Buổi phát sóng trực tiếp của ngày thứ hai bắt đầu lúc 3 giờ chiều, đến trưa thì tất cả những người chủ phim cũng đã đến đông đủ.
Bộ phim điện ảnh quy mô lớn này quy tụ nhiều ngôi sao phim hot trong những năm gần đây và nhiều cao thủ phim truyền hình cổ trang hùng hậu, đã lấy đà trước khi khởi quay, đặc biệt tin tức Giang Lưu Thâm và Hạ Hi Ngải cũng sẽ tham gia sản xuất lan truyền như cháy rừng, cấp độ chủ đề càng tăng vọt.
Hà An vừa vào hậu trường đã "trách cứ" nói: "Lưu Thâm a Lưu Thâm, tôi lúc đầu muốn đến cuối cùng rồi mới công bố hai người, anh lại làm ngược, đã thay tôi truyền ra bên ngoài.”
Giang Lưu Thâm cười: "Chương trình tạp kỹ chỉ phát sóng tối nay thôi, thả thính khán giả, kích thích sự thèm ăn của mọi người, bằng cách này, số
lượng người xem chương trình phát sóng trực tiếp của ngài đảm bảo sẽ phá kỷ lục, không phải thật tốt sao?"
“Đồ mồm mép.” Hà An cười lắc đầu, nhìn Hạ Hi Ngải bên cạnh Giang Lưu Thâm: “Hạ Hi Ngải, Tiểu Giang thật sự rất chịu khó, vì cậu.”
Hạ Hi Ngải cung kính nói: "Cảm ơn ngài và anh Thâm."
Lại một lần nữa, một lần nữa trong giọng nói này. Giang Lưu Thâm nghe vậy vô cùng khó chịu: "Cậu là tôi ký, đương nhiên là tôi hỗ trợ, cậu khách sáo cái gì?"
Hạ Hi Ngải khẽ gật đầu, không nói gì nữa, trang điểm xong liền đi ra sảnh ngoài đợi. Giang Lưu Thâm nhìn thấy bóng lưng cậu rời đi qua gương trang điểm, anh đau đầu, xoa lông mày thở dài.
"Anh Thâm, tối hôm qua anh không ngủ sao? Trông anh có vẻ mệt mỏi." Châu Vũ Huyên quan tâm nói. Hiếm khi cô ấy nhận được một kịch bản quy mô lớn như vậy, tuy bộ phim này phần lớn tập trung vào nam chính, mối quan hệ giữa nam chính và nữ chính ngốc bạch điềm cũng không nhiều, nhưng cô ấy cũng quá phấn khích, nắm bắt mọi cơ hội để được gần gũi.
Nhiều nữa là ngủ không ngon, gần như thức trắng đêm. Nếu không phải buổi sáng thức dậy phát hiện thấy trà sữa trên bàn không hết, thì cơn tức giận của anh sẽ tiếp tục đến hiện tại.
"Lúc trước quay phim tôi rất mệt, nên tôi đã học một số kỹ thuật mát xa, nó khá hiệu quả, nếu được... tôi sẽ xoa bóp cho anh?" Châu Vũ Huyên ngập ngừng hỏi.
Giang Lưu Thâm liếc cô ấy một cái: "Đừng lo lắng, tôi có người đấm bóp."
"Oa, anh Thâm, anh có một người đấm bóp cho riêng mình sao. Anh ta phải có một kỹ thuật tốt, đúng không? Anh có thể giới thiệu cho tôi được không?
Gần đây tôi bị đau vai và cổ."
"Xin lỗi, không cho ai mượn, cậu ấy chỉ phục vụ tôi."
Châu Vũ Huyên sửng sốt trong chốc lát, cô ấy không ngờ Giang Lưu Thâm lại không cho mặt mũi như vậy, xấu hổ cười cười: "Tôi đây không đoạt được thứ anh thích rồi..." Nói xong không dám nói nữa.
Giang Lưu Thâm rất vui vẻ và yên lặng, nhưng lo lắng rằng Hạ Hi Ngải sẽ quá buồn chán trong phòng chờ một mình, vì vậy anh đã thúc giục nhà tạo mẫu làm tóc cho anh nhanh chóng và đến phòng chờ. Ngay khi anh đến đó, anh thấy rằng bạn nhỏ của anh đang trò chuyện rất nhiệt tình với những người khác.
"Cộc, cộc", anh gõ hai lần vào cánh cửa đang mở, nhướng mày: "Cậu đang nói gì vậy, Văn Bân?"
Trịnh Văn Bân nhìn thấy anh, lễ phép đáp một tiếng: "Lưu Thâm, tôi chờ anh đã lâu, mau ngồi đi."
Trịnh Văn Bân là nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại lễ trao giải Kim Tượng năm ngoái, về tuổi vẫn hơn Giang Lưu Thâm vài tuổi, nhưng cũng không thua xa về thâm niên, nên anh ấy đã vào vai nam thứ trong bộ phim này. Giang Lưu Thâm biết trong lòng hẳn là có chút bất mãn, nhưng ít có diễn viên nào có thể từ chối lời mời của Hà An.
Trịnh Văn Bân và Hạ Hi Ngải lúc này đang ngồi rất gần, hai chân gần như chạm nhau. Giang Lưu Thâm híp mắt, đi thẳng tới, bình tĩnh ngồi ở bên kia Hạ Hi Ngải.
Trịnh Văn Bân tiếp tục nói: "Chúng tôi đang nói về diễn xuất, Hi Ngải muốn tôi cho lời khuyên."
"Ồ.” Giang Lưu Thâm có vẻ bất cẩn, nhưng áp lực khí tức quanh người khá trầm.
Trịnh Văn Bân giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, lập tức nói: "Anh tới thật đúng lúc, Hi Ngải, cậu nên học hỏi từ người anh Lưu Thâm này về diễn
xuất, anh ấy tốt hơn tôi rất nhiều."
“Quá khen.” Giang Lưu Thâm cuối cùng cũng nở nụ cười, đột nhiên chuyển chủ đề: “Văn Bân, trước đây anh không nói gì với Hi Ngải đúng không?" "Anh cố ý dặn dò, tôi nào dám."
Hạ Hi Ngải bối rối nhìn qua: "Làm sao vậy?"
Bạn nhỏ cuối cùng cũng chủ động đáp lại anh. Giang Lưu Thâm vô cùng hài lòng, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: "Không có gì đâu, chỉ là việc cậu tạt một cốc coca trong bữa tối mùa thu, Văn Bân ngồi cùng bàn với chúng tôi, anh ấy đã nhìn thấy. Tôi đã nói với anh ấy không được nói ra."
Trịnh Văn Bân: "Không phải chỉ mình tôi đâu, anh Thâm sau đó đã nói với những người cùng bàn. Nói cậu chỉ là trong chốc lát xúc động, không thể vì một việc nhỏ như vậy mà hủy hoại tương lai của mình. Nhưng Hi Ngải à, cậu thực sự rất cứng rắn, điều đó làm tôi thực sự sợ chết khiếp"
Hạ Hi Ngải sau khi nghe xong thì sững sờ: "Vậy anh... thật sự giúp tôi giải quyết chuyện sau đó..."
Giang Lưu Thâm đã từng đề cập đến việc giúp cậu dọn dẹp hậu quả, nhưng cậu đã hiểu lầm rằng Giang Lưu Thâm đang chơi trò bất hảo, đáng bị ném đá, coi như thay cậu làm tốt, đó là điều tất nhiên, và cậu không cảm thấy biết ơn nhiều. Bây giờ lại nhắc đến nó, rồi đó lại là một tâm trạng phức tạp.
Giang Lưu Thâm thực sự có một trái tim dịu dàng... Anh rất khoan dung với một người mới quen cư xử khác thường, không có gì ngạc nhiên khi anh quan tâm và tận tâm hơn với cậu sau khi quen biết cậu.
Nhưng sự chu đáo và tận tâm này, một số được trao cho cậu, và một số được cho người đã khuất...
"Đương nhiên, tôi đã nói rất nhiều lần, tôi là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ." Giang Lưu Thâm mặt dày tạo ấn tượng tốt, cuối cùng vẫn là khiêm tốn: "Nhưng mà cậu cũng đừng quá cảm kích tôi,
một cái nhấc tay mà thôi, huống hồ mối quan hệ của chúng ta đã sâu đậm như này, phải không? "
Hạ Hi Ngải không biểu lộ cảm động hay ngại ngùng, cũng không còn giống như thường ngày, chỉ cúi đầu im lặng, ấn đồng hồ đeo tay lên, nhẹ nhàng vuốt phẳng, cũng không biết đang nghĩ gì.
Giang Lưu Thâm hơi nhíu mày, trong lòng lại bắt đầu cáu kỉnh, e ngại Trịnh Văn Bân nên anh không thể lộ ra mặt.
Thử một lần nữa, nếu như mềm còn không được... Chỉ có thể mạnh bạo rồi, hôm nay bắt buộc phải cạy cái miệng nhỏ này ra.
"Sắp đến giờ rồi? Chúng ta có nên vào phòng phát sóng trực tiếp không?" Trịnh Văn Bân hỏi.
“Chà, chắc là vậy.” Giang Lưu Thâm liếc nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay, đột nhiên nói: “Hả? Đồng hồ của tôi hình như không đúng giờ, Hi Ngải, để tôi xem thử một chút.” Nói xong anh kéo cổ tay Hạ Hi Ngải.
Hạ Hi Ngải né tránh, nhưng vẫn bị bắt được, nói nhỏ: "Anh mới mua chiếc đồng hồ này, làm sao có thể hỏng được..."
"Có lẽ đêm qua tôi đã tháo ra. Đối với đồng hồ cơ, nếu không đeo sẽ rất dễ bị chậm."
Hạ Hi Ngải rũ mi, mím môi, nhưng vẫn không kìm lòng được: "Tối hôm qua anh... ở đâu?"
Giang Lưu Thâm cảm động. Tối hôm qua, anh đến chỗ Hà An thảo luận về kịch bản, mất một lúc lâu Hà An mới cho Hạ Hi Ngải một vở kịch, tự nhiên không thể nói ra điều này trước mặt Trịnh Văn Bân, nếu không sẽ lây sang danh tiếng Hà An cũng bất lợi.
“Gặp một người bạn.” Giang Lưu Thâm rất sợ cậu hiểu lầm, vì vậy lại sửa: “Là nam.”
Cổ tay đang được anh nắm bỗng siết chặt trong giây lát.
Trái tim Giang Lưu Thâm khẽ động, bạn nhỏ ngay cả đàn ông cũng ghen? Không được rồi, điều đó quá... Dễ thương.
Trịnh Văn Bân nhìn bọn họ nắm tay nhau hồi lâu, mơ hồ tự hỏi: "Lưu Thâm, anh muốn xem giờ sao? Tôi cũng đeo đồng hồ."
Giang Lưu Thâm sau đó nhớ lại những gì mình muốn làm, và giả vờ nghiêng người để nhìn vào chiếc đồng hồ bạch kim nạm kim cương trên tay Hạ Hi Ngải: "Không cần, tôi xem của Hi Ngải... Hai giờ bốn mươi, ừm, không sai biệt lắm."
Với hành động của mình, Trịnh Văn Bân cũng chú ý đến chiếc đồng hồ sang trọng và đắt tiền trên tay Hạ Hi Ngải, và ngạc nhiên nói: "Hi Ngải, đồng hồ của cậu là đặt riêng sao? Tôi chưa thấy nhãn hiệu này có kiểu dáng kia."
"Đây là..."
“Nó được đặt riêng.” Giang Lưu Thâm cắt lời Hạ Hi Ngải, đem đồng hồ xem như khoe khoang: “Nhìn mặt số này, nó nhấp nháy và tròn, sang trọng và tinh tế làm sao, nhìn cái dây đeo này, chất liệu chắc chắn đấy, không để lại bất kỳ vết xước nào, nó có phù hợp với khuôn mặt tinh tế và tính cách mạnh mẽ của Hi Ngải không?"
Hạ Hi Ngải: "..."
Trịnh Văn Bân chưa bao giờ thấy lời khen như vậy, nghiến răng phụ họa: "...Rất thích hợp."
"Những thứ này không chỉ phù hợp trên bề mặt, nhà thiết kế còn để lại một bí mật được giấu kín, đó là cũng đặc biệt xứng với Hi Ngải."
"Ồ? Nó ở đâu?"
“Cái bí ẩn nho nhỏ này chỉ khi cởi chiếc đồng hồ ra mới có thể phát hiện.” Giang Lưu Thâm nhìn Hạ Hi Ngải mê hoặc thần sắc, cười hài lòng: “Nếu sau khi đeo vào vẫn chưa cởi ra, cậu, chắc chắn không biết."
Hạ Hi Ngải giật mình khi nghe những lời đó, đôi má cậu trở nên mỏng đỏ không kiểm soát được.
Do Giang Lưu Thâm tự tay đeo nó vào tay cậu, cậu vẫn chưa cởi ra, cho nên cậu không biết bí mật anh đang nói là cái gì.
"Nhà thiết kế có khắc những dòng chữ ở mặt trong của khóa, những dòng chữ này sẽ bám vào mạch đập của người đeo đồng hồ, lắng nghe nhịp tim của cậu ấy và cảm nhận cuộc sống của cậu ấy." Giang Lưu Thâm cười, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào Hạ Hi Ngải.
"Vì vậy, đường nhiên là thích hợp với cậu ấy nhất."
Hạ Hi Ngải cảm giác được gì đó, hai mắt chậm rãi mở to.
“Đó hẳn là một cái tên?” Trịnh Văn Bân nghĩ rằng tên của Hạ Hi Ngải được khắc.
Giang Lưu Thâm cười thật sâu: "Đúng, là tên."
Anh lật cổ tay của Hạ Hi Ngải, với lòng bàn tay hướng lên, và nhẹ nhàng ấn vào mặt bên của dây đeo để mở khóa của đồng hồ, nghiêng một góc cho Trịnh Văn Bân không nhìn thấy, để trước mặt Hạ Hi Ngải.
Hạ Hi Ngải thở không ra hơi.
Một cái tên không thể quen thuộc hơn, là cái tên gắn liền với mạch máu của cậu, và cái tên đã khắc sâu trong tim cậu.
“Còn cái tên này thì thế nào?” Đôi mắt Giang Lưu Thâm mang theo ý cười, thanh âm trầm thấp, gần như vang lên bên tai: