Chuông Reo Trong Nắng

Chương 22



Đá bóng kết thúc trời cũng đã mờ tối, một nhóm thiếu niên cười vui vẻ tụ tập trong tiệm nướng, An hoà đồng hoạt bát nên rất nhanh đã làm quen được với tất cả mọi người. Quân bắt chéo chân lười biếng nhìn An trò chuyện với mọi người đến hăng say.

Linh còn phải làm thêm Dương đưa cô về trước, ngồi phía sau cảm nhận từng mùi hương hormone nam tính của Dương làm cô có chút đỏ mặt, cô vẫn theo thói quen nắm lấy vặt áo cậu, Dương đưa tay ra phía sau vòng tay cô để lên eo mình.

Rất nhanh đã đến tiệm cháo, Dương chống hai chân dài xuống đất, cười dịu dàng nhìn cô gái, dặn dò.

- Có ai bắt nạt cậu thì nhớ mách tớ.

Linh nhìn gương mặt dịu dàng hơi đỏ lên vì nóng của cậu, áo thun bị gió thổi hơi phồng lên, cô cười gật đầu.

- Được.

Dương muốn xoa đầu cô nhưng tay có mồ hôi, Linh nhìn ra được chút biến hóa nhỏ này, cô đưa tay lên vuốt nhẹ chiếc mũ bảo hiểm trên đầu cậu rồi nói.

- Về cẩn thận.

Dương phì cười nhìn cô gái khuất vào trong tiệm cháo, cậu quay xe đi về.

Về đến nhà trọ, Dương ném chìa khoá lên bàn rồi vào phòng tắm rửa. Sau khi tắm xong vừa ngồi xuống ghế điện thoại đã vang lên, Dương nhìn qua tên trên màn hình rồi bắt máy.

- Hai ngày nữa chị lên.

Giọng nói điềm tĩnh của chị Khánh vang lên, Dương lười biếng dựa vào ghế gật đầu.

- Vâng.

- Sao em lại đánh người ta? Đừng nói với chị là em mất bình tĩnh.

Ngữ khí lạnh lùng không cho phép nói dối, Dương nâng khoé môi đáp.

- Tại em thích đánh.

Khánh hừ một tiếng, tựa hồ đứng dậy bước đi, hỏi.

- Có phải liên quan đến cô bé bán hàng cùng em ngày trước?

Dương không nói gì bởi vì cậu biết chị Khánh rất hiểu cậu, Khánh xoa ấn đường cầm lấy ly nước từ Vĩ rồi nói.

- Có thể em sẽ bị kỷ luật hạ luôn hai bậc hạnh kiểm, nặng hơn là bị đuổi học, ước mơ của em sẽ bị ảnh hưởng, có đáng không?

Từ nhỏ Dương đã muốn trở thành một quân nhân, cậu chống cằm nhìn ánh sáng vàng nhạt ngoài sân.

- Ước mơ em sẽ thực hiện được, chỉ cần là cô ấy thì sẽ không có sự do dự, chỉ cần là cô ấy mọi thứ đều xứng đáng.

Khánh có chút kinh ngạc, cô phì cười lắc đầu.

- Em trai của chị lớn thật rồi.



Dương lại không cười, cậu rất nghiêm túc đây là lời từ đáy lòng, chỉ cần là Ánh Linh thì mọi thứ khác đều không quan trọng. Hai chị em trò chuyện một lát rồi tắt máy.

Bố mẹ cậu đều là người bận rộn, họ chỉ nghĩ đến kiếm tiền, tình nhân bên ngoài có thể xếp thành hàng dài.

Trong biệt thự rộng lớn hơn sáu trăm mét vuông cũng chỉ có hai chị em và bảo mẫu, một năm cũng chẳng gặp bố mẹ được hai lần, chị Khánh vì sợ cậu cô đơn hôm nào cũng sẽ về nhà, đến khi học năm nhất đại học lúc đấy Khánh mười chín còn cậu chín tuổi, họ sống ở ngoại ô thủ đô mỗi ngày Khánh đều đi xe đạp điện về nhà, cô không cho tài xế chở vì rất rắc rối, cô muốn tự lập.

Cứ như vậy được nửa năm, chị Khánh bị tai nạn vì đi về muộn trời lại mưa, từ đó Dương không cho chị Khánh về nữa, cậu chín tuổi đứng trước cổng to lớn tiễn chị Khánh chuyển đến ký túc xã của trường, khi xe ô tô đi khuất cậu lập tức chạy vào phòng khóc rất lâu.

Đứa trẻ đó thật yếu đuối Dương cười tự giễu, cậu nhìn mái tóc nâu vẫn còn ướt phản chiếu từ tủ kính, phải đi nhuộm đen rồi, không thể để chị Khánh tức giận thêm.

Hôm sau tan học Dương đi nhuộm lại tóc đen, khi về Linh ngắm đến ngơ ngẩn, cậu thở dài tiếc nuối biết vậy đã sớm nhuộm đen rồi.

Hai ngày qua rất nhanh, Dương để một tay vào túi quần đứng bên nhà xe, chiếc xe Audi màu trắng chậm rãi dừng lại.

Hai người đồng thời mở cửa xe bước xuống, cô gái xinh đẹp có khuôn mặt hao hao giống Dương, chỉ là đường nét nữ tính dịu dàng hơn, cô rất có khí chất dù chỉ mặc một bộ áo sơ mi trắng và quần jean cũng đủ thấy cô là một người cao quý, có học thức uyên bác.

Người đàn ông cũng chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản áo sơ mi màu xanh dương và quần âu, gương mặt anh tuấn, khí chất nho nhã lạnh nhạt.

Vĩ cầm lấy kính màu đen từ tay Khánh hai người đồng thời bước qua, Dương nhìn mái tóc màu nâu tây ngang vai của Khánh rồi mỉm cười.

- Thật ngại quá hai anh chị phải nghe mắng rồi.

Vĩ cười cười vỗ vai cậu.

- Anh nghe giáo viên của em mắng thành quen rồi, chỉ là lần này có chút vượt trội.

Khánh lườm Dương một cái.

- Dẫn chị đi nhanh một chút.

- Dạ.

Dương đi trước dẫn đường, hôm nay là chủ nhật trên sân trường vắng tanh yên tĩnh, mở cửa phòng hội đồng ra không khí lập tức căng thẳng.

Ban giám hiệu ngồi ở vị trí chủ trì, hai giáo viên chủ nhiệm ngồi đối diện nhau, người phụ nữ trung niên ngồi ở hàng ghế thứ tư trên người là vài thứ đồ hiệu tầm trung, con trai bà ta băng ngón tay ngồi bên cạnh, cuối cùng là nam sinh đến làm chứng.

Vĩ và Khánh ngồi xuống ghế thứ tư đối diện, Dương thản nhiên như không đứng phía sau hai người.

Người phụ nữ trung niên trừng mắt căm phẫn giơ tay chỉ thẳng vào Dương, bắt đầu khóc giọng nói the thé.

- Con trai tôi ở nhà ngoan như thế, cho nó đi học vậy mà lại cho thằng khốn này đánh đến như vậy.

Khánh nắm chặt tay lạnh lùng quay lại nhìn bà ta, cô Xuân lên tiếng.

- Trong camera thấy bạn nam này cùng Linh có xích mích trước, sau đó Dương mới chạy đến ngăn cản, nhưng camera ở xa không được rõ tình hình, tôi hỏi các bạn trên sân thì họ lại nói là do Dương gây sự trước.



Người phụ nữ nghe vậy hừ lạnh, quát.

- Còn cần điều tra sao? Nhìn ngón tay của con trai tôi đi nó bị bẻ gãy xương đấy, có thấy nó bị đau đến gầy đi rồi không?

Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn cậu ta, Mạnh chột dạ lau lau vài vụn bánh còn dính trên khoé môi.

Trong phòng đang căng thẳng đến ngộp thở đột nhiên cánh cửa mở ra, mọi người lập tức đưa mắt nhìn, Dương cau mày nhìn cô gái bước vào.

Cô cũng đưa mắt nhìn Dương rồi chào mọi người. Cứ tưởng sẽ có chút khí thở không ngờ cô lập tức dõng dạc nói.

- Dạ thưa cô, thưa mọi người, không phải Dương đánh bạn vì lý do bốc đồng, cậu ấy vì ngăn bạn Mạnh đánh em nên mới không cẩn thận làm Mạnh bị gãy ngón tay.

Vì câu nói này không khí còn căng thẳng hơn, thầy Bạch cũng hiểu học sinh của mình, quả thật Mạnh là con trai của một xí nghiệp nhỏ ở thị trấn này, tính tình rất kiêu ngạo vẫn hay có cái tính thích hơn thua với người khác.

Thầy bí thư Trung nghe vậy hỏi.

- Em có bằng chứng gì? Hiện tại bạn Mạnh còn có người làm chứng Dương đánh người là do bốc đồng.

Khánh đưa mắt quan sát Linh một lượt, cô gái nhỏ gầy gương mặt cũng xinh xắn, khí chất có một cái gì đó rất khác biệt, cô mặc quần áo đã bị bạc màu, buộc tóc đuôi ngựa phía sau, lạnh nhạt mà mạnh mẽ.

Linh đưa điện thoại trong tay cho giáo viên, trong đó có video quay lại lúc Linh và Mạnh đang xích mích.

Giọng nói khinh thường chế giễu vang lên.

- À, ra là đứa bình thường tỏ ra thanh cao như mày mà cũng thích thằng Dương đó.

- Cũng đúng, một đứa nghèo xác nghèo xơ quê mùa quả thật rất hợp với thằng cặn bã như nó.

Tiếp theo là Mạnh giơ tay lên định đánh Linh nhưng Dương chạy đến, video đến đó là kết thúc, mọi người xem xong đều trầm mặc. Dương cau chặt mày lạnh lẽo nhìn Mạnh, nếu lúc đó cậu nghe được tiếng mắng chửi trực tiếp như vậy, không biết chừng bây giờ cậu ta đang nằm viện.

Khánh nhếch môi lạnh lùng nói.

- Anh nghĩ xem em có nên kiện nam sinh này tội xúc phạm người khác hay không?

Vĩ cũng nhướn mày phối hợp gật đầu.

- Được, kiện luôn tội làm giả chứng cứ.

Nam sinh làm chứng nãy giờ lập tức sợ hãi kêu lên.

- Em sai rồi, là tối qua mẹ của Mạnh cho em tiền, em xin lỗi.

Người phụ nữ tức giận quát.

- Mày dám phản bội tao.

Câu nói này đã giải quyết xong vấn đề, tuy đánh nhau nhưng hai bên đều có lỗi, ban giám hiệu quyết định phạt Mạnh xin lỗi Linh và Dương, Dương đánh người là sai hình thức kỷ luật cảnh cáo, hạ một bậc hạnh kiểm, và tính chi phí thuốc men.