Từ khi ăn xong cơm tối cho đến lúc về nhà, mặt Hạ Hi Ngải vẫn còn đỏ bừng vì những lời kia của Giang Lưu Thâm, nhiệt độ trên mặt cậu cũng mãi mà chẳng chịu giảm xuống.
Làm sao cậu có thể quên được, cho dù Giang Lưu Thâm có lợi hại thế nào hay đáng tin ra sao, thì bản chất vẫn là một lão lưu manh không có liêm sỉ. “Xem phim không? Đây là bộ phim đầu tiên của tôi.” Giang Lưu Thâm vẫy vẫy đĩa phim “Đường quê”.
“... Được.”
Nhưng hình như bây giờ cậu thật sự không thể từ chối lão lưu manh này được.
Giang Lưu Thâm là một người biết hưởng thụ, anh không đặt TV bình thường ở phòng khách mà đưa cả rạp phim vào trong nhà. Bật đủ thiết bị, điều chỉnh ghế sô pha cho phù hợp, sau đó vỗ xuống một chỗ bên cạnh: “Tới đây ngồi đi.”
Ghế sô pha đủ lớn cho hai người nằm, nhưng cái loại này cũng hơi quá thân mật rồi. Hạ Hi Ngải muốn ngồi ở ghế đơn bên cạnh nhưng bị Giang Lưu Thâm thuyết phục bằng một câu: “Ngồi chung cùng thảo luận bộ phim này.” Sau khi nằm xuống luôn rồi lại không cảm thấy có gì cả.
Nhưng ngược lại là Giang Lưu Thâm lại cảm thấy khó chịu.
Kể từ buổi lễ trao giải đêm kia, anh đã không được dựa gần bạn nhỏ như vậy, cái khoảng cách duỗi tay một cái là có thể ôm người vào trong lòng, lật người lại là có thể đè người ta xuống này... Như vậy làm gì có tâm trạng để xem phim nữa, mọi suy nghĩ đều dồn vào để khắc chế dục vọng xuất hiện trong đầu.
“... Sao anh lại nhìn tôi vậy? Không xem phim sao?” Hạ Hi Ngải bị nhìn chằm chằm cảm thấy hơi mất tự nhiên.
“Ngải Ngải, chúng ta chụp một tấm hình đăng lên Weibo có được không?” “Sao đột nhiên muốn đăng ảnh vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy một tháng qua người hâm mộ rất vất vả, bây giờ cũng kết thúc, đương nhiên nên đăng một tấm ảnh làm phúc lợi cho bọn họ.” Giang Lưu Thâm đúng tình hợp lí nói.
Thật ra thì anh chỉ muốn tuyên bố chủ quyền một lần nữa mà thôi, cũng để cho anh trai trà sữa không biết ở đâu đó nhìn xem, bạn nhỏ bây giờ đã có chỗ dựa rồi, tên keo kiệt chỉ cho một hộp trà sữa không cần xuất hiện đâu.
Hạ Hi Ngải do dự một lúc, cau mày nói: “Không cần đâu, tôi sợ có người thêm mắm thêm muối nói năng bậy bạ, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh.”
Từ khi Giang Lưu Thâm công bố ký hợp đồng, fan couple của hai người như phát cuồng, mừng như điên dập đầu đến chóng mặt, số lượng fan hâm mộ cùng với các bài viết liên quan tăng cao trong nháy mắt, "Thâm Ngải” đã chiếm ngôi vị đầu bảng couple nhiều ngày, ngay cả không ít fan only có lập trường kiên đường cũng đã hơi dao động.
Sự cuồng nhiệt của fan hâm mộ thật sự có thể mang lại lượng truy cập và độ nổi tiếng nhất định, nhưng tình cảm quá sâu nặng ấy cũng là một con dao hai lưỡi với những người làm minh tinh. Ví dụ, một số ít bình luận mang tính quá ảo tưởng hay chứa những từ ngữ nhạy cảm có thể khiến cho người ngoài có ấn tượng xấu, đây là chuyện Hạ Hi Ngải lo lắng.
Giang Lưu Thâm thì không quan tâm, dù sao anh cũng đã có suy nghĩ muốn “bổ não” fan couple, chỉ mong fan hâm mộ sẽ đi sâu phân tích một chút nữa, để cho bạn nhỏ nhà mình sớm ngày hiểu ra.
“Để cho bọn họ biết đi, như vậy cũng có thể tăng thiện cảm của mọi người đối với cậu nhiều hơn.”
“Nhưng mà mấy bộ truyện và ít tranh của bọn họ, thật sự có hơi...” Hạ Hi Ngải mím môi, lỗ tai đỏ lên: “Có hơi lộ liễu.”
Giang Lưu Thâm mà không biết chuyện này sao? Bây giờ anh không thể ăn được người trong lòng nên phải dựa vào những món ăn tinh thần do fan hâm mộ sản xuất để no bụng. Ngay cả acc clone “Anh Thâm đẹp trai nhất” của anh cũng thể hiện tâm tư nhớ nhung của mình:
“Không thể ngủ với Ngải Ngải một ngày, tôi nhịn.” “Ngải Ngải thật đáng yêu, muốn...”
“Ai có thể viết hộ tôi một truyện về Thâm Ngải không? Tôi có một ý tưởng rất hay.”
Dĩ nhiên là không có ai để ý anh, chỉ có một hai người là fan couple đi qua tiện tay thích một cái, một fan hâm mộ còn nhắc: “Người chị em, lần sau nhớ đưa topic nhá.”
Giang Lưu Thâm không có ý kiến gì về những thứ kia, nhưng lại bắt được một thông tin quan trọng trong lời nói của Hạ Hi Ngải, hỏi: “Làm sao cậu biết được hơi lộ liễu? Có phải cậu đã tìm xem không?”
Hạ Hi Ngải sửng sốt, sau đó toàn bộ vành tai đến gò má đồng thời đỏ lên.
“Ồ, thật là bất ngờ mà.” Giang Lưu Thâm cúi người xuống gần hơn, trong mắt hiện lên ý cười ranh mãnh: "Thiên thần Hi Ngải của chúng ta nhìn thì trong sáng nhưng lại thích xem mấy thứ không thể miêu tả đó nhha.”
“Tôi không có!” Hạ Hi Ngạ vội vàng giải thích, suýt chút nữa cắn phải lưỡi: “Tôi vô tình nhìn thấy, biết là gì thì tôi lập tức không xem nữa!”
“Xem thì xem thôi, sao cậu phải phản ứng lớn như vậy?” Giang Lưu Thâm cố ý dụ dỗ: “Nếu cậu thấy ngượng khi xem những thứ kia có thể là vì trong lòng cậu có tôi đó.”
Không biết vì sao Hạ Hi Ngải thấy hơi hoảng hốt: “Anh, anh rõ ràng, rõ ràng thích phụ nữ, vậy còn trêu đùa tôi làm gì? Tôi thấy anh có ý với tôi thì đúng hơn đó.”
“Tôi không thể có ý gì với cậu sao?” Giang Lưu Thâm hạ thấp giọng, giọng nói càng trở nên mập mờ. Thân thể hai người càng dựa vào gần hơn, hơi thở ra khiến cho người đối diện đỏ bừng cả mặt.
“Nếu tôi thật sự có ý với cậu, cậu sẽ làm thế nào?”
Nhịp tim của Hạ Hi Ngải chợt đập lệch một nhịp, sau đó nhảy loạn xa không ngừng. Mỗi tiếng đập như đánh trống vậy, dường như có thứ gì đó muốn phóng ra. Nhưng lý trí nói cho cậu biết lời nói của Giang Lưu Thâm không thể coi là thật, thế nhưng trong tiềm thức cậu lại hi vọng đây là thật. Tại sao cậu lại hi vọng là thật?
Giang Lưu Thâm còn muốn trêu cậu một lúc nữa thì đột nhiên nghe thấy “cạch” một tiếng, cửa phòng bị mở ra.
“Anh! Em ở ngoài gọi anh mấy lần luôn đó, sao không nghe thấy vậy? Em-”
Bước chân và giọng nói của Giang Tiểu Phù lập tức dừng lại, ngạc nhiên nhìn hai người gần như đang dính chặt vào nhau nằm trên ghế sô pha: “... Đậu phộng... Làm phiền rồi!”
Hạ Hỉ Ngải đẩy Giang Lưu Thâm đang sát rạt mình ra ngay lập tức, xoay người xuống ghế sô pha, ôm chặt trái tim đang nhảy loạn xạ của mình: “Tôi, tôi không muốn xem.” Nói xong chạy tọt ra ngoài trước Giang Tiểu Phù.
“... Anh, có phải em đến không đúng lúc không?” Giang Tiểu Phù thấp thỏm hỏi.
Giang Lưu Thâm ngửa đầu thờ dài, cảm giác xao động và nôn nao trong lòng cũng không hết. Anh đứng dậy đi đến, đưa tay ra, bình tĩnh nói: “Trả chìa khóa dự phòng lại cho anh.”
Giang Tiểu Phù chỉ có thể giao ra: “Anh, anh dọa được em rồi... Xu hướng tính dục của anh từ khi nào... Hơn nữa sao lại là em ấy??”
“Không phải em rất thích hai anh thành đôi sao? Là thật rồi tại sao lại không vui?”
“Nói thì là như vậy... Nhưng ghép couple là một chuyện, thấy anh mình với một người đàn ông khác, còn là idol nhà em đến với nhau lại là một chuyện khác!”
“Còn chưa bắt đến tay đâu, bây giờ anh chỉ có thể coi là đang đơn phương thôi.” Giang Lưu Thâm nhếch môi, gian xảo chớp mắt.
“Dựa theo cốt truyện điển hình trong đam mỹ, có phải đến lúc em nên hỗ trợ anh rồi không?”
“Em...”
“Nghĩ cho rõ ràng, muốn idol nhà em biến thành chị dâu em, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hay là em muốn trơ mắt nhìn em ấy bị người phụ nữ khác cướp đi, không bao giờ có thể đến gần nữa?”
“... Cứ để em!”
Giang Tiểu Phù lập tức phản chiến, đi cùng anh trai mình ra khỏi phòng phim, ra phòng khách thì thấy Hạ Hi Ngải đã rót nước cho cô.
“Hi Ngải, em thật sự quá tốt!” Giang Tiểu Phủ phát huy tài ăn nói chuyên nghiệp của một người dẫn chương trình: “Ông anh trai chị chẳng bao giờ làm mấy chuyện này cả, nhưng bây giờ có em, chị vô cùng yên tâm rồi.
Nghe nói trước đây em muốn chuyển nhà phải không? Hay là cứ ở đây luôn đi!”
Giang Lưu Thâm cho cô một ánh mắt khen ngợi, sau đó nói: “Anh cũng định nói như vậy, nhưng cậu ấy lại không chịu, có thể là cậu ấy không thích anh.”
“Tôi không có.” Hạ Hi Ngải vội nói, sau đỏ vặn nhỏ âm lượng xuống: “Ngược lại là anh ấy, anh không cảm thấy tôi phiền toái sao?” Tuy nói Giang Lưu Thâm đối xử với cậu rất tốt nhưng dù sao đây cũng là nhà của người khác, nhiều người ở sẽ khiến Giang Lưu Thâm thấy bất tiện.
Giang Lưu Thâm hỏi ngược lại: “Nếu như tôi nói không phiền, cậu có đồng ý ở lại cùng tôi không?”
“Có chứ, nhưng mà-”
“Vậy ngày mai tôi sẽ cho người dọn đồ bên căn hộ của cậu qua đây.” Giang Lưu Thâm quyết định một cách chóng vánh, không cho cậu chút cơ hội phản đối nào: “Cậu không đồng ý nghĩa là không xem tôi là bạn đấy.”
Lời của Hạ Hi Ngải đến cổ thì bị nghẹn một hồi lâu, sau đó chỉ có thể gật đầu.
Giang Tiểu Phù đứng ở bên cạnh nhìn mà đau lòng, trong đầu có thể đoán trước được tương lai Hạ Hi Ngải sẽ bị ông anh mình bắt nạt thảm đến nhường nào, da mặt mỏng không đấu lại da mặt dày, ôi.
Ba người ngồi trong phòng khách, Giang Tiểu Phù nói ra mục đích đến của mình. Chương trình “Đường đến phía Tây” sắp công chiếu tập cuối, tổ tiết mục bên cô muốn nhân cơ hội này mời sáu người đến ghi hình một tập cho chương trình giải trí để ăn mừng chương trình sắp đóng máy.
“Ăn mừng đóng máy chẳng qua là nói suông, nguyên nhân chính chủ yếu vẫn là vì độ hot của hai người dạo này quá cao, tham gia chương trình nào cũng có thể làm bùng nổ lượng người xem, ai cũng muốn mời hai người đến nhưng không liên lạc được. Giờ ý, anh nói xem, nước phù sa không
chảy ruộng ngoài mà, anh và Hạ Hi Ngải sẽ tham gia chương trình của bọn em đúng không?”
“Tôi thế nào cũng được, đều nghe anh Thâm cả.” Hạ Hi Ngải đáp. Giang Lưu Thâm bị tiếng “anh Thâm” làm cho cả người lâng lâng, luôn miệng đồng ý: “Đi đi đi, đưa bạn nhỏ đến đó chơi đi.”
“Tốt quá! Nếu giám đốc đài truyền hình của bọn em biết em mời được hai người, nhất định sẽ cho em tiền thưởng! Ha ha!” Giang Tiểu Phù hí hửng nói.
“Em mà thiếu chút tiền thưởng đó sao cô nương?” Giang Lưu Thâm châm chọc: “Giám đốc đài truyền hình của em mà biết em là con gái ông chủ, chắc sẽ dâng hết tiền lương của ổng cho em đấy.”
“Chuyện này không giống nhau, đây là tiền em tự kiếm được!” Giang Tiểu Phù nói xong, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, giúp đỡ một lần nữa: “Hi Ngải! Chị nói cho em biết nha, quan hệ của chị và anh trai cả giới giải trí cũng chỉ có em và Lê Lạc biết thôi đó, em phải giữ bí mật đó nha!”
Hạ Hi Ngải sửng sốt nói: “Chỉ có em và Lê Lạc biết thôi ạ?”
“Đúng vậy, bọn chị chơi với Lê Lạc từ nhỏ nên Lê Lạc mới biết, nghiêm túc mà nói em là người duy nhất được anh của chị nói cho bí mật này đó.”
Hạ Hi Ngải ngây người.
Người duy nhất... Hóa ra trong lòng Giang Lưu Thâm cậu có một vị trí đặc biệt như vậy sao?
Cậu không khỏi nhìn Giang Lưu Thâm ở bên cạnh, đúng lúc đối phương cũng đang nhìn mình, khuôn mặt tuấn tú như có ý lưu luyến không nói rõ được, dường như có thể khiến cho người ta si mê mà đắm chìm trong đó. Cậu lập tức quay đầu, lấy lại bình tĩnh, nhưng nhịp tim lại không nằm trong tầm kiểm soát.
“Tôi... rất vinh hạnh.”
Giang Tiểu Phù nói xong chuyện lập tức rời đi, trong nhà chỉ còn hai người họ.
“Xem phim tiếp không?” Giang Lưu Thâm hỏi.
Hạ Hi Ngải vẫn đang suy nghĩ về lời nói vừa rồi của Giang Tiểu Phù, nhất thời không biết nên đáp lại làm sao, trong lòng vừa kích động vừa cảm thấy buồn bực khó chịu. Giang Lưu Thâm còn tin tưởng cậu hơn cậu nghĩ, có khi cậu là người bạn quan trọng nhất trong lòng anh cũng không chừng.
Nhưng cũng chỉ là bạn bè mà thôi.
Mà cậu... hình như không muốn chỉ làm bạn của Giang Lưu Thâm.
Cậu mơ hồ nhận ra mong muốn thực sự của mình là gì, nhưng lại không dám nghĩ sâu hơn.
Nếu như suy nghĩ ra rồi thì thật sự không còn đường lui nữa.
“Tối nay anh... Không đi ra ngoài sao?” Cậu hi vọng Giang Lưu Thâm đi để cậu cắt đứt mọi mộng tưởng, nhưng lại sợ Giang Lưu Thâm đi, vì cậu sẽ mất ngủ giống như tối hôm qua vậy.
Giang Lưu Thâm hỏi ngược lại cậu: “Cậu muốn tôi đi ra ngoài sao?” “Chuyện này liên quan gì đến tôi sao?”
“Đương nhiên là có.” Giang Lưu Thâm không ngừng tới gần, cúi đầu xuống nhìn cậu, ánh mắt u ám, ôn như nói: “Tôi nghe theo cậu... Cậu không cho tôi đi, tôi không đi, ở nhà chăm sóc cậu...”
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Hạ Hi Ngải như có thể nghe thấy tiếng nhịp tim và tiếng hít thở dồn dập của mình.
“Tôi... không muốn anh đi.” Cậu buột miệng nói, sau đó mới giật mình không nói lên lời.
Giang Lưu Thâm nghe xong cũng không trách cậu xen vào việc của người khác, còn vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu, thì thầm bên tai cậu: “Được, không đi. Tối nay tôi ở nhà chăm sóc cậu, sau này cũng chỉ chăm sóc cậu...”
Đêm nay, rốt cuộc bọn họ cũng không xem phim mà ở trong phòng khách buôn chuyện, từ quá khứ đến tương lai, mãi cho đến khuya, Hạ Hi Ngải buồn ngủ thiếp đi, dựa đầu vào vai Giang Lưu Thâm ngủ.
Giang Lưu Thâm cũng không khách sáo, bế người vào trong phòng mình, ôm trong ngực ngủ cả một đêm.
Hạ Hi Ngải đang ngủ say, không biết mơ thấy cái gì, cậu cau mày nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đừng đi...”, còn nắm thật chặt tay áo của anh, không thể rút ra được.
Giang Lưu Thâm cười thầm.
Rõ ràng sự tín nhiệm của bạn nhỏ đối với anh đã vượt qua phạm vi bạn bè, đáng tiếc trước mắt vẫn còn trong giai đoạn không hiểu rõ, xem ra cần phải tạo thêm một số cơ hội tiếp xúc. Mặc dù anh rất muốn nói rõ tình cảm này nhưng lại không thể, anh muốn để cho Hạ Hi Ngại phải tự mình tìm hiểu.
Xác nhận rõ được trái tim mình mới không bao giờ thay đổi.