Chuông Reo Trong Nắng

Chương 44



Linh co đầu gối ôm mặt ngồi trong gian phòng nhỏ, trên tay là con khủng long nhỏ, căn nhà nghèo đơn xơ tràn ngập mùi nhang khói lạnh lẽo. Nước mắt chảy từng giọt xuống.

Mọi người trong làng đã giúp cô hoàn thành tang sự, tin tức sẽ được niêm phong, bởi vì cô còn nhỏ truyền ra sẽ không tốt.

Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, Linh sợ hãi co người lại, nhưng cánh cửa kia chẳng có tác dụng gì, một nhóm đàn ông xông vào, người người hung dữ.

Người dẫn đầu nheo mắt nhìn khắp nơi, rồi dừng lại trên người cô nhóc đang nhìn họ với cặp mắt đan phượng lạnh lùng.

Đàn em phía sau có một người cau mày nói.

- Anh Hổ, anh xem căn nhà rách này chẳng thứ nào đáng tiền.

- Con bé kia, bọn tao đến đòi nợ.

Linh lạnh lùng nhìn họ.

- Tôi không có tiền.

- Ha, tao biết ngay mà, lục tung cái chỗ này lên xem còn gì đáng giá.

Bọn đàn em nghe lệnh bắt đầu lục lọi khắp căn nhà, bỗng có một người tiến tới bên bàn thờ, Linh vội đứng dậy, trên tay cầm con khủng long bàn tay còn băng bó. Hắn ta nheo mắt nhìn cô một lượt.

- Này anh Hổ, em thấy con bé này cũng không tồi, tuy có chút bẩn thỉu nhưng lại khá được.

Người được gọi là anh Hổ nhìn qua, rồi liếm môi. Cô gái trước mặt quần áo lộn xộn dính bùn đất, mắt đỏ ngầu nhưng lạnh lùng mạnh mẽ, thân người rất được, gương mặt cũng xinh xắn.

- Bố mày nợ bọn tao bảy trăm triệu tính cả lãi với gốc, bán mày đi coi như bọn tao lỗ rồi nhưng có còn hơn không?

Bọn chúng cười phá lên, Linh chỉ lạnh lùng đứng trước bàn thờ của bà Dung.



Một người nhếch môi nói.

- Anh Hổ, con bé này có lẽ còn trinh, chúng ta nếm trước đi.

Anh Hổ suy nghĩ một lát rồi cởi áo.

- Để tao trước.

Trong lòng run lên, Linh đặt con khủng long lên bàn, cầm chiếc kéo giơ lên.

- Các người dám tới đây tôi sẽ đâm hết.

Bọn hắn lại cười phá lên. Người dẫn đầu được gọi là anh Hổ bước chậm rãi đi lên.

- Được thôi, em xem kĩ tim của tôi ở đây, đâm vào đây này.

Linh vẫn giơ cái kéo về phía trước, chỉ là tay hơi run rẩy, một người khác chờ lúc Linh đặt lực chú ý vào anh Hổ gã ta chạy đến đoạt cây kéo ném vứt đi.

Anh Hổ cười nhếch môi từ từ tiến tới, hắn nắm cổ áo cô gái xé rách, Linh giãy dụa nhưng chẳng có tác dụng gì.

Gã ta đưa mũi lại ngửi thử rồi hít sâu một hơi.

- Đúng là thơm đấy.

Linh sợ hãi giãy dụa, dùng tay cào loạn lên, anh Hổ giữ chặt hai tay cô vật cô nằm xuống đất.

Linh giãy dụa ầm ĩ hắn cũng chẳng làm gì được, hắn giơ tay tát cô một cái thật mạnh.

- Mày nên yên lặng đi, đừng để tao điên lên.

Hắn ta giơ tay xé rách quần áo của cô, những người khác vây quanh liếm môi nhìn.

Linh thấy tay hắn đặt lên ngực mình, cô giơ tay cào loạn lên.

- Cứu tôi với, thả tôi ra, đồ khốn.

- Haha, đồ khốn sao? Mắng hay đấy.

Linh nhìn tay gã ta đặt lên khoá quần mình, cô giãy dụa cắn mạnh lên tay hắn, hắn ta ném cô ra, cô cười hét lên.

- Tôi bị AIDS đấy, mấy người làm đi, từng người tới.

Động tác của hắn ta dừng lại, mấy người khác cũng kinh ngạc cau mày.

- Mày nói gì.

- Tao nói tao bị AIDS.

Hắn ta sợ hãi nhìn vết cắn chảy máu trên tay, ông Lâm nghiện hút mới vay nặng lãi bọn hắn, trường hợp bị bệnh này cũng có thể, hắn ta đá mạnh lên bụng cô.

- Mày nói dối, nếu mày bị bệnh sao không để bọn tao làm rồi mày mới kêu.

Linh nhếch môi lạnh lùng nói.

- Đơn giản tao không muốn cái thứ bẩn thỉu của bọn mày chạm vào.

- Mẹ mày, bị AIDS còn dám mắng tao bẩn thỉu.

Hắn ta tát mạnh lên mặt Linh, nắm tóc cô giận dữ quát. Hắn nhíu mày quay người ra ngoài rửa sạch tay, những người khác lại vây quanh nhìn cô như thứ bẩn thỉu.

Trong lòng lạnh lẽo, Linh lau giọt nước mắt trên khoé mắt ngồi dậy. Anh Hổ bước vào lạnh lùng nói.

- Mang cô ta đi bán đi, kiếm được chút tiền, nếu không nghe thì đánh.

Bốn người đàn em túm cô lôi vào trong rừng, đi ngược lại với ngôi làng lớn bên ngoài.

Càng đi càng sâu, trong rừng rậm tối đen, bọn họ ngồi lại nghỉ chân.

Tay Linh bị buộc phía sau, miếng băng dính dán trên miệng khó chịu, trong người đau đớn, dưới chân đều là vết thương.

Cô ngẩng đầu nhìn khung trời tối đen. Trời sắp mưa rồi.

Trong bụng trống rỗng, từ tinh thần đến thể xác đều mệt Linh gối đầu lên đầu gối, cô nhớ Dương quá, cô phải làm sao đây? Nước mắt lại rơi xuống, trong mắt đau nhức có lẽ do khóc quá nhiều.

Ngồi một lát có một tên lại lôi cô đi.

Đi lên đến một ngọn núi, Linh nhìn qua rồi kêu lên, mấy gã kia khó chịu, Linh vẫn kêu tiếp, một người tức giận quát.

- Bỏ cái miếng băng dính ra xem nó nói gì.

Một người nghe vậy lập tức đi qua xé miếng băng dính. Miệng đau rát, Linh chẳng quan tâm lập tức nói.

- Tôi muốn đi vệ sinh.

- Đi vệ sinh? Đi trong quần luôn đi.

- Tôi muốn đi nặng, chắc mấy anh không muốn ngửi mùi đâu nhỉ.

Hắn ta nheo mắt vỗ mạnh lên đầu cô.

- Mày đừng có mà giở trò.

Suy nghĩ một lát rồi mấy người dừng lại, cho phép cô đi vệ sinh.

Gã được phân công đưa cô đi vệ sinh cau mày bực bội, quan sát lại ở đây là đỉnh núi muốn chạy cũng chẳng có chỗ mà chạy, gã ta châm điếu thuốc rồi hút.

Linh nhếch môi, gã ta nhìn chằm chằm, Linh nhìn gã ta rồi lê chân đi một chút.

- Tôi muốn đi xa một chút.

Gã vẫn dõi theo, đến lúc sắp đến vách núi Linh chạy thật nhanh, mấy gã kia thấy thì đã không giữ kịp. Linh nhảy xuống vách núi.

Vách núi rất cao, có lẽ khoảng hai mươi mét, Linh nhìn bầu trời tối đen những giọt mưa bắt đầu rơi xuống. Từng nỗi nhớ Dương chưa bao giờ nhiều như vậy, có lẽ đây là lần cuối cô nhớ cậu rồi. Người ta bảo chết sẽ không phải đau khổ, cô muốn thử, cuộc sống này khắt khe với cô quá rồi.

Thân người chìm vào dòng nước lạnh lẽo, có lẽ em không thể giữ lời hứa với anh rồi, Dương ơi em nhớ anh lắm.

Dòng nước lạnh lẽo tràn vào mũi đau xót, khó thở, em chỉ mong có được một cuộc sống hạnh phúc, nhưng em mệt quá.

Hình ảnh Dương cười dịu dàng nhìn cô, cậu mua kem cho cô, cậu chơi bóng, cậu đón cô tan làm, có lẽ sẽ không gặp được nữa rồi.

Ánh mắt dần mờ đi, dòng nước lạnh lẽo xâm nhập vào trong tim.

- Tạm biệt anh, Bùi Nhật Dương. Chẳng mong anh nhớ em cả đời, chỉ mong anh hạnh phúc, nhớ thời thanh xuân cũng có một cô bé anh gọi là Chuông nhỏ, yêu anh hơn cả tính mạng. Tạm biệt.