Tối thứ bảy, tập tám – tập cuối của chương trình “Đường đến phía Tây” được phát sóng, lượng người xem đột phá lên top 10 chương trình có lượng người xem nhiều nhất.
Những đài truyền hình chế giễu chương trình này sẽ bị lỗ vốn bởi ảnh hưởng từ sự kiện trước kia của Hạ Hi Ngại đều choáng váng, mà Đài truyền hình Tây Qua không để ý đến thì lại kiếm được rất nhiều tiền, cũng nhận được hết công lao và tiếng tăm.
Chủ nhật, sáu vị khách mời đến ghi hình cho chương trình tạp kĩ “Kim bài ưu tú” do Giang Tiểu Phù và một số người khác dẫn chương trình.
Giang Lưu Thâm và Hạ Hi Ngải đi một chiếc xe tới, xe vừa đến trước cửa đài truyền hình đã bị fan hâm mộ bao vây kín chật như nêm, bảng hiệu đâu đâu cũng thấy, tiếng gào thét vang tận trời.
Sáu vị khách mời đều có lượng fan không hề nhỏ, nhất là hai người bọn họ, ngoại trừ lượng fan only khổng lồ ban đầu còn có thêm một lượng fan
couple gấp đôi nữa, chỉ lượng fan của hai người cộng lại thôi đã có thể xốc cả nóc nhà đài truyền hình.
May mắn là nhân viên ở đó đã dành một lối đi riêng trước, giúp xe thuận lợi đến cửa. Giang Lưu Thâm xuống xe trước, mỉm cười và vẫy tay với fan hâm mộ, cho dù bị kính râm che nửa khuôn mặt nhưng cũng không thể ngăn cản fan hâm mộ hét lên: “Anh Thâm đẹp trai quá!”
Hạ Hi Ngải cũng bước xuống xe, đã lâu cậu không xuất hiện, cộng thêm phải trải qua một khoảng thời gian đầy sóng gió như vậy, fan hâm mộ được nhìn thấy cậu một lần nữa, nhất thời không thể kiềm chế được cảm xúc. Nỗi bất bình, đau xót, uất ức của mấy ngày qua dường như ngay lập tức bộc phát, tất cả mọi người đều đồng thanh khóc lóc thảm thiết.
Hạ Hi Ngải cũng biết cuộc sống của mấy cô cũng không thoải mái gì, ngày nào cũng cố gắng bật lại những kẻ bôi đen cậu suốt đêm. Các cô đều còn là những cô gái nhỏ đôi mươi, vẫn còn trong cái tuổi vô lo vô nghĩ nhưng lại vì chuyện của cậu mà buồn lo, cậu cảm thấy vô cùng áy náy. Vì thế cậu đặt tay trước miệng, hô to với các cô: “Đừng khóc! Tôi không sao đâu!”
Cậu không nói thì không sao, nhưng khi cậu vừa lên tiếng thì fan hâm mộ bên dưới càng loạn hơn, tiếng khóc cứ nối tiếp nhau vang lên, hoàn toàn lấn át giọng nói của cậu.
Thấy vậy, Giang Lưu Thâm nắm lấy vai cậu, ghé sát vào tai nói: “Vào trước đi, cậu càng ở đây thì các cô ấy càng khóc nhiều hơn, chỉ cần không nhìn thấy cậu là sẽ bình tĩnh hơn thôi.”
Hạ Hi Ngải nghĩ thấy cũng có lý nên vẫy tay với mọi người rồi cùng Giang Lưu Thâm đi vào đài truyền hình, bỏ lại tiếng ầm ĩ đột nhiên cất cao hơn của các fan hâm mộ ở sau lưng.
Bước đầu tiên trước khi ghi hình chính là khâu trang điểm mà Hạ Hi Ngải ghét nhất, nhưng không ngờ lại gặp người quen cũ.
“Em trai!” Sherry đi lên ôm chầm lấy cậu: “Khoảng thời gian qua chắc hẳn cậu đã chịu rất nhiều uất ức đúng không? Đến đây để tôi ôm một cái! Tôi nhớ cậu muốn chết đi được! Sau khi cậu đi rồi, ai tôi cũng không muốn trang điểm cho.”
Hạ Hi Ngải suýt nữa nghẹt thở, vất vả lắm mới thoát khỏi, hỏi: “Sherry, sao chị lại làm việc ở đây?”
“Sau khi cậu và Đồng Đồng đi, công ty phân cho tôi một người mới. Trời ạ, trang điểm cho tiên tử xong thật sự không làm nổi với kẻ phàm phu tục tử nữa, nên là tôi nhờ bạn thân tôi, cái người tôi từng kể với cậu ấy, tìm giúp tôi công việc ở đây, làm ở đây ít nhất tôi có thể trang điểm cho rất nhiều người, cũng rất vui.”
“Vậy hôm nay làm phiền chị rồi.” Hạ Hi Ngải ngồi xuống: "Vẫn như cũ, đừng đánh quá đậm nhé.”
“Tôi nhớ mà!” Sherry nặn ra một chút tinh chất dưỡng ẩm, vừa thuận tiện hóng hớt: “Có phải hôm nay cậu đi cùng Giang Lưu Thâm không? Hay là người khác?”
“Anh ấy đi tìm em g… Tìm Giang Tiểu Phù.” Hạ Hi Ngải kịp thời thắng phanh gấp, không thể để bí mật bị lộ.
“Oa, tôi đã nói rồi mà, chắc chắn Giang Tiểu Phù là chính cung nương nương rồi, bây giờ cậu tin chưa?”
“Họ không phải loại quan hệ đó, chỉ là… bạn thân thôi.”
“Hả? Cậu khẳng định như vậy, chẳng lẽ cậu biết bạn gái của Giang Lưu Thâm sao?” Sherry nháy mắt.
“Anh ấy không có bạn gái, nhưng mà... hình như anh ấy có để ý một người.”
Khi nói ra chuyện này Hạ Hi Ngải cảm thấy mình thật lớn mật. Giang Lưu Thâm chỉ biểu lộ một chút tình ý với cậu mà thôi, vậy mà cậu lại dám ở trước mặt người ngoài nói xằng bậy về người Giang Lưu Thâm để ý. Đây chính là “dục vọng muốn độc chiếm” mà người ta thường nói sao? Chắc là vậy rồi.
Cậu không muốn Giang Lưu Thâm xảy ra tai tiếng, bị người khác bàn tán. Giang Lưu Thâm mở cửa đi vào, đúng lúc nghe được câu sau cùng, hỏi: “Để ý người nào cơ?”
Mắt Sherry sáng lên: “Anh Thâm! Vừa nãy chúng tôi đang nói về anh đấy! Hi Ngải cho rằng anh có người yêu đó!”
Hạ Hi Ngải chưa kịp che miệng cô, hốt hoảng đến mức mặt đỏ bừng, liều mạng lắc đầu: “Tôi không có, tôi không có nghĩ vậy, chị đừng nói linh tinh.”
“Không sai đâu.” Giang Lưu Thâm kéo cái ghế xoay ngồi xuống, tựa cằm lên ghế, tay đặt trước cằm mỉm cười nhìn cậu: “Làm sao cậu biết được tôi có người mình thích?”
Hạ Hi Ngải gần như không dám nhìn thẳng vào anh, nhiệt độ trên mặt lại tăng: “Tôi, tôi đoán.”
“Vậy sao? Vậy cậu nói xem đó là ai?”
Trong phút chốc đầu óc Hạ Hi Ngải bị chập mạch, thiếu chút nữa quên mất ở bên cạnh còn có người khác, muốn thốt lên: “Là tôi phải không?”
Đúng lúc này, cửa phòng hóa trang mở ra, bốn vị khách mời còn lại đi vào.
Hạ Hi Ngải thấy đám người Vưu Thanh, Tô Chỉ thì lập tức bừng tỉnh: Đây là phòng trang điểm công cộng chứ không phải nơi tán tỉnh riêng tư, cho dù Giang Lưu Thâm thật sự có ý gì với cậu đi chăng nữa thì cũng sẽ không nói ra trước mặt Sherry.
Cho nên những lời lúc nãy của anh ấy chỉ là đùa giỡn mà thôi. Vậy mà cậu lại tưởng thật.
Tất cả dũng khí đều biến mất hết, cậu cảm thấy mình như một cái túi bị rút hết không khí ra ngoài, xẹp lép, trong lòng bỗng nhiên thấy trống rỗng, bực bội, khó chịu.
Vưu Thanh không nói gì, có lẽ vì chột dạ nên anh ta hơi lúng túng lên tiếng chào hỏi rồi đi thẳng đến chỗ trang điểm của mình ngồi xuống. Mặc dù Hạ Hi Ngải đã chia sẻ bài xin lỗi của anh ta lên tường nhà và tuyên bố không truy cứu trách nhiệm, nhưng chuyện lớn như vậy cũng phần nào làm giảm bớt tính kiêu ngạo của Vưu Thanh, bây giờ anh ta không dám tỏ ra phách lối nữa.
Đào Tiểu Đào cũng thấy rất lúng túng, cô biết việc mình nhận được giải thưởng tân binh của Hoa Khúc chỉ là phương án “sửa mái nhà dột” thôi, mà hôm nay lại đồng thời gặp cả người trao giải lẫn người nhận giải, cô muốn nói chuyện nhưng không biết phải làm sao, cứ liên tục nhìn qua trong lúc được trang điểm.
Giang Lưu Thâm thấy vậy, cười nói: “Tiểu Đào, em có gì muốn nói cứ nói đi, Hi Ngải không phải loại người tính toán nhỏ nhen đâu.”
Đào Tiểu Đào nhìn mọi người xung quanh, không nói quá thẳng ra: “Hi Ngải, tôi xin lỗi… Nhưng tôi nghĩ giải thương tân binh năm sau phải là của anh!”
Hi Ngải lắc đầu: “Không cần xin lỗi, như anh Thâm đã nói, cô cũng dựa vào thực lực của mình để nhận được thưởng. Hơn nữa năm sau tôi cũng không tham gia nhận giải thưởng tân binh.”
Đào Tiểu Đào kinh ngạc: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì sang năm tôi…” Hạ Hi Ngải hơi xấu hổ nhưng vẫn kiên định nói: “Tôi muốn lấy được giải thưởng Kim Khúc.”
Lời này vừa thốt ra, ngay cả Giang Lưu Thâm cũng sửng sốt. Giải Kim Khúc được tổ chức mỗi năm một lần là giải thưởng âm nhạc lớn nhất của Trung Quốc, đồng thời đây cũng là giải thưởng tất cả ca sĩ đều mơ ước đến. Đương nhiên đó không phải chỉ cần nổi tiếng thì muốn lấy là được, mà phải kết hợp cả điểm đánh giá toàn diện của hai hạng mục ca và nhạc là chính, sau đó là xét tới mức độ được truyền bá rộng rãi của nó.
Mặc dù Hạ Hi Ngải có thể nói là vô địch trong nhóm tân binh, thế nhưng nếu muốn tranh giành giải Hoa Khúc thì phải đấu với đông đảo các ca sĩ tiền bối có thực lực, gần như là kẻ thù rình rập xung quanh. Từ xưa đến nay chưa từng có tân binh nào có thể giành được vinh dự này.
Ban đầu Giang Lưu Thâm cho rằng ước mơ của bạn nhỏ nhà anh chẳng qua chỉ là muốn có một buổi hòa nhạc mà thôi, chuyện này anh hoàn toàn có thể sắp xếp thực hiện mong muốn của đối phương. Thế nhưng, hoài bão của Hạ Hi Ngải lớn hơn so với tưởng tượng của anh rất nhiều.
Tô Chỉ nghe vậy gật đầu: “Tôi đã mong ước giải thưởng này nhiều năm rồi, tiếc là năm nào cũng chỉ được vé tham dự. Tôi chờ ngày cậu nổi tiếng.”
Hạ Hi Ngải chân thành nói cảm ơn. Cậu biết ước muốn này của cậu có hơi ngông cuồng, nhưng mà không có ước mơ thì làm sao có mục tiêu hướng đến cơ chứ? Huống chi trong lòng cậu đã có cảm hứng, bây giờ chỉ đợi một thời gian luyện thành hình mà thôi.
Sau khi sáu người được trang điểm xong, buổi ghi hình bắt đầu.
Dưới khán đàn có tổng cộng một trăm chỗ ngồi, giá vé thậm chí lên tới hàng chục nghìn nhân dân tệ vì rất khó tìm được vé. Mặc dù an ninh của đài truyền hình đã kiểm tra rất nghiêm ngặt nhưng fan hâm mộ vẫn có cách mang đủ thứ khẩu hiệu vào, có người quấn ở eo, có người làm thành ruy băng buộc tóc… MC vừa đọc tên khách mời là họ lấy hết ra, phấn khích la hét chói tai.
Trong này có tám mươi phần trăm là fan và fan couple của Giang Lưu Thâm và Hạ Hi Ngải, hoàn toàn không thấy couple “Thâm Tình” đâu cả. Khi hai người bọn họ vừa bước ra sân khấu, phía dưới toàn là dòng chữ “Thâm Ngải”.
Hạ Hi Ngải khẽ liếc mắt nhìn sang Giang Lưu Thâm bên cạnh, thấy anh đang nở nụ cười, trên mặt không có cảm xúc không vui nào.
Hạ Hi Ngải lại chắc chắn hơn về phán đoán của mình, trong lòng có chút ngọt ngào.
Sau khi khen ngợi mức độ nổi tiếng của các vị khách mời và chương trinh “Đường đến phía Tây”, đài truyền hình đáp ứng thị hiếu của khán giả, cố ý tập trung sự chú ý vào hai người bọn họ ngay phần vấn đáp đầu tiên.
“Hi Ngải, Lưu Thâm, đây là lần đầu tiên hai người tham gia chương trình thực tế đúng không? Vậy điều gì đã khiến hai người muốn tham gia?” Giang Lưu Thâm cười một tiếng: “Có lẽ là do định mệnh.”
Dưới khán đài vang lên mấy tiếng hét chói tai.
MC không ngờ khán giả bên dưới còn nhanh nhảu hơn họ, đành phải tạm dừng để duy trì trật tự trước. Sau khi các fan đã bình tĩnh trở lại, anh ta lại quẳng vấn đề này sang người trông có vẻ khiêm tốn và ngoan ngoãn hơn: “Hi Ngải thì sao?”
Hạ Hi Ngải: “Bởi vì công ty trước yêu cầu, còn có thể kiếm tiền nữa.”
MC bật cười, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm: “Hi Ngải cậu thành thật quá rồi! Chúng tôi vốn lo lắng chuyện trước kia sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu nên không dám nhắc tới. Bây giờ thì xem ra cậu tự vực dậy rồi, như vậy chúng tôi và fan hâm mộ cũng đều yên tâm!”
“Không phải tôi tự vực dậy đâu.” Giọng nói thanh thanh như suối của Hạ Hi Ngải không lớn, nhưng thông qua micro rất rõ ràng: “Là anh Thâm đã kéo tôi đứng lên.”
Fan couple dưới khán đài sắp phát điên rồi, MC cũng sắp phát điên rồi. Hai cha nội này cầm nhầm kịch bản hả? Đây có phải chương trình show tình cảm đâu cơ chứ?
Giang Tiểu Phù vội vàng chuyển chủ đề giúp anh ta: “Tôi cảm thấy tình cảm hai người rất tốt nha, có phải qua chương trình này hai người đã có một tình bạn cách mạng sâu sắc không?”
“Đương nhiên.” Giang Lưu Thâm cười nói: “Bây giờ Hi Ngải là một trong những người bạn thân nhất của tôi.”
Hạ Hi Ngải giật mình.
Bạn thân sao… Cũng đúng, cho dù Giang Lưu Thâm có suy nghĩ gì thì cũng không thể nói ra ngay lúc này, cậu không cần lo lắng.
Hai anh em nhà họ Giang hỏi tới hỏi lui mấy vấn đề, Giang Hiểu Phù hỏi tiếp: “Trong tập tám phát sóng tối hôm qua, bầu không khí giữa mọi người rất tốt, nhưng mà hai người đã xảy ra chuyện gì vậy? Chạy lên trước thì thầm to nhỏ gì với nhau thế?”
Giang Tiểu Phù đang đề cập đến cảnh quay đêm cuối cùng của bọn họ khi đi dạo ở Tokyo. Hạ Hi Ngải nhớ lại, lúc ấy hai người đã nói gì ấy nhỉ?
Đúng rồi, Giang Lưu Thâm nói muốn tạo couple với cậu, mượn cơ hội này đạp Vưu Thanh ra, còn nói để báo đáp sẽ mời cậu hát ca khúc chủ đề của bộ phim.
Chuyện nào cũng không thể nói ra được, Hạ Hi Ngải đành nhìn xem Giang Lưu Thâm lừa gạt như thế nào.
“Ồ, chuyện đó hả, là về bộ phim mới của tôi đấy, tôi muốn mời Hi Ngải hát ca khúc chủ đề.”
Ấy vậy mà Giang Lưu Thâm lại thẳng thừng ra luôn. Hạ Hi Ngải trợn tròn mắt không tin được.
Ngay cả Giang Tiểu Phù cũng không kịp ứng phó, không biết là do ông anh mình nhanh miệng hay là muốn cố ý tung tin lớn. Fan hâm mộ dưới khán đài không kịp phản ứng, yên lặng nửa giây, cuối cùng mới hét loạn lên, tình hình hoàn toàn mất kiểm soát.
Giang Lưu Thâm trở lại màn ảnh sau hơn một năm vắng bóng. Hạ Hi Ngải là người hát ca khúc chủ đề của bộ phim.
Chỉ riêng hai tiêu đề này thôi đã đủ để gây chấn động các trang mạng.