Hạ Hi Ngải ngơ ngác nhìn cái bánh Daifuku dâu cao ngang mắt mình ở trước mặt.
Hai người đàn ông cao to giúp cậu dọn tủ lạnh vào phòng rồi đi, không hề ăn miếng nào, để lại một mình cậu ngu người trong nhà.
Cậu xoắn đi xoắn về, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gọi điện thoại cho Giang Lưu Thâm.
Bên kia kêu “Tút tút” mấy lần rồi được bắt máy, tiếng cười khẽ đặc trưng truyền đến: “Alo, chào bạn nhỏ, nhớ tôi nhanh thế à? Mới mấy tiếng thôi mà.”
Cái người mặt lạnh vào sáng nay là ai thế? Rốt cuộc bộ mặt nào của Giang Lưu Thâm mới là thật? Hạ Hi Ngải hoàn toàn hoang mang.
“Anh đưa Dafuku dâu cho tôi làm gì?”
“Không phải cậu chưa ăn được sao, sáng nay tôi nhờ người đi mua, nó bay về đây với chúng ta đấy.”
“Nhưng anh cũng không cần mua hết luôn chứ? Còn bợ cả khay bánh của người ta qua đây luôn là sao?”
“Thế hả? Cái này thì tôi không biết đâu, tôi nói với cấp dưới của tôi là phải làm cho thật hoành tráng, phải làm cậu cảm động đến mức chảy nước mắt ròng ròng, hô hào ‘Sao anh Thâm lại tốt như vậy, trước giờ mình đã trách oan anh ấy rồi huhuhu, kiếp này mình phải làm trâu làm ngựa làm thiếp cho anh ấy mới được’.”
“...”
“Cậu không muốn làm thiếp cũng không sao, ăn gì cho ngực nở chút, tôi có thể cân nhắc cho cậu làm vợ cả.”
“... Anh cứ nằm ngủ lại đi.”
Giang Lưu Thâm không để bụng mà khẽ cười mấy tiếng: “Thôi, nghiêm túc nói vậy, tôi chỉ muốn xin lỗi vì chuyện hôm qua đã gài cậu thôi.”
“Anh cũng biết mình gài người khác hả?”
“Đương nhiên rồi, nhưng gài vẫn chỉ là gài, gài xong tuyệt đối không dây dưa, cậu thấy sáng nay ở sân bay tôi không để ý đến cậu luôn này, tránh hiềm nghi tài không, vui rồi chứ?”
“...” Hạ Hi Ngải hoài nghi mạch não của mình không có cùng cấu tạo với tên họ Giang này.
Nhưng biết được vẻ lạnh nhạt vào sáng nay của Giang Lưu Thâm chỉ là diễn, chẳng biết tại sao... tâm trạng suy sút cả một ngày thật sự đã tốt hơn chút.
“Thôi... Không so đo với anh.” Cậu chỉ là một nhân vật nhỏ, thật sự không đấu lại ảnh đế.
“Cậu không so đo tới tôi nhưng tôi thì muốn so đo với cậu đấy.” Giang Lưu Thâm còn được voi đòi tiên: “Bạn nhỏ à, tốt xấu gì cậu cũng là một ngôi sao có hơn ba mươi triệu người hâm mộ, thu nhập một năm ít nhất cũng phải mấy chục triệu chứ, thế mà lại lưu lạc tới nước đi thuê phòng? Tiền để ở đâu thế? Tuổi còn trẻ mà phung phí như vậy là không được, sau này lấy gì mà cưới vợ?”
“... Không phiền anh lo nghĩ cho tôi, tôi dùng tiền vào việc đứng đắn cả. Mà sao anh biết tôi thuê phòng, cả địa chỉ phòng tôi nữa?”
“Tôi thì cái gì mà không biết.” Giang Lưu Thâm đắc ý mà hừ hừ, đổi đề tài: “Nói mới nhớ, vừa rồi cấp dưới tôi báo lại với tôi là lúc đến dưới nhà cậu thấy có mấy fan tư sinh*, họ giúp cậu đuổi đi rồi.”
*fan tư sinh: loại fan bám gót idol một cách cố chấp, điên cuồng, tìm mọi cách tiếp cận, tìm hiểu đời tư của idol.
‘Thảo nào hôm nay chẳng thấy ai.’ Hạ Hi Ngải thầm nghĩ.
Giang Lưu Thâm nói tiếp: “Cậu có muốn đổi trọ không? Chung cư tôi đang ở không tệ, không gian ngắm biển, an ninh nghiêm ngặt, fan tư sinh muốn bay vào cũng không được, còn được làm hàng xóm với ảnh đế nữa.”
“Anh bớt khen mình một câu sẽ chết à?”
“Hahahaha, không phải cậu là ‘Thiên thần lạnh lùng’ à, sao miệng lưỡi sắc bén ghê thế? Chú ý hình tượng đi, bé, thiên, thần.” Giang Lưu Thâm cố ý
nhấn mạnh.
Không hiểu sao Hạ Hi Ngải thấy mặt mình hơi nóng: “Ai bảo anh nói nhiều chứ...”
“Được rồi, không trêu cậu nữa, hôm nào đi chơi nhá, tôi làm việc đã.” Hạ Hi Ngải đáp “Ờ”, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu nhưng không cúp máy.
“Hửm? Hết rồi à?” “... Muốn gì nữa?”
“Ông anh mua đồ ăn ngon cho cậu rồi, nên nói cái gì?”
“...” Hạ Hi Ngải nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng: “Cám ơn...” “Cám ơn ai?”
“... Anh...”
“Nói lại đi.”
“... Cảm, ơn, anh!” Hạ Hi Ngải gần như hét lên.
Cuối cùng Giang Lưu Thâm cũng hài lòng: “Không có gì, sau này đi theo tôi, bảo đảm tôi có sơn hào hải vị thì cậu cũng được canh thừa cơm cặn, không để cậu đói bụng đâu, bye~”
Hạ Hi Ngải còn chưa kịp hiểu trong câu này có chỗ nào không đúng thì Giang Lưu Thâm đã cúp cái rụp.
Từ Dương đứng bên cạnh nghe hết cuộc hội thoại, vẻ mặt không nói nên lời: “Anh làm vậy không phải là đang công khai trêu cợt người ta à...”
Giang Lưu Thâm lại gần giường, ném điện thoại lên đó rồi ngồi trở lại trong đống kịch bản, ra vẻ đương nhiên mà nói: “Trêu cợt thì có làm sao, có thiếu miếng thịt nào đâu.”
“Nhưng không phải trước đây anh ghét anh ta lắm sao?”
“Đã là chuyện của mấy trăm năm trước rồi, không cho bọn tôi tiêu tan hiềm khích lúc trước, bắt tay giảng hòa à?”
‘Người ta mà muốn bắt tay với ông hả...’ Từ Dương chửi thầm, quơ quơ túi tài liệu trong tay: “Đòi giảng hòa mà còn đi điều tra người ta, không thấy giả tạo hở?”
“Nói linh tinh gì đấy.” Giang Lưu Thâm nhận lấy túi tài liệu rồi lật ra xem: “Trước khi ký hợp đồng với ai cũng phải tra xem người ta thế nào chứ, nhỡ đâu có quá khứ đen tối thì sao.”
Từ Dương kinh ngạc hỏi: “Anh muốn ký hợp đồng với anh ta?”
Giang Lưu Thâm không thèm ngước mắt lên nhìn cậu ta: “Có vấn đề gì sao?”
“Vấn đề lớn đó ông nội! Người ta là cây lắc tiền có giá trị con người cao nhất hiện giờ của Công ty giải trí Long Hành, Triệu Kiến Hoa mà chịu thả anh ta đi dễ thế sao? Dĩ nhiên là có thể sẽ đồng ý vì nể mặt anh, nhưng chắc chắn ông ta sẽ gài anh một vố đấy! Em mà có tiền đến mấy đi nữa cũng không làm vậy đâu, thà ký với những người có tiềm lực để bồi dưỡng còn hơn!”
“Triệu Kiến Hoa sẽ cho cậu ta đi, nói đúng hơn là... sẽ đuổi cậu ta đi.”
Từ Dương sửng sốt: “Là sao? Có phải anh nghe được chuyện gì em không biết không?”
“Bí mật không thể bật mí.” Giang Lưu Thâm ra vẻ thần bí: “Nói chung cậu cứ tin vào khả năng phán đoán của anh đi, có lúc nào anh tính sai chưa?
Qua đợt này chắc là cậu nhóc đó cần tìm chỗ trú tiếp theo rồi, với mối quan hệ giữa bọn anh, ném cành ô liu qua chắc sẽ bắt lấy thôi.”
“Nhưng cũng chưa chắc... Mà sao đột nhiên anh lại muốn ký với anh ta? Đừng nói là vui quá máu lên não luôn chứ, đây là lần đầu tiên văn phòng chúng ta ký hợp đồng với nghệ sĩ đó, phải cẩn thận chút.”
Giang Lưu Thâm lật tới trang trình độ học vấn trong tập thông tin cơ bản về Hạ Hi Ngải: “Anh đã cân nhắc rất lâu rồi, cậu nhóc này sống không dễ, có thể giúp đỡ một tay. Hơn nữa anh cũng không phải chịu thiệt, cậu này hát có hồn, có tiềm lực lại có bề ngoài, là người có tương lai rộng mở nhất trong số những gương mặt mới của năm nay. Tính cách cũng đơn thuần, dễ kiểm soát, mặc dù có lúc sẽ mạnh miệng với tôi nhưng xem tổng thể thì có
thể nói là vô... hại... ‘Vì đánh nhau mà thôi học’? Cậu điều tra lộn người hả?”
Từ Dương nhún vai: “Tuyệt đối không, cậu nhóc vô hại của anh đánh gãy tay bạn trong lớp, suýt thì bị phê bình trong học bạ. Phía trường học thấy anh ta thành tích tốt nên định bao che cho anh ta, kết quả tốt nghiệp xong thì anh ta chủ động yêu cầu nghỉ học nên trình độ học vấn chỉ dừng ở cấp hai, nếu không với thành tích khi đó thì anh ta đã nắm chắc tiến vào một trường cấp ba trọng điểm rồi.”
Hiếm khi Giang Lưu Thâm kinh ngạc đến mức phải há hốc mồm, làm sao anh cũng không thể ghép hàng chữ trong tập tài liệu này với khuôn mặt thanh tú ngây thơ kia của Hạ Hi Ngải.
Vì đánh nhau mà thôi học? Đánh gãy tay bạn trong lớp? Đùa à?
Từ Dương: “Em khuyên anh xem cả cái tập đó rồi hẵn quyết định có nên ký hay không, dù sao thì, em xem rồi thì cảm thấy... vết nhơ có thể đào ra quá nhiều, nếu ngày nào đó có chuyện gì bị lộ ra ngoài thì chắc người làm ông chủ như anh sẽ cực lắm.”
Tâm trạng Giang Lưu Thâm trầm xuống, anh lập tức tập trung lật trang kế tiếp cẩn thận xem bối cảnh gia đình.
Hạ Hi Ngải, dân tộc Hán, được sinh ra ở xxx, thôn An Hòa, ba mẹ gặp sự cố bất ngờ nên được ông nội nuôi dưỡng...
“Không còn người nhà nào khác sao? Tôi còn tưởng cậu ta chỉ là không có ba mẹ...”
“Vốn là còn ông nội nữa, hai ông cháu ở nông thôn, lúc anh ta được mười hai tuổi thì ông nội qua đời, thế là được bà con xa trong thành phố nhận nuôi mấy năm.”
“Mấy năm? Vậy sao sau này không nuôi nữa?”
“Theo như em được biết thì lúc được mười lăm tuổi, cậu ta thôi học rồi không ở nhà bà con nữa mà ra quán bar vừa ở vừa hát trong ba năm, sau đó đắc tội chủ quán bar nên bị đuổi đi, lang thang ngoài đường một năm, vừa rửa chén cho người ta vừa hát ở đầu đường, tình cờ được Long Tịnh tìm về.”
“Thế nên em không ủng hộ việc anh ký hợp đồng với anh ta lắm, trong quán bar kẻ xấu kẻ tốt lẫn lộn, nói là vừa ở lại vừa hát nhưng ai biết có bao gồm loại phục vụ nào khác không? Còn việc đi lang thang, vì cướp địa bàn nên đánh nhau là chuyện thường xuyên xảy ra, một khi có ai nhớ lại thần tượng Hạ Hi Ngải đang nổi là thằng nhóc đã đánh nhau trong trường, hát trong quán bar hay ngủ ngoài đường thì vết nhơ này của anh ta coi như sẽ tồn tại vĩnh viễn.”
Giang Lưu Thâm kinh ngạc nhìn tập tài liệu.
Lúc trước anh nghĩ là tính tình của Hạ Hi Ngải hơi lạnh lùng, đùa thế nào cũng không chịu cười, còn tưởng là do sợ người lạ, bây giờ mới biết người ta là một người thích làm hơn nói.
Nhưng anh thật sự không tin đằng sau đôi mắt sạch sẽ trong suốt kia là một phần tử xấu đầy rẫy vết nhơ.
“Nhất định là có hiểu lầm gì rồi.” Giang Lưu Thâm lấy lại bình tĩnh: “Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ lại, hôm nào hẹn cậu ta ra hỏi bóng gió thử đi.”
Từ Dương không hiểu sao anh lại làm vậy: “Sao phải vậy chứ, anh ta có tài năng thật đấy, nhưng thà đào tạo một người không có vết nhơ còn dễ hơn là dồn hết công sức để tẩy trắng một người mà.”
“Không được, cậu nhóc này quá làm tôi tò mò, lúc nào cũng làm chuyện ngoài dự đoán của tôi cả. Tôi phải tìm hiểu tận gốc cho ra lẽ, nếu cậu ta có vấn đề thật thì từ bỏ cũng không muộn.”
Từ Dương thở dài: “Thôi được, anh thích chơi trò giải câu đố thì cứ chơi đi, chỉ cần chọn kịch bản nhanh lên để em có việc làm là được.”
Đợi Từ Dương đi rồi, Giang Lưu Thâm lại xem tài liệu từ đầu đến cuối, không để sót một chữ.
Mười hai tuổi đã thành trẻ mồ côi... Khi đó cậu thật sự chỉ là một bạn nhỏ. Lúc mười hai tuổi anh đang làm gì? Hình như đang đóng bộ phim đầu tiên trong đời.
Việc quay phim được tiến hành tại một miền quê xa xôi, ba mẹ anh không nỡ để ảnh chịu khổ nên cử trợ lý đi theo chăm sóc vấn đề ăn uống sinh hoạt thường ngày, giày dính chút bùn cũng phải lập tức thay cho anh đôi khác.
Khi đó anh cũng quen sống trong nhung lụa, cố gắng cách mấy cũng không thả hồn vào nhân vật được, cuối cùng anh trong các cảnh diễn của bộ phim đó chẳng tỏa sáng thế nào, đương nhiên không nổi, hầu như tất cả các fan hâm mộ của anh chưa bao giờ xem qua.
Mà Hạ Hi Ngải lúc mười hai tuổi lại gặp phải cảnh ngộ thế nào?
Cậu mất đi người thân cuối cùng, bị ép rời xa quê hương, đi tới thành phố nhộn nhịp xa lạ, sống cùng với bà con không thân quen, không biết cậu đã gặp chuyện gì trong trường học và gia đình thu nuôi mà một người chính trực lương thiện như cậu lại đánh nhau, bỏ nhà ra đi.
Thậm chí Giang Lưu Thâm còn có thể tưởng tượng được cảnh Hạ Hi Ngải phát điên ra làm sao, vì anh từng diễn một nhân vật như vậy.
Một người bình thường rất ôn hòa, ít nói lại đột nhiên tức giận làm tất cả mọi người đều giật mình hoảng sợ, không hiểu vì sao anh ta lại một chuyện không đáng kể mà nổi điên, chỉ có anh ta mới biết trong lòng đang dồn nén bao nhiêu uất ức và phẫn nộ, mỗi một chuyện cỏn con đều có thể khiến thần kinh mong manh như một chiếc lông hồng tan vỡ.
Lúc còn nhỏ, Hạ Hi Ngải nhất định sẽ nắm chặt quả đấm, hai mắt đỏ ngầu, dùng hết sức lực toàn hân mà đánh kẻ đã bắt nạt mình thật mạnh, đánh xong lại dùng chân đạp cho đến khi bị người ngoài cuộc kéo ra.
Lúc nghỉ học bỏ nhà ra đi cậu có tâm trạng gì đây? Lúc ở quán bar đối mặt với xã hội muôn hình vạn trạng thì như thế nào đây?
Cả những lúc lang thang, những đêm ngủ trên đường dưới đất kia... liệu cậu có không dằn nổi mà gào lên những tiếng khóc lóc thê lương không?
Không, cậu cậy mạnh như thế, cho dù khóc cũng sẽ trốn ở nơi người ta không nhìn thấy, co người lại, che mặt, cắn môi và lặng lẽ rơi nước mắt.
Giang Lưu Thâm bất giác siết chặt tập tài liệu làm cả một xấp giấy dày cộm có vết nhăn, tim như bị kim đâm vào, nhức nhối từng cơn.
Thật sự hy vọng người đã phát hiện cậu nhóc đáng thương bên đường lúc đó không phải Long Tịnh, mà là anh.
Nếu là anh, anh nhất định sẽ cho Hạ Hi Ngải con đường phát triển tốt hơn chứ không phải xem cậu là một con cờ trong giới như bây giờ.