Ngay khi về đến nhà, Hạ Hi Ngải lập tức kể từ đầu đến cuối cho Hứa Đồng nghe.
Không còn cách nào khác, muốn giấu diếm cũng không được nữa. Khi Công ty giải trí Long Hành ký hợp đồng với ông chủ mới vào tuần sau, tất cả nghệ sĩ hoạt động trong công ty sẽ tham dự và ký tên vào hợp đồng mới. Nếu cậu từ chối ký và rời đi thì chí ít cũng phải nói trước với Hứa Đồng để cô ấy chuẩn bị tâm lý và lựa chọn con đường tiếp theo cho tương lai.
“Nói cái gì vậy! Chị chắc chắn sẽ đi theo em!” Hứa Đồng phẫn nộ đập bàn ở đầu video call bên kia: “Chị đi đâu tìm được một cậu em đáng yêu, lương thiện, đơn thuần như em chứ?”
Hạ Hi Ngải hiếm khi cười phát ra tiếng: “Đi theo em có thể sẽ phải ngủ ngoài đường đấy. Em thì quen rồi, nhưng chị là con gái, sao có để chị chịu khổ như thế được, chị nên ở lại Long Hành thì hơn.”
“Đừng có gạt chị, giờ em hủy bỏ hợp đồng, không biết bao nhiêu công ty sẽ đánh nhau bể đầu để giành được em, chị phải ôm chặt đùi em mới được!” Hứa Đồng gào to một lát, cuối cùng nghiêm túc nói: “Nhưng mà Hi Ngải này, sao em không đi theo chị Long vậy?”
“Em... không tin tưởng chị ấy nữa.” Hạ Hi Ngải đáp: “Chị ấy nâng đỡ, bồi dưỡng em, em vô cùng cảm kích. Nhưng thật lòng mà nói, em cảm giác như chị ấy chỉ xem em là công cụ kiếm tiền cho công ty, nếu một ngày nào đó em không còn giá trị lợi dụng, chị ấy nhất định sẽ vứt bỏ em.”
“Ồ, nhưng theo như em nói thì có nghĩa là hiện tại chị ấy vẫn coi trọng em đấy, đi theo chị Long để phát triển không phải càng tốt hơn sao?”
“Em nghĩ chị ấy với Tổng giám đốc Triệu có gì đó không thẳng thắn, chắc chắn còn che giấu điều gì nữa. Em muốn tránh xa khỏi vũng nước đục này nên em muốn rời khỏi công ty càng sớm càng tốt. Chị ấy đào tạo em một năm, em cũng đã cố gắng kiếm tiền một năm vì chị ấy, coi như đã huề nhau rồi.”
Hứa Đồng suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Được, chị tin phán đoán của em, dù sao chị vẫn đi theo em là được. Vậy em có suy nghĩ đến ông chủ nào chưa?”
“À...” Nhắc đến đây, Hạ Hi Ngải mới vừa rồi còn nói chắc nịch lắm đột nhiên ấp úng: “Cũng xem như là có rồi...”
“Công ty nào vậy? Chị đi liên hệ giúp em.”
“Không cần đâu ạ, em sẽ trực tiếp đến hỏi anh ta... Lần trước anh ta có mời em đến phòng làm việc của anh ta.”
“Phòng làm việc?” Hứa Đồng nhanh chóng điểm lại những nghệ sĩ trong giới có thể đếm trên đầu ngón tay mà nhóc con nhà mình tiếp xúc khá nhiều, lập tức đưa ra kết luận: "Đừng nói là Giang Lưu Thâm đấy chứ?” “Dạ...”
“Ui cha mẹ ơi! Xưa nay văn phòng của anh ta chưa bao giờ tuyển người cả. Đội ngũ của anh ta toàn là tinh anh và hầu như ít có thiếu sót, nếu em có thể ký được hợp đồng thì không còn gì tuyệt vời bằng! Đến lúc đó hai bên sẽ hợp lực lại thống trị cả thế giới âm nhạc và điện ảnh!”
Hạ Hi Ngải kịp thời chấm dứt mơ tưởng viển vông của cô ấy: “Khoan suy nghĩ xa hơn đã chị, lúc đó anh ta chỉ thuận miệng nói vậy để đùa em thôi, chưa chắc đã ký được.”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Hạ Hi Ngải lại nghĩ rằng chuyện này có khả năng thành công.
Không biết vì cái gì, cậu chỉ một mực... tin tưởng Giang Lưu Thâm một cách kì lạ. Rõ ràng không một lời nói nào thốt ra từ miệng người đàn ông kia có thể tin được cả.
Nếu cuối cùng thật sự không còn chỗ nào để đi, cậu sẽ xuống nước nói vài lời tốt đẹp với Giang Lưu Thâm, chắc anh ta sẽ... thu nhận cậu nhỉ?
Dù sao khi Giang Lưu Thâm bắt nạt cậu, anh đã giải thích và xin lỗi, còn mua cả một cái tủ lạnh đầy bánh Daifuku vị dâu để đền bù cho cậu nữa. Cho dù đó chỉ là một câu nói vẩn vơ thôi nhưng anh hoàn toàn khác với những kẻ đã bắt nạt cậu trước kia.
Thậm chí có thể nói, anh hoàn toàn khác với tất cả những người mà cậu từng tiếp xúc.
Sau khi Giang Lưu Thâm dạy cậu xong, anh sẽ quan tâm cậu có khóc vì mấy lời đó không. Ban đầu anh cười nhạo vì cậu mặc váy, sau đó anh lại cởi áo khoác để che cho cậu. Ngoài miệng luôn trêu chọc cậu nhưng lại xin lỗi vì đã dùng xưng hô không phải với cậu. Rõ ràng anh đã lập ra một cái bẫy để lừa cậu nhảy xuống, nhưng khi cậu thực sự nhảy xuống, đáy hố lại rất mềm và không đau chút nào, thậm chí còn có thể nhận được phần thưởng và bù đắp vượt xa xự tổn thất lẽ ra phải có ấy chứ.
Một Giang Lưu Thâm bất cần đời nhưng lại đàng hoàng đến kì lạ như thế, nhất định sẽ không xem cậu như một món đồ vật để mang lợi ích về mình như Long Tịnh. Chỉ cần cậu làm đến nơi đến chốn, chăm chỉ và hăng hái, theo như những gì cậu hiểu biết về Giang Lưu Thâm thì có lẽ anh sẽ không đối xử tệ với cậu đâu.
Như vậy là đủ rồi.
Nghĩ thì nghĩ vậy chứ nếu bắt Hạ Hi Ngải gọi một cuộc điện thoại cho Giang Lưu Thâm để nói “Anh ký hợp đồng hợp tác với tôi được không?”, cậu vẫn không xuống nước được.
Hạ Hi Ngải do dự hai ba ngày không biết nên mở miệng như nào, ngược lại là Giang Lưu Thâm lại gọi điện cho cậu trước.
“Này bạn nhỏ à, cậu can đảm quá nhỉ.”
Vừa mới gọi điện đến đã không đầu không đuôi giở cái giọng trào phúng, Hạ Hi Ngải ngây người: “Chuyện gì thế?”
“Còn dám hỏi tôi? Cậu quên cậu đã nói những gì trong cuộc phỏng vấn sao? Giữa tôi với cậu có khoảng cách tuổi tác ư? Chúng ta đều gần ba mươi tuổi rồi, sao lại làm tổn thương nhau thế chứ.”
Bấy giờ Hạ Hi Ngải mới phản ứng lại, anh đang nói tới chương trình “Khách mời đặc biệt” lần trước, giải thích: “Không phải... Là do MC hỏi như vậy mà.”
Giang Lưu Thâm lướt màn hình xem bình luận: “Cậu đúng là ngốc quá đi thôi, sao mà bị bà chị họ Phạm kia dắt mũi nhanh thế? Lần trước tôi chê cô ta lớn tuổi, cô ta lợi dụng cậu để báo thù tôi đấy, cậu bị người ta xem là tấm bia đấy có biết không? Bây giờ fan của tôi đều đang mắng mỏ cậu trên mạng, để tôi đọc cho cậu nghe mấy câu."
Giang Lưu Thâm hắng giọng, giọng điệu khoa trương: “Ha ha, ai cho tên họ Hạ này can đảm để nói bóng gió anh Thâm của tôi già vậy?”
“Mới cách nhau có năm tuổi mà bảo là chênh lệch tuổi tác nhiều? Anh ta còn muốn mặt mũi nữa không?”
“Sao tác với anh Thâm nhà tôi để ké chút danh tiếng còn dám tỏ ra đắc ý à, không có anh Thâm thì ai thèm đi xem chương trình này chứ? Nghệ sĩ mới nổi như cậu này có biết kính trọng tiền bối không vậy?”
“Anh Thâm nhà tôi mười hai tuổi đã bắt đầu tham gia diễn xuất, mười chín tuổi mới tham gia cuộc thi tuyển chọn, rốt cuộc ai mới là người già hơn?
Không tự biết hay sao?”
“Nhìn buổi phỏng vấn này của anh ta mà muốn chửi, một non-fan như tôi cũng gai mắt.”
Giang Lưu Thâm: “Nghe rõ chưa, non-fan cũng gai mắt đấy!” Anh tiện tay dùng acc clone tố cáo mấy lời bình luận đã đọc.
Hạ Hi Ngải: “... Anh muốn thế nào.”
“Ối, giọng điệu ác ôn ghê cơ. Tôi nói cho cậu biết, fan hâm mộ của tôi mạnh lắm đó nhá. Tập hai sẽ phát sóng tối nay, nếu họ nhìn thấy cảnh cậu đánh tôi trong cửa hàng chắc chắn họ còn mắng thậm tệ hơn đó.”
“Tôi không quan tâm.” Hạ Hi Ngải chưa bao giờ sợ tai tiếng: “Ai bảo hôm đó anh gợi đòn quá.”
Giang Lưu Thâm thấp giọng cười một tiếng: “Sao lúc nào cậu cũng thú vị như vậy chứ... Nể mặt tình bạn của chúng ta, anh đây sẽ sẽ dạy cậu đỉnh cao của quan hệ xã hội là thế nào, giúp cậu thoát khỏi cảnh nguy hiểm. Tối nay đến nhà của tôi một chuyến không? Tôi có mấy người bạn, sẽ giới thiệu cho cậu quen."
Hạ Hi Ngải do dự chốc lát, cân nhắc có thể nhân cơ hội này thảo luận về việc ký kết hợp đồng nên cũng đồng ý.
Giang Lưu Thâm vừa mới cúp điện thoại thì Giang Tiểu Phù đang nằm đắp mặt nạ trên sô pha trêu chọc: “Ôi, nhân lúc em ngủ gọi điện cho ai đấy?
Mùi giấm chua nồng đến mức làm em tỉnh luôn này." “Cậu ca sĩ em thích gần đây đấy.”
Giang Tiểu Phù sửng sốt, đang nằm trên sô pha bật hẳn dậy, cái mặt nạ lơ lửng một nửa trên mặt: “Trời đất! Hạ Hi Ngải á?!”
“Ờ, không phải em hay mở lặp đi lặp lại mấy bài của cậu ta sao?”
“Anh!! Anh đúng là anh trai của em!” Giang Tiểu Phù lập tức lột nốt nửa cái mặt nạ đang rũ xuống kia vứt vào thùng rác: “Sao anh không nói sớm! Em đi đắp mặt nạ SKII thần thánh ngay đây! Tranh thủ biến cậu ấy thành bạn trai của em!”
“Em hơn cậu ta ba tuổi, cậu ta còn nhìn trẻ măng như thế, đi cùng nhau không sợ bị coi là mẹ con sao?”
“Cút đi, em gái của ông xinh đẹp như thế mà kêu già. Mà cậu ấy đáng yêu khôn khéo lắm, cho dù có đứa con trai như thế em cũng vui!”
“Khôn khéo? Thôi cho xin, cậu ta độc mồm thấy mồ.”
“Vớ vẩn, em làm fan cậu ấy hơn nửa năm rồi, cậu ấy trong sạch và lạnh lùng nhất trong số tiểu thịt tươi mà em từng thấy, các bài đăng trên Weibo chưa bao giờ vượt quá hai mươi từ, hoàn toàn không quảng cáo gì luôn.
Cậu ấy có thể nổi tiếng như bây giờ hoàn toàn nhờ vào thực lực, nếu là người khác thì đã chìm nghỉm từ lâu rồi.”
“Vậy cứ chờ xem.” Không hiểu sao Giang Lưu Thâm có chút đắc ý, bắt chéo hai chân lên: “Đối với anh, cậu ta chỉ là một bạn nhỏ ba tuổi ngây thơ thôi.”
Lời tác giả: Giờ Ngải Ngải cãi lại anh Thâm, sau này anh Thâm sẽ cãi lại Ngải Ngải (tôi đang nói gì thế này).