Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

Chương 96: Tìm kiếm



Hoàng Đào ở bên cạnh Cố Kinh Mặc, vẫn luôn là tồn tại đặc biệt nhất.

Người khác nghĩ Hoàng Đào là nô tỳ của Cố Kinh Mặc, nhưng trước nay Cố Kinh Mặc không đối đãi với nàng như nô tỳ, ngược lại giống bằng hữu hơn, thậm chí là khuê mật.

Giữa hai người có khế ước.

Nếu Hoàng Đào là linh thú bản mệnh của Cố Kinh Mặc thì Cố Kinh Mặc có thể kéo tu vi của Hoàng Đào lên, Hoàng Đào chẳng cần phải nghiêm túc tu luyện, tu vi vẫn tăng đều.

Đơn giản là dựa lưng vào đại thụ hóng mát.

Cũng bởi vậy bên cạnh Cố Kinh Mặc không có linh thú khác, nếu không phải lần này bị thương không thể ngự vật, nàng cũng sẽ không thu phục Lam Phượng.

Hoàng Đào là đặc biệt, là độc nhất.

Nhưng tại thời khắc này, Cố Kinh Mặc cảm giác được cái chết của Hoàng Đào.

Một khắc này, Cố Kinh Mặc chỉ cảm thấy đầu đột nhiên ong ong, phảng phất ngàn vạn quạ đen vỡ tổ trong thức hải của nàng, không ngừng ồn ào.

Thiên địa quay về hỗn độn, mơ mơ màng màng, bốn hướng không phân.

Cổ trong đầu nàng quấy nhiễu suy nghĩ của nàng.

Nhất là sau khi bị kích thích, nàng trong nháy mắt mất đi ý thức, tiến vào trạng thái trống rỗng.



Trong thức hải tràn ngập âm thanh: "Giết, giết sạch bọn chúng!"

Cho nên nàng quên mất mình đang trị liệu, đột ngột đứng dậy, xé rách không gian rời đi.

Huyền Tụng vội vàng thu chiêu, dừng vận công lại, kinh hoảng gọi nàng: "Cố Kinh Mặc, nàng đang làm cái gì?!"

Hắn nhìn khe hở kia đang dần dần khép lại, vội vàng hỏi lại: "Nàng muốn đi đâu? Nói cho ta, nàng tới nơi nào?!"

Huyền Tụng vươn tay túm lấy vạt áo Cố Kinh Mặc muốn cùng vào, lại nhìn thấy khe hở đã biến mất. Pháp thuật thuấn di sao có thể dung nạp thêm người khác?

Loại truyền tống kia không thể tiếp nhận thêm người khác, kể cả Huyền Tụng là đạo lữ của nàng cũng không được, hắn bị mạnh mẽ bài trừ ở bên ngoài.

Đây là pháp thuật Ma môn, Cố Kinh Mặc có thể trong chốc lát đến chỗ người ký khế ước với nàng.

Nhưng Huyền Tụng lại không có cách nào phán đoán được vị trí của nàng.

Hắn giơ cổ tay lên, nhìn huyết khế châu trên cổ tay không có chút phản ứng nào, hắn biết nơi Cố Kinh Mặc tới có chướng nhãn pháp làm ảnh hưởng cảm ứng của huyết khế châu.

Hắn chỉ có thể bước nhanh ra ngoài động phủ đi tìm, cuối cùng tìm được Nam Tri Nhân ở ngoài núi: "Xảy ra chuyện gì?!"

Nam Tri Nhân thấy sư phụ đột nhiên xuất hiện, thì liền biết là không ổn, vẻ mặt càng âm trầm, tranh thủ trả lời: "Chắc hẳn là Hoàng Đào, Vũ Kỳ Sâm mất tích, Vân Túc Nịnh nhìn thấy truyền tống trận ở gần đây, nhưng lúc bọn con tới truyền tống trận đã bị phá hư, Vân Túc Nịnh cũng không ở chỗ này..."

"Hỗn trướng!" Huyền Tụng tức giận nắm chặt hai tay, bả vai khẽ run: "Đi tìm..."

"Nên tìm như thế nào?" Nam Tri Nhân hiếm khi hoảng loạn, thế nhưng không có chút đầu mối nào.

Huyền Tụng tế ra một giọt máu từ giữa lông mày, bấm tay niệm pháp quyết, sau khi tụng niệm thì mở mắt, nhìn thấy huyết châu chỉ đại khái về một hướng.

Đây đã là pháp thuật tối cao để tìm đạo lữ, vậy mà chỉ có thể phân biệt được đại khái như thế?!

Mặt Huyền Tụng xám như tro, mím môi không nói gì.

Tu giả Duyên Yên các cũng không dám hỏi nhiều, chạy về phương hướng kia.

Kể cả phải giăng lưới điều tra, cũng phải tìm được!

*

Vân Túc Nịnh vẫn ngồi quỳ trên mặt đất, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục dùng công pháp chữa trị cho thi thể của Hoàng Đào.

Lúc hắn giương mắt nhìn Cố Kinh Mặc xé rách không gian mà đến, hắn mới ý thức được tầm mắt của mình đã bị nước mắt làm cho mơ hồ, khiến hắn không nhìn rõ Cố Kinh Mặc.

Hắn định nói gì đó với Cố Kinh Mặc, môi mỏng khẽ mở, lại chỉ phát ra một tiếng nức nở.

Hắn thân là y tu, lại bất lực trơ mắt nhìn người mình quan tâm chết ở trước mặt.

Cảm giác này... Thật sự vô cùng khó chịu.

Hai mắt của Cố Kinh Mặc đỏ như máu, hơi nghiêng đầu nhìn thi thể của Hoàng Đào, dường như đang cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ của mình.

Cuối cùng, nàng cũng nghĩ ra, người nằm trên mặt đất là Hoàng Đào, nàng là Cố Kinh Mặc.

Mà Hoàng Đào... Hình như đã chết.

Không còn một hơi thở.

Qua giây lát, phẫn nộ tràn ngập, hai mắt nàng càng đỏ hơn.

Vân Túc Nịnh nhìn mắt của nàng không khỏi kinh hoảng, nhưng không dám nói một lời.

Hắn biết, đây là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, lúc này bất kể hắn nhúc nhích hay thuyết phục, cũng có thể bị Cố Kinh Mặc phát cuồng giết chết.

Lúc ma tu tẩu hỏa nhập ma không phân biệt địch hay ta, lý trí khi có khi không.

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Lục Đạo khủng bố khắp nơi.

Lửa dưới chân của nàng bốc lên lan ra toàn thân, tu vi đã tán đến Nguyên Anh kỳ, giờ phút này toàn bộ phô bày.

Cái đầu ngờ nghệch của nàng ở tình huống này vậy mà lại thấy may mắn, linh lực của tu vi Hóa Thần kỳ quá nhiều, tán đi cũng cần dùng tới một tháng, nên bây giờ nàng vẫn còn tu vi Nguyên Anh kỳ.

Nàng xoay người đạp lửa mà đi, đưa tay rút song trâm ra, thấp giọng nói: "Ta biết các ngươi ở đây, các ngươi đang nhìn."

Lại đi vài bước, nàng tiện tay ném kết giới bảo vệ Vân Túc Nịnh và thi thể Hoàng Đào, còn có Vũ Kỳ Sâm hôn mê ở một bên.

Vân Túc Nịnh cảm thấy may mắn, tình hình của Cố Kinh Mặc tốt hơn hắn tưởng tượng nhiều.

"Không phải các ngươi vẫn muốn máu của ta sao? Đến đây ——" Cố Kinh Mặc nói xong liền thấy trước mặt xuất hiện một bóng người lập tức xông tới.

Bành Ngọc thấy Cố Kinh Mặc tới khiêu chiến với hắn thì cảm thấy buồn cười: "Cố Kinh Mặc, lúc ngươi Hóa Thần kỳ đúng là ta không địch lại ngươi, nhưng ngươi bây giờ chỉ có Nguyên Anh kỳ, còn lớn lối như thế sao?"

Cố Kinh Mặc cũng không trả lời hắn, dùng trâm cài tóc tấn công hắn, hắn thành thạo ngăn cản còn thả ra hỏa diễm để hiệp trợ.

Bành Ngọc nhìn dáng vẻ của nàng cười lạnh, tránh né đồng thời nói: "Thể thuật kia của ngươi, ta đã sớm biết được chiêu thức, hơn nữa Bách Ma Lục của ngươi cũng không dùng được vì cấm chế trong trận này, bạn lữ của ngươi cũng không tìm thấy ngươi. Bí Pháp tông thật tuyệt, nghiên cứu ra không ít đồ tốt."

Tập Hoán Đình cũng không tiếp tục ẩn mình, cũng hiện thân, lười biếng tựa ở một bên nói: "Nàng ta đã mất khống chế, lúc này tư duy của nàng ta rất chậm, ngươi có mắng thì nàng ta cũng cần suy nghĩ một hồi mới nhận ra ngươi đang mắng mình."

Bành Ngọc nghe xong cất tiếng cười to: "Cố Kinh Mặc, ngươi quá phách lối, ta dù sao cũng là lão tiền bối của ngươi!"

Bành Ngọc nói xong, đánh một chưởng ra, khiến Cố Kinh Mặc bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống.

Bành Ngọc không giảm bớt công kích, vẫn tiếp tục: "Bọn ta vốn không có ý đối địch với ngươi, ngươi hết lần này tới lần khác lại xen vào việc của người khác, rơi vào hoàn cảnh hiện giờ đều là ngươi tự làm tự chịu!"

Điều khiến Bành Ngọc không nghĩ tới chính là, sau khi Cố Kinh Mặc trúng chiêu cũng không để ý tới thương thế của mình, phát điên hướng hắn phản kích, một trâm đâm xuyên bàn tay của hắn.

Tập Hoán Đình ngẩn ra, cũng không thèm để ý tới thương tích của Bành Ngọc, rất nhanh nở nụ cười, trong nụ cười mang theo cảm xúc ngạc nhiên: "Hoá ra còn có hiệu quả thế này? Nàng ta sau khi mất lý trí thì không để ý tới sinh tử, cũng không thèm để ý đau đớn, chỉ biết giết. Về sau có nên bồi dưỡng một đám người thế này làm tử sĩ cho mình không đây?"

Bành Ngọc nhìn lòng bay tay bị đâm xuyên của mình phẫn nộ mắng: "Thật sự chó hơi khó giải quyết."

"Ngươi sợ cái gì?" Tập Hoán Đình nhìn bọn họ đấu pháp, nói: "Nàng ta đã tẩu hỏa nhập ma, chỉ là cái xác không hồn mà thôi, còn chỉ có Nguyên Anh kỳ, thể thuật của nàng ta ngươi cũng hoàn toàn hiểu rõ rồi, còn có thể đánh không lại sao?"

Bành Ngọc chịu đựng đau đớn, tiếp tục công kích.

Cố Kinh Mặc giống như dã thú phẫn nộ, ánh mắt hung ác, hai mắt đỏ như máu, tóc tai tán loạn, khóe môi còn dính máu.

Nàng đảo mắt qua Bành Ngọc, lại nhìn về phía Tập Hoán Đình, hỏa diễm bừng lên.

Lửa cháy vạn trượng, gió mười dặm cũng run lên.

Trên đầu là lửa nhuộm trời xanh, dưới chân sen lửa nở theo từng bước.

Công kích lồng lộng xuyên phá mây trời, một thân y phục màu đen cuồn cuộn tung bay trong lửa.

Bành Ngọc rốt cuộc nói không nên lời, hắn ý thức được Cố Kinh Mặc đấu pháp ngoan tuyệt, tựa như dị thú tám răng nanh gào thét tấn công hắn.

Rõ ràng chỉ có Nguyên Anh kỳ, nhưng lại có cảm giác vô cùng áp bách.

Cố Kinh Mặc...

Nàng là Cố Kinh Mặc...

Cố Kinh Mặc đấu pháp như kẻ điên!

Tập Hoán Đình cuối cùng xuất thủ tương trợ, rút song đao ra hướng phía Cố Kinh Mặc công kích.

Bành Ngọc có cơ hội rút lui nuốt một viên đan dược, đồng thời hỏi: "Ngươi không thể hút tu vi của nàng ta sao?"

"Sao ta lại muốn giúp nàng ta chữa thương?"

Cố Kinh Mặc và Huyền Tụng phí hết tâm tư đi tìm thuốc mới có thể tản tu vi của Cố Kinh Mặc.

Nhưng Tập Hoán Đình tùy ý đưa tay đã có thể hút tất cả tu vi của Cố Kinh Mặc.

"Ngươi hút tu vi của nàng ta thì sẽ không còn khó đối phó như vậy nữa." Bành Ngọc lần nữa bổ sung.

"Bây giờ ngươi đã có thể giết nàng ta." Tập Hoán Đình trấn áp Cố Kinh Mặc lại nói với Bành Ngọc.

Bành Ngọc bắt được cơ hội, đánh vào đầu Cố Kinh Mặc một chưởng, nhìn Cố Kinh Mặc ngã ầm xuống đất.

Bành Ngọc thở dài một hơi, rút bội kiếm ra nói: "Chỉ cần lấy máu trong tim nàng ta..."

Tập Hoán Đình vội vàng nhắc nhở: "Không móc tim nàng ta ra, nàng ta sẽ không thật sự chết!"

Tiếc là, hắn vẫn nhắc nhở chậm.

Hắn nhìn thấy Cố Kinh Mặc trong nháy mắt đứng dậy lần nữa, dùng trâm cắt đầu Bành Ngọc đang không có chút phòng bị nào.

Nhìn thấy Bành Ngọc chết, Tập Hoán Đình trong nháy mắt khiếp sợ.

Cho dù lòng hắn ác độc, hắn đối với thế gian chỉ có hận, nhưng khi nhìn người duy nhất luôn hỗ trợ mình chết trước mặt mình, hắn vẫn vô cùng phẫn nộ.

Hắn cắn răng, rít ra: "Quả nhiên vẫn nên hút tu vi của ngươi mới được."