Về đến lớp An đặt sách lên bàn, không nhịn được ngồi xuống bên cạnh Linh, lập tức hỏi.
- Sao mày biết người chơi bẩn mày là con Nhi?
Linh thản nhiên cất sách vào cặp trả lời.
- Đoán.
An không kìm được thốt lên.
- Đù má.
Linh quay đầu nhìn An rồi cười giải thích.
- Cảm giác, khoảng thời gian đấy tao bận tối mắt tối mũi, không rảnh để khiến người ta ghét, nhưng có một lần học giáo dục quốc phòng trên sân, tao bắt gặp ánh mắt như muốn băm tao ra của Nhi. Với lại theo lời Dương nói, chỗ sau lớp 11A1 không phải quá hợp lý rồi còn gì.
An hai mắt lấp lánh thán phục, cô lại ho khan hỏi.
- Nếu lỡ mày đoán nhầm thì sao?
Linh gật đầu cất viên kẹo socola sâu trong cặp trả lời.
- Mày có biết có một kiểu người một khi đã xác định chuyện gì thì sẽ không có từ 'nếu'.
An tặc lưỡi cười vui vẻ.
- Mày nguy hiểm thật.
Linh nghe vậy cũng không nói gì.
Hôm nay cuối tuần rồi, giờ sinh hoạt kết thúc sớm Linh bước chậm rãi đi xuống dốc trường, một chiếc xe đạp điện dừng bên cạnh, Dương kéo khoé môi nói.
- Ngồi đi, tớ cũng đi chợ.
Biết cô định giữ khoảng cách với mình, Dương cởi cặp đưa cho cô, nheo mắt nhìn phía sau rồi nhìn cô.
- Nếu cậu không ngồi, tớ sẽ đi như vậy suốt đoạn đường đấy.
Cô nhìn mấy ánh mắt bên cạnh thở dài cầm lấy cặp sách màu đen của cậu ôm vào lòng rồi ngồi lên xe, Dương hài lòng bắt đầu cho xe chạy đi, Linh nhìn mấy thửa ruộng xanh mướt ở phía xa rồi ôm chặt chiếc cặp trong lòng.
Dương nhìn phía trước hơi nghiêng đầu hỏi.
- Cậu muốn ăn gì?
Linh nhìn cái cổ trắng thon của người trước mặt rồi quay đi trả lời.
- Về nấu cơm ăn.
Dương nghe vậy cậu lập tức nổi ra một ý nghĩ, cậu ho khan một tiếng rồi nói.
- Lâu lắm rồi tớ không được ăn cơm tự nấu.
Linh nghe vậy liền cau mày hỏi.
- Vậy cậu ăn gì để sống?
- Ăn mì.
Dương thản nhiên trả lời, Linh cau chặt mày nhìn đường rẽ vào khu rau xanh phía trước rồi nói.
Dương gật đầu ngoan ngoãn đi xe vào trong khu rau, hôm nay không phải ngày chợ phiên, chỉ có ba sạp hàng bán rau xanh và mấy đồ tạp hoá. Dương đút một tay vào túi ung dung đi phía sau Linh, cô không nói gì mà cúi người chọn rau.
Linh nhìn mấy bó rau trên sạp đều tươi ngon cô vẫn cúi người như vậy, quay đầu hỏi Dương.
- Dương, cậu muốn ăn gì?
Dương mỉm cười nhìn qua một lượt rồi cúi người xuống chọn một bó rau cải non, Linh gật đầu cầm lấy rau từ tay Dương đưa cho bà chủ, bà chủ nhận lấy để vào túi bóng, cười hiền lành trò chuyện với hai người vài câu, Linh lại chọn hai quả cà chua, đang định mở cặp sách lấy tiền Dương đã đưa tiền cho bà chủ, Linh cầm tiền trong tay khoá cặp lại.
Dương xách hai túi rau xanh đi phía sau Linh, cô lại đi qua mua hai miếng đậu phụ, mua thêm hai túi tào phớ, Dương lại nhanh tay hơn trả tiền, Linh nghiêng đầu nhìn cậu, không nói gì.
Trên tay Dương lại nhiều thêm hai túi đậu phụ và tào phớ, nghe Linh hỏi còn muốn ăn gì không? Dương nhìn qua rồi nhìn về phía bà bán thịt gà, Linh có chút buồn cười gật đầu đi xuống bậc thang đi mua một chút thịt gà, hai người đứng chờ ông chủ chặt nhỏ ra.
Lần này Dương vẫn đưa tiền nhanh hơn, khi đến chỗ để xe Linh không nhịn được hỏi.
- Cậu giành trả tiền để làm gì?
Dương cười đeo cặp sách lên trước ngực tùy tiện trả lời.
- Dĩ nhiên ông đây là đại ca thì sẽ trả tiền rồi.
Linh nhíu mày lườm cậu mắng.
- Bị hâm à? Ít ra cũng chia đôi chứ, đâu phải một mình cậu ăn đâu mà. Làm như thế là thiệt cậu rồi.
Dương gật đầu vẫn cười giơ tay nhéo nhẹ má cô.
- Thế lát nữa không phải cậu nấu à? Tớ mua cậu nấu, công bằng rồi.
Linh suy nghĩ một chút cũng thấy hợp lý, Dương biết cô tính toán chi tiêu đã thành thói quen, cô luôn muốn công bằng, cậu cũng không có ý gì chỉ là muốn chia sẻ giúp cô một chút.
Về đến phòng, Linh mở cửa ra căn phòng vẫn đơn giản trống trải, đây là lần thứ hai vào phòng của Linh, Dương bước vào để đồ ăn xuống chỗ gọi là bếp. Linh cầm một túi tào phớ đổ xuống chiếc tô sứ, để thêm chiếc thìa màu hồng có con vịt rồi đưa cho Dương, cậu cầm lấy nhìn qua con vịt rồi múc một miếng ăn thử, mát mát ngọt ngọt, rất ngon.
Cậu nhìn cô gái cầm nồi cơm mang đi rửa rồi vo gạo, trong phòng có một chiếc xô nhỏ màu đỏ để đựng nước, Dương ăn thêm mấy miếng thấy nước đã gần cạn đáy cậu hỏi.
- Lấy nước ở bể à?
Linh gật đầu.
- Đúng rồi, mỗi khi hết thì đi hứng rồi xách về phòng để dùng.
Dương đặt bát tào phớ xuống cầm xô đi ra ngoài, Linh lau khô nồi rồi đặt vào bật nút. Cô đi ra cửa ngó đầu xem thử, Dương đang đứng bên vòi nước chờ xô đầy, cậu đang ngẩng đầu nhìn xung quanh, hình như cảm nhận được cậu đưa mắt nhìn qua hướng này, Linh vội thụt đầu vào.
Dương nhìn qua đám học sinh vừa tan học đang bận rộn làm bữa trưa, cảm nhận được ánh mắt cậu nhìn qua phòng Linh chỉ thấy một chiếc đầu thụt vào, cậu bật cười lắc đầu, có một học sinh nam cũng hứng nước, cậu ta nhìn nhìn Dương rồi hỏi nhỏ.
- Anh Dương cũng ở đây ạ?
Dương lắc đầu vặn van vào đáp.
- Không.
Cậu ta lại gật đầu làm như suy nghĩ.
- Đấy em bảo mà ở đây chẳng bao giờ gặp anh, em tên Minh học lớp 10A2, phòng em số hai khi nào anh rảnh có thể vào chơi.
Dương nhướn mày cười cười gật đầu.
- Được.
Nhìn Dương xách nước đi, Minh vui vẻ cũng xách xô của mình đi hướng ngược lại, xem đi trùm trường không phải cũng xách nước bình thường như mình đấy thôi.
Vào phòng Linh đang ngồi trên giường ăn tào phớ, Dương để xô nước lại chỗ cũ đậy nắp lại, Linh nhìn cậu rồi nói.
- Ăn tào phớ xong đã.
Dương gật đầu lau tay vào quần, đi đến cầm bát tào phớ của mình lên, trong bát lại đầy rồi, cậu nhìn qua Linh rồi cầm bát lên.
- Sao cậu lại chia cho tớ?
Linh làm như không quan tâm thản nhiên nói.
- Tớ để bụng ăn thịt gà, lâu rồi không được ăn thịt.
Dương nghe liền đau lòng, cậu biết cô muốn chia tào phớ cho mình, nhưng cậu cũng biết cô lâu rồi không được ăn thịt cũng là thật.
Linh lại không biết người đối diện đang đau lòng muốn chết, cô chỉ tùy tiện nói một lý do để Dương không tiếp tục nhường tào phớ cho mình mà thôi, với cô mà nói mỗi bữa có rau xanh có cơm trắng ăn đã là hạnh phúc rồi.