Nhưng về đến nhà vừa mới vào cửa thì cậu đã bị cái người “biết phân rõ nặng nhẹ” là Giang Lưu Thâm ép vào tường, chưa kịp lên tiếng thì đã bị chặn miệng trong nháy mắt.
Giang Lưu Thâm đã nhịn từ lúc xế chiều đến giờ, anh chỉ chờ về để anh anh em em với cậu thôi, làm gì có chuyện về nhà còn làm chính nhân quân tử được nữa chứ? Anh không quan tâm đ/ến việc đối xử cẩn thận, tất cả hơi thở đều phun vào mặt bạn nhỏ nhà mình, khiến cho khuôn mặt vốn đã ửng đỏ như bị luộc kia như cháy khét.
“A…” Tiếng nghẹn ngào của Hạ Hi Ngải bị chặn lại, cậu không phản kháng được, chỉ có thể ngậm chặt miệng, bảo vệ vững chắc thành trì cuối cùng này.
Giang Lưu Thâm cũng không ép cậu, hôn đôi môi mềm mại kia xong thì lại hôn từ mặt đến cổ, từ cổ đến sau tai, cắn nhẹ vào vành tai đỏ ửng kia.
“Sao chỗ nào của Ngải Ngải cũng mềm mại, ngọt ngào vậy chứ… làm từ kẹo đường sao?”
Hạ Hi Ngải thật sự chẳng có tý kinh nghiệm nào cả, trong sáng như tờ giấy trắng, những chỗ bị hôn đều trở nên đỏ bừng, cậu muốn đẩy anh ra mà
không được, muốn mắng anh mà lại không dám há miệng, chỉ đành để Giang Lưu Thâm nửa ôm nửa dỗ dẫn đến phòng khách, mượn việc xem tiết mục để ngụy trang rồi lại bị đè xuống ghế sa lon tiếp tục ức hiếp.
Hôn rồi lại hôn, bàn tay của Giang Lưu Thâm lại bắt đầu không thành thật, cách quần áo sờ eo của người dưới thân, ngậm lấy cánh môi mềm mại rồi hà hơi: “Bảo bối đừng ngại, hé miệng ra nào…”
Chẳng khác gì một lão lưu manh.
“Giang… Lưu Thâm!” Hạ Hi Ngải tốn sức tránh ra, lập tức dùng tay che miệng lại, tức giận lườm anh: “Anh đừng say rượu làm loạn… loạn…” Cậu xấu hổ khi nhắc đến từ kia.
Giang Lưu Thâm chống hai tay cạnh đầu cậu, nhìn cậu từ trên cao, cười xấu xa như du côn, liếm môi mình và nói: “Chút rượu này thì sao say được, ngược lại là em đấy, uống một chén thôi mà mặt đã đỏ như đào mật, không phải đang công khai quyến rũ anh hả?”
Hạ Hi Ngải lại dùng thêm tay còn lại để che kín khuôn mặt phiếm hồng của mình, chỉ lộ ra đôi mắt đen tròn.
Giang Lưu Thâm bị hành động này của cậu tấn công thẳng vào tim: “Bạn nhỏ Hạ, xin em đừng phát ra sức quyến rũ đáng yêu vậy nữa, sự kiên nhẫn của anh có hạn.”
“Anh đã nói về sẽ giải thích với em mà… Nói rõ ràng trước đã.” Hạ Hi Ngải chớp mắt: “Nếu không thì không cho anh hôn nữa.”
Giang Lưu Thâm hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng, cúi đầu hôn vào mu bàn tay của bạn nhỏ đáng yêu nhà mình, đứng dậy kéo cậu lên, ngồi đối mặt với cậu.
“Em muốn biết cái gì thì nhanh hỏi đi, đừng chậm trễ thời gian hôn Tiểu Ngải Ngải nhà anh.”
Cuối cùng Hạ Hi Ngải cũng đặt tay xuống: “Trước hết hãy nói rõ ràng chuyện của Phương Mậu đi.”
Vừa nhắc đến chuyện này Giang Lưu Thâm đã thấy tức: “Rốt cuộc là tên khốn nào lấy em ra để so sánh vớ vẩn vậy? Từ trước đến giờ anh chưa từng coi em là cậu ta!”
“… Hôm đó trên đường trở về sau khi quay tiết mục, em nghe thấy anh nói với em gái anh.”
“…” Dáng vẻ giận dữ của Giang Lưu Thâm lập tức đóng băng, sau một hồi lâu thì khuôn mặt anh tràn đầy bi phẫn, trầm giọng đau khổ nói: “Tên khốn Giang Lưu Thâm này!”
Hạ Hi Ngải không nhịn được bật cười, khóe miệng nhoẻn lên, mặt mày cong cong, thêm khuôn mặt phiếm hồng nữa thì trông giống như bông hoa đào rơi xuống dòng nước trong trẻo, vừa linh động lại vừa thông thấu.
Giang Lưu Thâm nhất thời nhìn đến mê mẩn: “Nếu fan hâm mộ của em nhìn thấy dáng vẻ này của em thì chắc chắn sẽ không nói em lạnh lùng vô cảm nữa. Sau này không được để bọn họ nhìn thấy, chỉ là ngọt ngào nhỏ của riêng anh thôi.”
Hạ Hi Ngải hất tay anh ra: “Đừng có đổi chủ đề, anh vẫn chưa giải thích đâu đấy.”
“Được được được, anh nói, anh nói.” Cuối cùng Giang Lưu Thâm đổi thái độ đứng đắn hơn: “Thật ra không phải là chuyện gì phức tạp cả.”
Anh rủ rỉ nói.
“Lúc anh mới đóng phim được mấy năm, khi đó không có nhiều fan hâm mộ, fan hâm mộ gửi thư thì cơ bản sẽ nhận, Phương Mậu là người nhiệt tình nhất trong số đó.”
“Ban đầu bọn anh viết hơn gần một trăm bức thư trong hai ba năm, trong thư cậu ta nhắc đến rất nhiều chuyện của mình, nói cậu ta nhỏ hơn anh một
tuổi, rất hâm mộ anh có thể đóng phim và làm ngôi sao, còn mình chỉ có thể trải qua cuộc sống bình thường trong trường.”
“Phương Mậu còn nhắc đến việc ba mẹ mình đã mất mấy năm trước, bây giờ được thân thích nhận nuôi, mặc dù vẫn đi học giống những đứa trẻ bình thường nhưng trong trường không được tốt lắm.”
“Có phụ huynh sau khi biết cậu ta là trẻ mồ côi thì không để con mình chơi với cậu ta nữa, sợ cậu ta có vấn đề về tâm lý.”
Giang Lưu Thâm thở dài: “Cậu ta vốn dĩ không có vấn đề gì cả, nhưng vì người khác đối xử với cậu ta như vậy nên lại từ từ nảy sinh vấn đề, cũng chính là thứ gọi là trầm cảm.”
“Anh có thể phát hiện được câu chữ trong thư của cậu ta càng ngày càng sa sút nên muốn giúp cậu ta, nhưng cậu ta không chịu để lộ tên thật, địa chỉ thì lại là trường học, anh không còn cách nào, chỉ có thể cố gắng an ủi cậu ta trong thư thôi.”
“An ủi thì an ủi, anh không thể đặt hết tâm tư lên người cậu ta được, lại thêm độ nổi tiếng của anh ngày càng cao, công việc càng ngày càng bận, ngày càng ít hồi âm. Chắc cậu ta cũng nhận ra điều này nên tần suất gửi thư dần dần thấp hơn, nói rằng không muốn quấy rầy anh nữa.”
“Nhưng mỗi lần phim của anh được công chiếu thì cậu ta đều sẽ gửi cảm nhận sau khi xem phim của mình đến, vẫn luôn theo dõi anh. Nhưng khi đó anh tập trung quay phim, chỉ lo phỏng đoán nhân vật để tăng khả năng diễn, không chú ý đến việc bệnh trầm cảm của cậu ta càng ngày càng có dấu hiệu nghiêm trọng.”
“Sau đó, anh nhận được bộ phim ‘Bay’, lúc đó anh rất vui, cảm thấy đó là cơ hội để đột phá bản thân. Anh một lòng muốn diễn thật tốt, ở trong đoàn phim suốt mấy tháng liền để quay phim, sau khi quay xong mới hồi âm lại
thư của cậu ta, nói cảm nhận lúc quay bộ phim này cho cậu ta, hi vọng có thể cổ vũ cho căn bệnh trầm cảm của cậu ta.”
“Lần đó thư gửi về cho anh của cậu ta cực kỳ ngắn gọn, không giống như những bức thư phong phú hơn nghìn chữ lúc trước, chỉ khoảng một hai trăm chữ, cuối thư còn hỏi anh ‘Kết thúc tốt không?’. Bởi vì đã có hợp đồng bảo mật nên anh không thể nói ra được, chỉ có thể nói với cậu ta rằng ‘Đối với nhân vật này thì có lẽ là tốt, nhưng đối với chúng ta thì có lẽ là hỏng bét.
Dựa vào cái nhìn của cậu thôi.’”
“Sau đó phim được chiếu. Ba ngày sau, anh nhận được một bức thư mà cậu ta gửi, là bức thư cuối cùng.”
Giang Lưu Thâm nói đến đây thì ngừng lại một lát, sắc mặt hơi nặng nề: “Anh lấy cho em xem.”
Anh vào phòng làm việc, không lâu sau đã cầm một bức thư ra đưa cho Hạ Hi Ngải.
Đây là một bức thư bình thường màu vàng da trâu, được giữ khá tốt, một vết nhăn rách cũng không thấy. Hạ Hi Ngải cẩn thận mở bức thư rút giấy viết thư trong đó ra, chữ trên giấy đoan chính thanh tú, giống như chữ viết của một người ôn hoà nhã nhặn viết dưới ánh mặt trời ấm áp. Bên trong viết:
“Anh Thâm, em đã đi xem phim mới của anh, anh diễn quá tốt, không tìm ra lỗi nào cả. Từ bức thư đầu tiên viết cho anh vào mười năm trước, em đã biết anh sẽ trở thành một diễn viên ưu tú, dù đã nhận được hai giải Kim Ảnh nhưng anh vẫn không ngừng đột phá bản thân, bước về phía trước, em cực kỳ khâm phục những người bình tĩnh và dũng cảm như anh.”
“Em không ổn rồi, cuộc đời em giống như cứ luôn lùi lại.”
“Từ sau khi bố mẹ qua đời, gần như em đã mất hết nhiệt tình và hi vọng, mỗi ngày đều giống như đang đếm ngược ngày sống. Em cũng hi vọng mình có thể tỉnh lại lần nữa nhưng em thật sự không thể chịu những ác ý và ánh mắt lạnh lùng của những người kia nữa, một người còn sống quá khổ
sở, chỉ có khi viết cho anh những lời này thì mới thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn.”
“Còn nhớ em đã từng nói rằng em rất hâm mộ anh có thể làm diễn viên không? Thật ra ước mơ từ nhỏ của em cũng là làm diễn viên nhưng em không dám nhắc đến trước mặt anh. Một người bình thường như em có thể trao đổi thư từ qua lại với một người như anh đã là cực kỳ vinh hạnh rồi.”
“Nhưng những lúc xem phim của anh, em vẫn sẽ hơi ảo tưởng, ảo tưởng rằng em là anh, ảo tưởng rằng mình là nhân vật kia, sau đó sẽ lại ý thức được rằng anh thật sự rất giỏi, nếu là em thì chắc chắn không thể diễn được.”
“Nhưng lần này anh diễn bệnh nhân bị trầm cảm, em thấy mình chắc chắn có thể diễn tốt như anh, bởi vì vốn dĩ em đã đang diễn rồi, haha.”
“Trước bộ phim này, em chưa bao giờ cảm thấy mình gần anh như vậy, hoặc là nói anh cách em gần như vậy.”
“Từ trước đến nay, em luôn cảm thấy mình như phạm nhân bị gông xiềng trói buộc chặt, chỉ có thể thông qua khe hở nhỏ của nhà tù ngước nhìn anh đứng ở trên đàn thần diệu, gửi cho anh những hỉ, nộ, ái, ố của mình. Nhưng sau khi xem xong bộ phim này, dường như anh bước từ trên đàn xuống, cởi gông xiềng cho em, giúp em lấy lại sự tự do.”
“Kết thúc của bộ phim đã khiến cho em lần đầu tiên cảm thấy thoải mái, giải thoát sau bao nhiêu năm. Có lẽ đây không phải là ý của anh, nhưng em tin tưởng từ cõi u minh, đây là phương hướng mà anh chỉ cho em.”
“Với em, đây chính là kết thúc tốt nhất.” “Cảm ơn anh.”
Kết thư, người gửi thư là: Phương Mậu.
“Đây là lần đầu tiên anh biết được tên thật của cậu ta.” Giang Lưu Thâm cười chua chát: “Lần thứ hai nhìn thấy là trên tin tức nói cậu ta nhảy lầu tự
sát.”
Hạ Hi Ngải muốn an ủi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Giang Lưu Thâm nhìn ra sự do dự của cậu: “Không sao cả, bây giờ anh đã gần như buông xuống được rồi. Mặc dù lúc trước anh đã bị đả kích rất nặng, mẹ anh còn ép tin tức này xuống, chặn cả Weibo của cậu ta cho anh, anh cãi nhau một trận với bà ấy rồi ngừng diễn, ra nước ngoài.”
“Chắc hẳn bác gái rất lo cho anh…”
“Đúng, anh biết, chẳng qua lúc đó anh quá suy sụp. Một người quen biết mười năm, vì xem phim của anh mà nói đi là đi, cũng vì anh mà tất cả dấu vết đều bị xoá hết, anh thật sự không thể chấp nhận được. Trong thời gian đó anh vẫn nghĩ anh đóng phim vì điều gì? Một lòng đắm chìm vào sự nghiệp có thật sự đúng đắn không? Nếu sau này còn xảy ra việc này nữa thì liệu anh có nên dứt khoát không diễn nữa hay không?”
Hạ Hi Ngải vội nói: “Đây không phải lỗi của anh mà.”
“Câu này người nhà đã nói với anh nhiều lần, nhưng anh vẫn cảm thấy tự trách và hối hận như cũ, mãi đến khi…” Giang Lưu Thâm cười, nhéo mặt cậu: “Mãi đến khi gặp em.”
Hạ Hi Ngải ngẩn người: “Em?”
“Đúng, em. Anh không coi em là cậu ta mà chăm sóc để đền bù tiếc nuối của mình, vì từ khi biết được thân thế của em thì anh đã cảm thấy hai người hoàn toàn khác nhau.”
“Buổi tối hôm đó ở Athens, những gì em nói với anh đã hoàn toàn thức tỉnh anh. Cũng từ khi đó anh bắt đầu suy nghĩ vì sao cuộc đời em còn tệ hơn cậu ta mà em vẫn có thể kiên cường sống một mình như vậy, vẫn luôn không từ bỏ hi vọng. Trong quá trình đó, anh dần dần được em cứu rỗi, bị em hấp dẫn.”
Ánh mắt của Giang Lưu Thâm trở nên mềm mại: “Có lẽ em thật sự là thiên thần hạ phàm, nếu không gặp được em thì không biết bao lâu nữa anh mới có thể thoát ra được.”
“Em không làm gì cả… Em còn hiểu lầm anh và anh ta nữa, xin lỗi anh.” Hạ Hi Ngải day dứt nói: “Em không biết hoá ra anh ta là người đáng thương như vậy…”
Giang Lưu Thâm lắc đầu: “Cậu ta không đáng thương, nếu cậu ta còn sống thì chắc chắn không vui khi bị đánh giá như vậy. Bởi vì cậu ta đã từng cố gắng phản kháng lại căn bệnh của mình, cuối cùng chiến thắng nó, chẳng qua là dùng cách đồng quy vu tận mà thôi, nhìn ở góc độ khác thì cậu ta cũng rất dũng cảm, kiên cường. Nếu như cậu ta cảm thấy đó là kết thúc tốt nhất thì những người bên ngoài như chúng ta không có quyền bình luận đó là tốt hay xấu.”
“Vâng… Anh có thể nghĩ như vậy thì chứng tỏ anh đã thật sự buông bỏ rồi.”
“Không buông được cũng phải buông, anh không thể sống mãi trong quá khứ được, nếu dừng mà không tiến bước thì không phải sẽ giống như em từng nói, cô phụ sự mong đợi mà cậu ta dành cho anh sao?” Giang Lưu Thâm duỗi lưng, thở phào một hơi rồi cười cười: “Thật ra thì vẫn áy náy, nếu lúc trước anh cẩn thận hơn thì có lẽ đã không xảy ra việc này.” “Nhưng cũng có lẽ anh có làm gì thì cũng không thay đổi kết thúc cuối cùng của anh ta, ai mà biết được chứ.”
“Anh đã không cứu vãn nổi sự thật là cậu ta đã ra đi, nếu cứ sống trong cảm giác hoảng sợ, áy náy thì chẳng thà gánh vác tâm nguyện của cậu ấy, tiếp tục tiến lên, trở thành diễn viên ưu tú hơn nữa, giúp những người khác giống cậu ta.”
“Quan trọng nhất là, anh đã không còn dồn hết mọi sự tập trung vào sự nghiệp nữa, anh bắt đầu học cách trân trọng những điều thực sự quý giá bên
cạnh anh, ví dụ như tình bạn, tình thân hay…”
Giang Lưu Thâm đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi Hạ Hi Ngải: “Em.”