua, trong nháy mắt liền cùng Huyền Tụng bốn mắt nhìn nhau.

Huyền Tụng đang nhìn dáng vẻ Cố Kinh Mặc đội mũ phượng, mặc hỉ phục, có điều mới nhìn có một lát, tân nương của hắn liền sốt ruột.

"Chúng ta đi thôi." Huyền Tụng nói.

Lý Từ Vân liền bưng một cái khay tới, trên khay có đặt một sợi dây, trên dây buộc hai cái linh đang, Huyền Tụng và Cố Kinh Mặc mỗi người nắm một đầu.

Đây là quy củ đại điển của Tu Chân giới, cả đường đi hai người đều phải nắm sợi dây này, đến Duyên Yên các cũng không được bỏ ra.

Một tay nàng giữ quạt tròn, một tay nắm dây đỏ đi theo Huyền Tụng ra khỏi Thiên Trạch tông.

Trên đường đi, có người hướng hai người họ rải cánh hoa.

Hoa trong mùa đông cũng không dễ tìm, thứ trân quý như vậy vào lúc này cũng có vẻ không quý giá đến vậy, rải đến khắp nơi ngập hương hoa.

Cố Kinh Mặc theo Huyền Tụng đến trước kiệu, hiếm khi lại bước lên kiệu nề nếp như vậy, nàng ngồi trong kiệu nhìn dây đỏ vẫn đang cầm trong tay, bên kia Huyền Tụng đã ngồi lên lưng Bạch Hổ.

Huyền Tụng cưỡi Bạch Hổ tiến lên phía trước, kiệu của Cố Kinh Mặc ở phía sau.

Người khiêng kiệu là tu giả Duyên Yên các, đều có tu vi Kim Đan kỳ, bọn họ đều được chọn lựa kỹ càng, tướng mạo xuất sắc, chiều cao cũng không chênh lệch nhiều, nâng kiệu rất ổn.

Đinh Du ngồi ở pháp khí phi hành phía sau kiệu của Cố Kinh Mặc, cùng hàng với nàng là Lý Từ Vân.

Lý Từ Vân thấy Đinh Du nhìn sang, còn khách khí hành lễ.

Đinh Du không để ý tới, tay đặt lên tay vịn của pháp khí, chân bắt chéo, cằm hơi hất, khí thế tràn đầy.

Mấy người Nghê Diện Đà Đà cũng lần lượt ngồi ở pháp khí phi hành phía sau.

Hoàng Đào bối phận thấp, nhưng vị trí của pháp khí lại rất cao.

Không biết nàng lấy được cái lồng đèn con thỏ ở đâu, vô cùng thích thú, vẫn luôn cầm theo, vui vẻ phấn chấn lên pháp khí, mặt tươi cười nhìn quanh trái phải.

Hôm nay nàng theo bên người Cố Kinh Mặc nên cũng mặc váy đỏ, trên đầu búi hai búi tóc nhỏ, vô cùng đáng yêu.

Nàng quay đầu lại nhìn thấy Vân Túc Nịnh ở cách đó không xa, nhấc lồng đèn lên lắc lắc với hắn cho đến khi Vân Túc Nịnh tươi cười đáp lại.

Đội ngũ đón dâu trùng điệp xuất phát.

Các đệ tử Duyên Yên các hôm nay mặc trang phục chính thức, tất cả đều mặc y phục màu lam nhạt, có điểm xuyết chút màu trắng. Tóc tai hợp quy củ, dùng cùng loại trâm gài tóc, đi ở bên phải đội ngũ đón dâu.

Môn nhân Thiên Trạch tông thì mặc bọn pháp y màu đen, mặc dù kiểu dáng, tóc tai không thống nhất, nhưng cũng có màu giống nhau, đi ở bên trái đội ngũ.

Từ xa nhìn lại, liền thấy hai nhóm người phong cách khác nhau miễn cưỡng đi trong một đội ngũ.

Trên đường đi, ánh mắt của hai phe còn phân cao thấp với nhau, khí thế cũng không bên nào chịu thua.

Đội ngũ của Duyên Yên các chỉnh tề, còn bên Thiên Trạch tông khá là phân tán, còn có một số người ngồi pháp khí, linh thú không đồng nhất.

Có điều, đây đã là ngày môn nhân của Thiên Trạch tông quy củ nhất rồi.

Trên đường đi tuyết trắng mênh mông, băng phong tám vạn dặm.

Tuyết chưa rơi xuống đội ngũ đã lệch sang nơi khác, hiển nhiên là có tu giả đang kiểm soát.

Tuyết trắng bao trùm con đường mà kiệu đỏ đi qua.

Tu giả khiêng kiệu dưới chân đạp trên tường vân, tốc độ không nhanh không chậm.

Trên đường đi, đội ngũ dừng lại một lát, Hoàng Đào liền đi tra xét, không bao lâu đã chạy về bẩm báo: "Ma Tôn, phía trước có một nhóm chặn xe lại, muốn chúng ta bỏ tiền mua đường."

Cố Kinh Mặc không khỏi kinh ngạc: "Ăn cướp dám đánh tới trên đầu ta? Để ta cướp bọn chúng!"

Huyền Tụng cũng không để ý: "Đây là tập tục, không cần thiết, thưởng bọn họ chút bạc đi."

Nhóm người ở phía trước chặn đường, mỗi người đều nhận được tiền đồng, số lượng còn không ít.

Nhưng bọn họ quay sang nhìn nhau, cái này đúng là dựa theo quy củ của Nhân giới mà cho, chỉ là ở Tu Chân giới sao không cho linh thạch mà cho tiền đồng, bọn họ lấy để trưng sao?

Có điều lúc này bọn họ chỉ có thể tránh đường không cản trở nữa, bằng không thì rất dễ bị Ma Tôn thiêu.

Trên đường đi có không ít tu giả vây xem, nhìn thấy kiệu của Ma Tôn đi tới chỗ bọn họ thì sẽ quỳ lạy hành lễ.

Đoạn đường này tu giả quỳ lạy đông đảo, khiến đội ngũ đón dâu của Duyên Yên các khiếp sợ không thôi.

Đây chính là phô trương của Ma Tôn Ma môn sao?

Hai nhóm người có cảm giác tương phản cực mạnh lại hài hòa đi qua đia giới Ma môn tiến vào Tiên giới.

Đợi khi vào địa giới Tiên giới, vẫn nhìn thấy tu giả ven đường đông đảo.

Tiểu môn phái không có tư cách vào Duyên Yên các, hay là tán tu giang hồ, giờ phút này đều đang tập hợp một chỗ nhìn việc trọng đại hiếm gặp của Tu Chân giới —— hai giới liên hôn.

Xuất phát từ tôn trọng đối với Già Cảnh thiên tôn, rất nhiều tu giả tự giác hành lễ, tràng diện cũng khá nhịp nhàng.

Các đệ tử Duyên Yên các đang ám đấu, giờ phút này cuối cùng cũng kiên cường hơn một chút, từng người duỗi thẳng lưng sống lưng.

Tu giả Ma môn có chút không phục, nhưng cũng không cùng đệ tử Duyên Yên các đấu nữa.

Đoàn người cuối cùng cũng tới Duyên Yên các, đi đường mất nhiều thời gian, lúc tới nơi trời đã ráng hồng.

Khí tới cửa Duyên Yên các, Huyền Tụng thấy nhóm cao tăng của Thanh Hữu tự đứng ở ngoài cửa chờ, ánh mắt đảo qua, quả nhiên thấy được Cửu Chỉ kiêu căng ngạo mạn đứng ở giữa họ.

Trước đó vài ngày, hắn cùng cao tăng Thanh Hữu tự thương lượng mất mấy ngày mới có được đặc cách này. Có điều Cửu Chỉ vẫn cần được nhiều cao tăng trông coi, sợ Cửu Chỉ sẽ ra ngoài gây chuyện.

Huyền Tụng hành lễ với họ ra hiệu, Cửu Chỉ khẽ hừ một tiếng rồi dứt khoát đi vào Duyên Yên các.

Mạnh Chi Nhu và phu thê Vân thị cũng đều ở đây, còn có vài người khác từng được Cố Kinh Mặc cứu, nhìn thấy Cố Kinh Mặc có thể thành thân với Già Cảnh thiên tôn đều từ mừng cho nàng.

Đợi cả ngày, thấy đoàn rước dâu thuận lợi tới bọn họ mới yên lòng.

Huyền Tụng dắt Cố Kinh Mặc xuống kiệu, cùng lúc đó tụng niệm vài câu rồi nói: "Hồn về."

Qua giây lát, hồn phách ba người Cố mẫu, Nam Tú, Dịch Hà Uyển xuất hiện ở cửa Duyên Yên các.

Sau khi ba người xuất hiện, Dịch Hà Uyển là người bình tĩnh nhất, khoanh tay đứng ở một bên mỉm cười nhìn.

Cố mẫu cùng Nam Tú thì lại bị cục diện này làm giật mình, kinh hoảng nhìn chung quanh một chút, nhìn thấy Cố Kinh Mặc đang giơ quạt tròn nháy mắy với các nàng mới tỉnh táo lại.

Đoàn người cùng nhau tiến vào Duyên Yên các, hai người đi lên thảm đỏ trải dài.

Cố mẫu cùng Nam Tú đi tới phía trước, Lý Từ Vân dẫn hai người tới vị trí của trưởng bối.

Lúc đi Cố mẫu có quay đầu lại nhìn, ở trong nhóm cao tăng của Thanh Hữu tự nhìn thấy một người.

Người kia khuôn mặt tuấn lãng, giữa lông mày có một ấn ký màu đỏ, vẫn là dáng vẻ thiếu niên.

Cố mẫu đi mấy bước liền quay đầu nhìn một lần nữa, trong ánh mắt đều là kinh ngạc. Sau khi nhìn thẳng vào hắn, thấy được thần sắc trong mắt của hắn, cuối cùng quyết định quay đầu lại, không nhìn nữa.

Huyền Tụng bố trí lễ đường rất tỉ mỉ.

Chính điện của Duyên Yên các có chín mươi chín cột đá màu trắng, điêu khắc điềm lành hình dạng không đồng nhất, hiện giờ đều quấn lụa đỏ, nối với nhau thành một quả cầu đỏ thật lớn.

Kim điện rộng lớn từ cửa ra vào trải thảm đỏ thật dài cho đến đại môn.

Các tân khách cười nói, đứng ở hai bên thảm đỏ chờ tân nương, tân lang.

Trên tường treo đèn lồng đỏ, dưới bầu trời đang tối dần sáng lên.

Hôn lễ đang tiếp tục tiến hành.

Một đôi kim đồng ngọc nữ đi theo sau Cố Kinh Mặc và Huyền Tụng rải hoa.

Hai người cùng bước qua chậu than, thanh trừ xui xẻo, nhận phúc từ trời.

Bước qua yên ngựa, nhiều thế hệ bình an.

Bước qua túi gạo, đời này cơm no áo ấm.

Sau đó, là nhất bái thiên địa ——

Hai người hướng về phía lễ đường hành lễ, động tác chỉnh tề.

Nhị bái cao đường ——

Hai người hướng phía Cửu Chỉ, Cố mẫu hành lễ.

Cửu Chỉ trước đó thần sắc còn ngạo nghễ, trông như không đồng ý hôn sự này, chỉ tới xem một chút mà thôi. Vào thời khắc này môi lại mím chặt, bờ mi ửng đỏ, quật cường nghiêng đầu đi.

Cố mẫu cũng khóe mắt rưng rưng, lúc hai người đứng dậy thì nhìn thoáng qua tăng nhân kia, nhưng rất nhanh thu hồi ánh mắt lại.

Phu thê giao bái ——

Hai người cầm sợi dây xoay người, chậm rãi hành lễ.

Huyền Tụng cầm dây thừng dẫn Cố Kinh Mặc về động phủ của mình.

Đoạn đường này Cố mẫu cùng Nam Tú, Dịch Hà Uyển đều theo.

Cố Kinh Mặc vụng trộm nói chuyện với các nàng: "Con hôm nay xinh đẹp không?"

Cố mẫu trịnh trọng gật đầu: "Ừm, xinh đẹp."

Mới nói một câu đã đỏ cả hốc mắt.

Cố Kinh Mặc cũng muốn khóc theo: "Nương đừng khóc, người vừa khóc con cũng muốn khóc."

Cố mẫu liền dùng khăn lau nước mắt, nhìn Cố Kinh Mặc nói: "Về sau phải sống thật tốt."

"Ừm, con biết."

Sau khi Huyền Tụng đưa Cố Kinh Mặc vào động phủ, Cố mẫu và Nam Tú cũng theo vào, cùng Cố Kinh Mặc ôn chuyện.

Huyền Tụng một mình đi ra, tìm được Dịch Hà Uyển.

Nàng nhìn Huyền Tụng có chút không hiểu, hỏi: "Sao vậy?"

"Ta có việc muốn hỏi ngươi."

"Hỏi đi."

"Công pháp ngươi dạy cho Kinh Mặc, còn có ai khác biết không?"

Sau khi giao thủ với Yến Túy, hắn bắt đầu hoài nghi chuyện này, hôm nay vừa vặn có cơ hội hỏi thăm.

Dịch Hà Uyển trả lời thản nhiên: "Nhiều người biết, cũng không coi là tuyệt học. Nhưng sau khi cha mẹ ta qua đời, cũng chỉ có ta và đạo lữ của ta biết, ta và đạo lữ của ta đều vẫn lạc, nàng ấy xem như là truyền nhân duy nhất."

"Đạo lữ của ngươi tên là gì?"

"Tập Hoán Đình." Dịch Hà Uyển trả lời xong có chút không hiểu: "Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"

"Chỉ là có chút hiếu kì, ngươi biết xuất thân của hắn không?"

"Lúc ta gặp chàng, chỉ biết chàng là một cô nhi, ban đầu chàng chỉ là một tạp dịch ở ngoại môn, ta thấy chàng đáng thương nên mang theo bên người, sau này đồng cam cộng khổ, chàng trở thành đạo lữ của ta."

Huyền Tụng nghĩ tới phong cách hành sự của Yến Túy.

Nếu thật sự là Yến Túy, vậy thì đồng cam cộng khổ trong miệng Dịch Hà Uyển, những cái "khổ" kia có lẽ đều do Yến Túy mang tới.

Tập Hoán Đình lên kế hoạch tỉ mỉ, đi theo Dịch Hà Uyển có được lòng của nàng ta.

Cuối cùng... Huyền Tụng không muốn nghĩ tiếp nữa.

"Ngươi có di vật của hắn không? Ta muốn thử chiêu hồn."

"Di vật..." Dịch Hà Uyển suy tư một lát trả lời: "Bị ta chôn ở Lam Cảnh Trạch, ta nhớ bên cạnh có một cây hoa quế lớn, có lẽ là cổ thụ ngàn năm."

"Được, ta sẽ tìm."

Dịch Hà Uyển đánh giá nét mặt của hắn, hỏi: "Chàng ấy có vấn đề gì sao?"

"Không, hy vọng là ta quá lo lắng."