Dương mở cửa phòng ra, nói là phòng nhưng đúng hơn đây là một căn nhà, chị Khánh thuê cho cậu một căn nhà cấp bốn rất rộng khoảng sáu mươi mét vuông, tiện nghi mọi thứ đầy đủ.
Dương nhìn chiếc điện thoại đã bị dẫm đến gần nát cậu bực bội ném lên ghế sofa.
Chẳng là cậu đi chơi net về lúc đi xe qua con ngõ nhỏ tình cờ gặp đánh nhau, nói đúng hơn là bốn người đánh một người.
Cậu cũng không có ý định giúp, chỉ là nghĩ đến ngày nhỏ vì quá giỏi lại không có ai bảo vệ nên cũng hay bị một nhóm người trong khu bắt nạt như vậy, nghĩ đến đó chân tay ngứa ngáy nên liền lao vào giúp Quân.
Dương đứng trước gương nhìn mấy vết thương trên mặt rồi chửi thề một câu, đưa tay sờ thử vết rách ở khoé miệng, trong đầu lại nghĩ đến cô gái kia giơ tay cầm giấy lau đi vết máu trên khoé miệng mình.
Cậu nâng khoé môi, đúng là một cô gái khác người ngay cả tên còn chưa biết vậy mà dám đi vào một nơi hỗn loạn như vậy để giúp đỡ.
Dương nghĩ đến việc chiều nay cậu cho cô áo khoác có lẽ là cô đang trả ơn.
Hôm sau lên lớp mọi người nhìn vết thương trên mặt hai vị đại ca liền nghĩ là hai người đánh nhau mà thành.
Hôm nay có tiết thể dục Quân ôm bóng chuyền trong tay đi đến bên cạnh Dương.
- Này chơi bóng đi.
Dương cau mày nhìn ánh nắng mặt trời, quả thực hôm nay rất nắng thể dục lại còn vào tiết ba, dù thời tiết mới ấm dần lên nhưng nắng vẫn như mùa hè.
Quân nhìn ra được, cậu nhướn mày chỉ qua đối diện.
- Con gái người ta còn không sợ nắng thì mày sợ cái gì?
Dương đưa mắt nhìn qua, là cô gái tối qua đang chơi cầu lông cùng với một bạn nữ tóc ngang vai.
Dương nhìn một chút rồi hỏi:
- Cô gái đang chơi cầu lông tên gì?
Quân không hiểu gì ở sân thể dục hiện tại có bao nhiêu cô gái đang chơi cầu lông, cậu nghĩ vậy rồi nhìn theo mắt Dương, cậu hơi bất ngờ hỏi:
- Tao tưởng mày với Ánh Linh quen lắm mà, tối qua nó còn lau máu cho mày.
Dương lại bắt được trọng điểm gật đầu, tên là Ánh Linh. Quân lại mơ hồ nhìn Dương đang gật đầu chẳng hiểu gì.
Dương đứng dậy cầm bóng trên tay Quân tùy ý tung lên rồi nhảy lên đập mạnh quả bóng bay đi sát qua lưới, Quân kinh ngạc một lát rồi chạy đi đứng đối diện Dương đánh bóng qua lại.
Mọi người nhìn hai đại ca trường đánh bóng trong sân lại bắt đầu lo lắng, lần này thì lại dở rồi hai đại ca chơi chung thì sẽ thành đại đại ca còn đáng sợ hơn hai người ghét nhau gấp nhiều lần.
An và Linh đang đánh cầu lông nghe được tiếng đập bóng rất mạnh hai người đồng loạt nhìn qua.
An cầm vợt đến cạnh Linh nói:
- Đấy có phải đại ca đương nhiệm đã giúp mày hôm qua không?
Sáng nay An mới biết hôm qua Linh bị dính quần cô ấy luyên thuyên một hồi, Linh đành kể cho cô ấy Dương cho cô mượn áo khoác, Linh tùy ý gật đầu.
- Phải.
An lại nhìn qua đối diện rồi nói:
- Tao nghĩ mày nên trả áo cho người ta rồi đừng dây dưa với bọn này.
Linh nhướn mày nhìn An, An thở dài hất cằm.
- Mày có nhìn thấy đối diện không? Đấy là thành viên cá biệt nhất khối, hiện tại bọn họ chơi chung chưa chắc đã tốt, vẫn nên tránh xa thì hơn.
Linh gật đầu nghĩ đến hình ảnh hai người kia bị đánh đến nhếch nhác, hiện tại trên mặt của Dương và Quân vẫn có vết thương, cô lại nghĩ đến hai người đã tiễn cô về một đoạn.
Nghĩ đến đây Linh cười nói:
- Tao chỉ biết khi người ta cười chế nhạo tao thì Dương lại giúp đỡ, mày không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá cả một con người được.
An nhướn mày nhìn Linh rồi cười gật đầu.
- Ừ có lẽ tao nghĩ nhiều.
Nói vài câu nữa tiếng trống vào lớp mọi người nghe tiếng còi của lớp trưởng thể dục liền chạy đi xếp hàng.
*
Hôm nay tiệm cháo vẫn đông khách, ngày mai là hội xuân vào ngày mười lăm tháng giêng, cô định sẽ bán hàng để kiếm thêm chút tiền.
Chiều hôm nay cô đã đi mua lại được vài thứ để mai đem đi bán nhưng xem độ này quán sẽ đóng cửa muộn, cô cũng không có thời gian để nghỉ ngơi nữa.
Có khách đi vào Linh đi ra phục vụ, Dương có hơi bất ngờ vì gặp cô gái nhỏ trong tình huống này, Linh mặc một chiếc tạp dề che đi chiếc áo phông trắng bên trong, mái tóc đen dài được cô búi gọn ra phía sau, gương mặt trái xoan và đôi mắt đan phượng vẫn lạnh nhạt như bình thường, chỉ là bây giờ cô có hơi cong khoé miệng nở nụ cười lịch sự hỏi:
- Quý khách gọi món gì ạ?
Dương cau mày nhìn cô rồi nói:
- Xưng hô bình thường.
Linh thản nhiên gật đầu nói lại, dù sao khách hàng đều là thượng đế.
Dương suy nghĩ rồi gọi một bát cháo thịt băm, Linh gật đầu rồi quay đi vào trong bếp.
Sau khi phục vụ xong không có khách cô lại ngồi trên bàn còn trống giải bài tập, tuy có một ngày nghỉ để học sinh đi chơi hội nhưng cô thì lại không có thời gian nên bằng chút thời gian ít ỏi này làm hết bài tập.
Dương chậm rãi ăn cháo, cậu nhìn cô gái đang giải bài tập gian bên trong, cô rất chăm chú từ lúc vừa ngồi vào chưa từng ngẩng đầu lên, khi có khách vào cô mới gấp vở chạy đi phục vụ.
Cậu ăn xong bát cháo vẫn thấy Linh cau mày nhìn vào một câu hỏi, cô đã giải rất lâu nhưng không ra, lại có khách vào cô chạy đi phục vụ trên ấn đường vẫn cau lại.
Dương trả tiền cho bà chủ tình cờ nhìn một chút, chữ viết của cô rất đẹp nghiêng nghiêng có chút dịu dàng không giống như con người lạnh nhạt điềm tĩnh cậu vẫn thường thấy.
Cậu đưa mắt nhìn câu hỏi thì ra là một câu bài tập hoá nâng cao, Dương nhìn cô gái nhỏ kia đang nghe khách hàng gọi món, cậu tùy tiện viết vài dòng lên vở bài tập trên bàn rồi ra ngoài đi về.
Sau khi đã phục vụ món ăn cho khách xong, Linh ngồi xuống ghế tiếp tục giải bài tập, nhưng trên vở có vài dòng chữ và số khiến cô bất ngờ, thì ra là giải như vậy.
Linh đưa mắt nhìn gian bên ngoài đã không thấy Dương, cô lại nhìn dòng chữ mạnh mẽ phóng khoáng trên vở, nhớ lại những gì nghe được ở văn phòng giáo viên, Dương đã từng có thành tích rất tốt ở trung học cơ sở và tiểu học.
Linh cau mày, thì ra lại có người học kém do cố tình. Lý do cô nghĩ là Dương rất đơn giản khách trong này đều là những người đã trên hai mươi năm tuổi, và quan trọng là trên bút vẫn có mùi hương giống với chiếc áo sơ mi kẻ caro của Dương.