Cuối cùng Hạ Hi Ngải đã hiểu tại sao Hà An nói “hoa ngôn xảo ngữ”.
Nhưng tình yêu nồng cháy của những người mới thổ lộ lòng mình làm người khác phải đắm chìm vào nó, mỗi một câu nói hay ánh mắt âu yếm đều có thể làm người dính nhau suốt nửa ngày. Khi Giang Lưu Thâm sực tỉnh từ bát canh mê người ngất ngây kia, anh đã rúc vào ngực đối phương suốt nửa chương trình.
Giang Lưu Thâm nhìn đôi tai đỏ bừng của cậu, không đâm thủng suy nghĩ của cậu, anh lấy điện thoại ra lướt bằng nick phụ.
Quả nhiên phân đoạn hỏi đáp và phân đoạn trò chơi trong nửa phần trước của chương trình Kim bài thanh tú đã bùng nổ trên Internet. Sự mập mờ và tương tác giữa hai người có thể được ví như trận động đất cấp mười làm rung chuyển fans ba nhà, thậm chí người qua đường cũng bàn tán sôi nổi, vài bức ảnh động và video được chuyển tiếp đến hàng chục nghìn người hâm mộ.
[Tui mới vừa xem cái gì vậy? Đây là chương trình hẹn hò hả? Hello?] [Fine, từ hôm nay tui chính thức nhận cơm của tổ tình yêu, Thâm Ngải is real!]
[Lúc trước người repo lại hiện trường nói fan only xem xong sẽ chuyển thành fan couple, vốn dĩ tui không tin đâu nhưng bây giờ tui tin rồi.]
[Có lẽ là ý trời! A a a a tui xỉu mấy lần rồi! Không hổ là anh Thâm! Thính quá đi!]
[Lúc Giang Lưu Thâm bế Hạ Hi Ngải lên ném vào sọt, tui ngớ người luôn… Bạo quá đi, chương trình không chịu cut là cũng gan lắm rồi… Lúc nhảy ra khỏi khinh khí cầu tui còn tưởng tui đang đi đám cưới…]
[Tổ tình yêu các người đáng sợ thiệt đó, từ trước đến nay chưa thấy chính chủ nào chịu rải đường đến vậy, tôi đang run bần bật đây này.]
[Là một người chỉ thích đu couple không thích đu only, bây giờ tui đang rất mơ màng, tôi đang đu couple thật hả? Hay vì kỹ năng diễn của Giang Lưu Thâm quá tuyệt? Ghép couple mà vẫn có thể tự nhiên đến vậy?]
[Bạn hiền, đồng chí, tui đã đu couple nhiều năm rồi, trực giác của tui mách bảo hai người họ là thật. Ánh mắt Giang Lưu Thâm nhìn Hạ Hi Ngải chân thành quá đi.]
[Tôi thấy đó vẫn là ánh mắt nhìn ai là người đó muốn rụng trứng mà? Theo tôi thấy anh ta muốn lăng xê cho nghệ sĩ nhà mình nên cố tình tự ghép
couple đó.]
[Người nói Giang Lưu Thâm tự ghép couple, chắc hẳn không biết thế lực nhà anh ấy đúng không? Thái tử của giới giải trí mà cũng cần hạ mình làm chuyện này hả?]
[Chắc chắn là ý đồ của Hạ Hi Ngải, ngoài mặt thì ngây thơ ai biết sau lưng giở trò gì?]
…
Giang Lưu Thâm đọc đến câu cuối cùng, khẽ cau mày gửi tin nhắn cho Từ Dương bảo cậu ta xử lý những bình luận độc đoán của fan only rồi nhấn like tất cả những bình luận ủng hộ.
Hạ Hi Ngải nhìn thoáng qua hành động của anh, nhịn không được quay đầu nhắc nhở: “Anh không dùng nick chính đúng không?”
“Yên tâm, nick phụ.” Giang Lưu Thâm quơ quơ giao diện cá nhân trước mặt Hạ Hi Ngải.
ID trắng trợn với dòng chữ “Anh Thâm đẹp trai nhất” cộng thêm một dãy số dài rối mắt trông cứ như tài khoản của thủy quân.
“Quá nhiều người để tên “Anh Thâm đẹp trai nhất” nên anh chỉ có thể đánh thêm một chuỗi số, haiz, nổi tiếng quá phiền phức thế đấy…Vẻ mặt của em là sao? Sao trông cứ ghét bỏ thế nào ấy nhỉ? Chẳng lẽ anh nói sai à?” “Trình độ tự luyến của anh đã lên một tầm cao mới.” Hạ Hi Ngải bất lực hết nói nổi.
“Được, anh sửa được chưa, Ngải Ngải nói cái gì là cái đó, anh nghe lời Ngải Ngải.”
Giang Lưu Thâm nịnh nọt đổi ID thành “Ngải Ngải đáng yêu nhất” ngay trước mặt cậu, kết quả lúc ấn xác nhận lại bị hệ thống nhắc nhở username này đã tồn tại.
“Mẹ, ai dánh giành ID của anh vậy? Anh lên làm quản lý xóa tài khoản của nó!”
“Hay là anh thêm sinh nhật đi?”
“Không được, tục quá.” Giang Lưu Thâm bấm một loạt, cuối cùng cũng cướp được một ID chưa bị ai đăng ký. Hạ Hi Ngải tò mò nhích lại nhìn thì thấy - Ngải Ngải đáng yêu quá anh Thâm yêu Ngải Ngải.
“…”
“Em xem đi, ID này tinh tế biết bao, thể hiện rõ ý nghĩa, cuối cùng có thể đọc hài âm chữ yêu thành Ngải Ngải đáng yêu quá, anh Thâm yêu yêu yêu, ngọt ngào biết bao!”
Bất chợt Hạ Hi Ngải không biết nên rủa xả từ đâu, sau khi bối rối một lúc lâu, cậu quyết định không đả kích anh nữa, nghĩ theo hướng tốt thì chắc chắn ID kiểu này… Sẽ không bị fans nhận ra.
“Nick phụ của em đâu? Follow lẫn nhau đi.” Giang Lưu Thâm nói.
Hạ Hi Ngải đành phải lấy nick phụ ra follow chéo, Giang Lưu Thâm còn chê ID của anh giống nick chết, cứ một hai bảo cậu phải đổi thành “Anh Thâm cực đẹp trai Ngải Ngải yêu yêu yêu.”
Hạ Hi Ngải nhìn ID mới của mình, cứng họng cạn lời.
Đúng là yêu đương sẽ làm trí thông minh của mọi người giảm sút, Giang Lưu Thâm là ví dj chân thật nhất.
“Kim bài thanh tú” đã chiếu xong quảng cáo giữa giờ, bước vào phân đoạn biểu diễn tài năng. Hai người họ đều muốn xem màn biểu diễn của đối phương nên không hứng thú mấy với những màn biểu diễn của những người còn lại, nằm trên sofa trò chuyện câu có câu không.
Giang Lưu Thâm nhìn quanh trang trí trong nhà, bỗng nhiên nói: “Mai anh cho người đưa dương cầm đến.”
Hạ Hi Ngải đẩy ra: “Không cần đâu, lúc cần em đến phòng làm việc là được.”
“Đặt trong nhà vẫn tiện hơn.” Giang Lưu Thâm vuốt tóc cậu: “Vậy thì em muốn đàn là đàn, anh muốn nghe là nghe.”
Lúc này chương trình bắt đầu chiếu họ đánh đàn bằng bốn tay. Hạ Hi Ngải nhìn ngón tay thon dài linh hoạt của anh, nghe đầu ngón tay anh ấn xuống là những âm thanh tuyệt đẹp chảy ra như nước chảy mây trôi, thấy hơi sùng bái vừa thấy hơi buồn buồn.
“Anh đàn hay như vậy, tự nghe mình đàn là được mà…”
“Không phải anh muốn nghe đàn mà là tiếng hát của em, hơn nữa anh chỉ đàn mà thôi, không có tình cảm bên trong, em mới là người trao linh hồn cho ca khúc.”
Giang Lưu Thâm xoa đầu đang rũ xuống: “Đừng buồn nào bé cưng, lúc trước em còn nói em không xứng với anh gì gì đó, làm gì có chuyện đó. Nếu nói thế, vạch xuất phát chúng ta đã xa nhau hàng nghìn dặm, ta dành hai mươi mấy năm để đi năm kilomet, em lại chạy như điên suốt hàng nghìn kilomet. Dù bây giờ em kếm anh năm kilomet thì sao? Thật ra em đã giỏi hơn anh rất nhiều rồi, anh mới là người nên lo sẽ có khoảng cách với em.”
Hạ Hi Ngải quyết định thu hồi suy nghĩ ban nãy, dù khi yêu đương trí thông minh của Giang Lưu Thâm bị hạ xuống nhưng anh vẫn là người biết nói nhất mà cậu từng gặp.
Mọi người đều nói ảnh đến Giang phong lưu, phóng khoáng, đa tình hoa tâm nhưng cậu lại cảm thấy Giang Lưu Thâm luôn có thể cho cậu cảm giác an toàn, không ai có thể so sánh được.
Xem chương trình xong, trời đã mười giờ. Bình thường họ không ngủ sớm vậy nhưng hôm nay đã trả qua quá nhiều thứ, tâm không mệt nhưng cơ thể mệt nên Hạ Hi Ngải ngáp một cái, mí mắt gục xuống tựa cằm lên vai Giang Lưu Thâm, túm lấy quần áo ánh, buồn ngủ mơ màng hỏi:
“Ngủ chưa?”
Giang Lưu Thâm rung rinh muốn chết, sau khi bạn nhỏ suy nghĩ thấu đáo xong đã trở thành kẹo bông gòn thích làm nũng, thường hay tự dán lại đây. “Ngủ ngủ ngủ.” Giang Lưu Thâm nhéo má cậu, phồng mà cậu lên hôn một cái: “Ngủ ở phòng anh hả?”
Bỗng nhiên Hạ Hi Ngải giật mình: “Không được, nhanh… Nhanh quá.” Giang Lưu Thâm cười khẽ, giọng trầm khàn: “Anh không nhanh đâu, anh lâu lắm.”
Lúc đầu Hạ Hi Ngải không hiểu anh nói gì nhưng sau khi phản ứng lại, mặt cậu đỏ rần: “Lưu manh!”
Hạ Hi Ngải lại thất bại trên phương diện tài ăn nói, chỉ có thể dùng hành động để thể hiện suy nghĩ: “Em về phòng ngủ.” Nói xong đứng lên đi về phía phòng cho khách.
Kết qảu nửa đường bị Giang Lưu Thâm khiêng lên.
“Thả em xuống!” Nửa người trên Hạ Hi Ngải bị treo lên, cậu kinh hoảng đập vào lưng anh nhưng Giang Lưu Thâm không hề phản ứng chút nào, nhẹ nhàng khiêng cậu đến phòng ngủ, ném xuống chiếc giường mền mại, khom lưng nói: “Đêm nay anh phải ôm eo ngủ, nếu không anh không ngủ được.” Hạ Hi Ngải lùi đến đầu giường: “Có thật là anh… Không làm gì không?”
Thật ra bây giờ Giang Lưu Thâm chỉ nhìn chân trần của cậu thôi đã thấy không chịu nổi nhưng anh vẫn kiềm chế: “Hôn chút được không? Chỉ hôn thôi.”
“…Được rồi.” Cuối cùng Hạ Hi Ngải đành phải đồng ý, tắm rửa xong lên giường ngoan ngoãn vùi trong lòng Giang Lưu Thâm, ngửi mùi sữa tắm thơm ngát giống hệ mình, nhắm mắt lại mặt hơi đỏ.
Giang Lưu Thâm ôm người cuộn tròn trong ngực, hôn nhẹ lên đỉnh đầu, mí mắt và môi mềm của cậu, rót tình yêu và sự cưng chiều của anh vào. Cuối cùng bạn nhỏ thiếu cảm giác an toàn cũng thả lòng người chìm vào giấc ngủ, lộ ra dung nhan đang ngủ say.
Nói đến mất mặt, anh đã từng diễn rất nhiều vai cáo già chốn tình trường hay anh chàng phong lưu đa tình, bình thường mọi người theo đuổi anh, anh vẫn bình tĩnh thong thả nhưng sau khi gặp người trước mắt, lần nào anh cũng phải bó tay không còn cách nào khác. Nếu không phải hôm nay anh xúc động, cương quyết làm rõ thì không biết hai người sẽ trì hoãn thêm bao lâu mới chịu thổ lộ lòng mình?
Cũng may kết quả cuối cùng viên mãn nhưng sau này anh sẽ không dùng cách này nữa.
Dù sao nếu làm thiên sứ nhỏ khóc sẽ bị thiên lôi đánh, cho nên từ nay về sau cứ trực tiếp như vậy đi, dù ức hiếp làm người ta phải khóc nhưng đó cũng là một cách.