Chuông Reo Trong Nắng

Chương 69



Trong phòng bệnh lạnh lẽo, những người thăm bệnh đứng chờ ở ngoài hành lang đông đúc, Dương xoa ấn đường khoát tay, quản gia hiểu ý đuổi khéo họ về.

Bà nội Nguyên đột nhiên bị ngã, tuy chỉ là ngã nhẹ nhưng do tuổi tác cũng đã cao, xương cốt cũng không còn tốt, nên một chân bị gãy.

Ông nội Nguyên ngồi bên giường bệnh lo lắng không thôi, bà Nguyên lại cười dịu dỗ dành.

Chị Khánh ngồi gọt quả khoé môi hơi câu lên vì tình cảm của hai ông bà, anh Vĩ cũng đứng bên cạnh Khánh lâu lâu thêm vài câu để điều hoà không khí.

Dương tuy không thân thiết với ông bà nội, nhưng tình cảm gia đình vốn là thứ cậu rất trân trọng, nhìn chân đang băng bó của bà, cậu cau chặt mày nhưng lại không nói gì.

Cửa phòng bị đẩy ra, mọi ánh mắt đều hướng ra ngoài.

Một trước một sau ông Đức và bà Ngọc đi vào, ông Đức rất vội vàng lo lắng chạy đến hỏi tình hình bà nội Nguyên, còn ánh mắt bà Ngọc lại dừng trên người Dương rồi mới đưa mắt nhìn bà nội Nguyên trên giường bệnh.

Dương chỉ chậm rãi lui vài bước chân đứng phía sau nhìn họ.

Ánh mắt bà nội Nguyên rất dịu dàng an ủi con trai.

- Mẹ không sao, già rồi bị ngã một cái thôi đã hại các con lo lắng như vậy.



Ông Đức hơi cau mày, nhìn mẹ mình rồi nói.

- Con đã bảo mẹ đi đứng cẩn thận mà.

Dương hơi mím môi thì ra gia đình này cũng không máu lạnh như cậu nghĩ, chỉ là cậu không có được tình cảm đó thôi.

Đột nhiên bà Ngọc nhìn qua Dương, bà nhíu mày nói.

- Con ra ngoài nói chuyện với mẹ.

Đi ra khỏi phòng bệnh, hành lang đã không còn ai, cô bác họ hàng xa đến từ lúc sáng có người còn đem theo cả con cháu, đến xếp đầy hành lang, có người cậu chưa từng gặp mặt, Dương nhìn qua rồi cười khẩy, mục đích của họ đến đây là gì dĩ nhiên cậu biết rõ.

Vì cậu đặt phòng vip xung quanh rất yên tĩnh, cả dãy hành lang cũng chỉ có duy nhất một phòng bệnh, bà Ngọc đi đôi giày cao gót khi bước đi hàng lang yên tĩnh vang lên tiếng cộc cộc rất rõ.

Đi đến đầu hành lang gió thổi tung mái tóc, đường phố vẫn tấp nập như mọi ngày. Bà Ngọc cũng không lãng phí thời gian mà đi thẳng vào chuyện định nói, không ngoài dự đoán của Dương, bà Ngọc cất giọng nói về Linh.

- Con định làm gì vậy? Sao lại vẫn liên quan đến con bé đó.

Dương để một tay trong túi quần mắt nhìn kĩ bà Ngọc, rất lâu rồi cậu không gặp bà, bà vẫn trẻ trung như ngày xưa, chỉ là cậu hơi thất vọng bà Ngọc chưa từng hỏi về cảm nhận của cậu, mà chỉ lạnh lùng gạt bỏ những thứ cậu yêu.

Môi nhếch lên, Dương đưa mắt nhìn đường phố phía dưới rồi lạnh lùng nói.

- Linh giờ là vợ con.

Bà Ngọc lạnh lùng nheo mắt nhìn cậu, bật cười tức giận.

- Vợ con? Sao mấy người mẹ giới thiệu con lại không cưới, cứ phải cưới con của một kẻ nghiện hút, một kẻ giết người, gia đình đó rất bẩn.



Câu nói này đã chạm đến giới hạn của Dương, cậu hơi nheo mắt, giọng nói cũng dần lạnh đi.

- Kẻ giết người? Người đó không phải nên là mẹ sao?

Bà Ngọc tức giận quát.

- Mày vì một đứa con gái bẩn thỉu mà nói tao là kẻ giết người.

Dương cười lạnh, nắm chặt tay, mắt đỏ lên.

- Có phải mẹ đã quên những chuyện mẹ đã làm, ngày đó ai là người giới thiệu bọn vay nặng lãi cho ông Lâm, ai là người thuê chúng đi đòi nợ rồi khiến Linh rơi vực?

Bà Ngọc sững lại, tay hơi run lên, lần đầu tiên Dương thấy vẻ mặt thất thố này của bà Ngọc, người phụ nữ vốn luôn cao quý, vậy là những gì điều tra được đều đúng cả.

Năm đó bà Ngọc vì ngăn cản tình yêu của Dương và Linh, lợi dụng ông Lâm nghiện rượu lại nghèo khó bà ta đã giới thiệu bọn vay nặng lãi cho ông Lâm, không những vậy ma túy cũng chính là bọn vay nặng lãi mời chào.

Qua một năm số nợ tăng cao, mà những chất nghiện trên người ông Lâm càng tăng, vốn đã có tính vũ phu lại thêm nghiện hút không có tiền để mua thuốc, vợ con chính là người gánh lấy.

Thậm chí ngày đó bà Ngọc trả hết nợ cho ông Lâm, cũng là bà Ngọc thuê họ đi đòi nợ, điều kiện chính là làm nhục con gái gia đình đó.

Dương nhìn bà Ngọc rồi lạnh lẽo nói.

- Mẹ à? Tại sao mẹ lại độc ác như vậy? Mẹ chưa từng thấy cắn rứt lương tâm sao?

Bà Ngọc cười khẩy, lạnh lùng nói.

- Tao đã cảnh cáo con bé đó, hãy rời xa con đi, nhưng nó vẫn cố chấp bám lấy, một gia đình bẩn như vậy mẹ sẽ không để con trai mẹ phải chạm vào.

Mày cau chặt, tim đã lạnh lẽo Dương nắm chặt tay lắc đầu bất lực nói.

- Gia đình chúng ta thì sạch lắm à mẹ? Mẹ thấy bản thân mình sạch sẽ lắm sao? Ngoài Linh ra con sẽ không lấy ai khác.

Cậu nói rồi để lại vẻ mặt thất thần, tức giận của bà Ngọc đi về phòng bệnh.

Khi đi qua phòng vệ sinh cảm nhận được gì đó cậu dừng bước chân, nhìn qua rồi lại đi về.

Trong phòng vệ sinh Linh ôm chặt miệng không để mình bật khóc thành tiếng, tim đau quằn quại.

Ngày đó cô đi học vốn chẳng biết những thay đổi của ông Lâm, những đau khổ, những tự trách suốt mười năm nay cô hằng chịu đựng thì ra đều là có nguyên do.

Những đau khổ mẹ phải chịu đều là tại cô cả.

Chân tay run rẩy, Linh ngã khụy nước mắt không ngừng rơi, thì ra những cố gắng vươn lên để xứng với Dương vốn không có tác dụng.

Sự cố chấp của cô đã đổi lấy đau thương như vậy, có lẽ không xứng đáng, Linh ôm chặt trái tim đang chết dần của mình, nước mắt không ngừng rơi.