Quay phim suốt một buổi sáng, Hạ Hi Ngải không nghĩ rằng ngày đầu tiên quay phim đã bận rộn đến thế. Khi quay điện ảnh, Hà An lập tức thay đổi, trở thành đạo diễn nghiêm túc, tích cực hơn, ngay cả Giang Lưu Thâm cũng có những cảnh quay phải lặp lại một hai lần, càng không nói đến những diễn viên khác.
Châu Vũ Huyên suýt bị đạo diễn mắng đến phát khóc, từ trước đến nay cô đều diễn phim truyền hình không có yêu cầu cao, giờ gặp đúng đạo diễn nghiêm khắc, những chỗ thiếu sót trong diễn xuất của cô bị phóng đại nhiều lần, bị phê bình hết lần này tới lần khác khiến cô ủy khuất khóc đỏ hoe cả mắt.
Hà An thật sự không muốn làm khó cô ấy, phê bình xong thì an ủi cô: “Rèn luyện thêm nhé, quay xong bộ phim này hy vọng cô sẽ có thu hoạch. Lưu Thâm, lấy khăn lại đây.”
Giang Lưu Thâm thuận tay rút ra hai tờ đưa cho cô: “Đừng khóc, tý nữa còn phải quay cảnh của cô đấy. Tôi tin cô có thể làm tốt.” Nếu không làm tốt có thể sẽ gây ảnh hưởng đến cảnh quay của tôi, sao tôi lại phải phí thời gian với cô chứ? Những lời này dĩ nhiên chỉ là oán thầm thôi.
Châu Vũ Huyên rưng rưng nhìn anh, mặt cô hơi đỏ: “Cảm ơn anh Thâm.”
Hạ Hi Ngải không nghe rõ cuộc đối thoại giữa hai người, ở xa nhìn thấy Giang Lưu Thâm đưa khăn giấy cho Châu Vũ Huyên, để Châu Vũ Huyên lau nước mắt còn vương trên khóe mắt vẫn còn khóc nghẹn ngào, ngực cô cúi xuống với dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Quả nhiên là mình gặp phải trạch nam vẫn còn lòng thương với nữ thần rồi…
Hạ Hi Ngải nhìn ngực của cô ấy, rồi quay lại nhìn bản thân, âm thầm thở dài.
Tới lúc ăn trưa, Giang Lưu Thâm không thể ăn chung với cậu được, trái lại cố ý bảo Từ Dương mua đồ ăn ở nhà hàng sang trọng gần đây, không để cậu ăn cơm hộp với đoàn làm phim.
“Làm thế hình như không tốt lắm! Như được đặc cách vậy…” Hạ Hi Ngải lo âu nói.
“Anh Thâm biết anh sẽ nói thế, nên nhờ tôi nhắn lại là: "em vốn là người đặc biệt".”
Từ Dương nói xong, cảm thấy răng mình chua cả một hàm.
Vành tai Hạ Hi Ngải đỏ ửng, nhìn thấy cả bàn đầy loại đồ ăn tinh xảo, đành phải chấp nhận phần tình cảm này.
Từ Dương vừa vội vàng gắp vài miếng cơm, rồi lại vội vàng xử lý việc của Giang Lưu Thâm. Hạ Hi Ngải một mình ăn cơm thấy hơi chán, không có mục tiêu nên mở acc clone lướt Weibo, vừa lướt xuống, lập tức nhìn thấy acc clone của Giang Lưu Thâm đăng một status mới:
[Ngải Ngải thật đáng yêu anh Thâm yêu Ngải Ngải: Cảm ơn trời! Cảm ơn đất! Cảm ơn số phận! Đã để hai ta gặp nhau! @Hạ Hi Ngải]
Hạ Hi Ngải: “........... ”
Giang Lưu Thâm nổi điên gì thế? Không có thời gian ăn cơm mà lại có thời gian đăng ba cái thứ nhàm chán này à.
Cậu bình luận ở dưới một câu: “Đi ăn cơm đi, đã trễ rồi.”
Kết quả là Giang Lưu Thâm bận liên tục đến chập tối mới được ăn cơm.
Chuyên nghiệp như vậy, khó trách bệnh đau dạ dày hay bị tái phát. Hạ Hi Ngải vốn dĩ muốn đợi anh ăn cơm xong rồi cùng nhau quay về khách sạn, nhưng không biết làm sao Hà An nhất thời thêm một cảnh quay, cảnh này không quay đến chín mười giờ thì không có khả năng về.
“Về khách sạn chờ anh, đừng ngủ quên, ngoan nhé.” Không biết vì sao mà ánh mắt Giang Lưu Thâm hôm nay đặc biệt chứa đầy tình cảm, phảng phất như anh đang quay phim thần tượng lãng mạng mà không phải đang quay phim chính kịch.
Hạ Hi Ngải không rõ vì sao, nhưng vẫn nghe lời anh về khách sạn trước.
Diễn viên và nhân viên công tác của đoàn phim đều ở gần khách sạn, điều kiện không tệ lắm, nhưng mà phim trường ở ngoài thành phố, không thể đi đi lại lại mỗi ngày được, nếu mấy tháng nay Giang Lưu Thâm không có hoạt động nào khác thì anh sẽ luôn ở lại đây. Hôm nay Hạ Hi Ngải chỉ đến tham quan mà thôi, ngày mai cậu sẽ quay về, dù sao cậu vẫn còn công việc phải làm.
Đến khách sạn rồi mới biết phòng của cậu và Giang Lưu Thâm là phòng đôi, có lẽ người của đoàn phim không biết cậu chỉ ở một đêm. Mặc dù lúc ở nhà cả hai có ngủ chung vài lần, nhưng… Cậu vẫn còn hơi mắc cỡ.
Nhưng mà Giang Lưu Thâm chắc sẽ không làm càn khi cậu không đồng ý, anh sẽ giở trò lưu manh, nhưng anh vẫn có điểm mấu chốt.
Sau khi tắm rửa xong, Hạ Hi Ngải không có việc gì làm, nổi hứng mân mê ca khúc đang biên soạn trong di động. Cậu tính cuối năm sẽ phát hành một album mới, trong đó có ca khúc chủ đề của bộ phim, vừa vặn có thể tuyên truyền cho bộ phim sắp chiếu vào đầu năm sau. Cậu đã viết gần xong lời nhạc, còn lời bài hát thì vẫn đang cân nhắc.
Bài hát này là một bất ngờ mà cậu muốn dành tặng cho Giang Lưu Thâm.
Mải mê làm đến hơn mười giờ, Giang Lưu Thâm vẫn chưa về, Hạ Hi Ngải nhớ kỹ lời anh dặn, cậu cố gắng không nhắm mắt lại, nhưng cậu vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ ập tới, gục từng cái từng cái, rồi nghiêng đầu, ngả đầu lên gối chìm sâu vào giấc ngủ.
Hơn mười một giờ Giang Lưu Thâm trở về khách sạn thì nhìn thấy cảnh này.
Người bạn nhỏ nhà anh hoàn toàn quên lời dặn dò của anh, cầm điện thoại trên tay, ngửa đầu ngủ ngon lành. Miệng cậu khẽ mở, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, góc áo ngủ hơi vén lên, lộ ra nửa vòng eo nhỏ nhắn, trắng nõn non nớt, hồn nhiên ngây thơ không chút đề phòng.
Giang Lưu Thâm cởi áo khoác, tay chân nhẹ nhàng đi tắm thật nhanh, tóc còn chưa lau khô, liền tới bên giường, nâng cằm người bạn nhỏ, một nụ hôn lướt qua.
Hạ Hi Ngải đang ngủ từ từ cảm thấy hít thở không thông, mơ mơ màng màng mở mắt, ngay trước mặt là gương mặt của Giang Lưu Thâm, sống mũi cao áp vào mặt cậu, đối phương không nói một lời xâm chiếm đầu lưỡi trong miệng, tùy ý liếm mút chiếc lưỡi mềm mại của cậu.
Cậu bị hơi thở nóng bỏng trong miệng làm cho choáng váng, tưởng mình đang nằm mơ nên không phản kháng, nhắm mắt lại lần nữa, tùy tiện để cho Giang Lưu Thâm chà đạp môi lưỡi của mình, sắp không thở nổi nữa cậu mới khẽ thì thào.
“Ngải Ngải…” Giang Lưu Thâm thoáng rút khỏi đầu lưỡi, hôn nhẹ lên môi cậu, nói: “Có thấy dễ chịu không?”
Hạ Hi Ngải từ từ nhắm hai mắt nằm liệt trên giường, lồng ngực phập phồng lên xuống, đôi môi ướt át ửng hồng, cậu bị nụ hôn triền miên này lừa gạt mà thẳng thắng gật đầu.
Giang Lưu Thâm khẽ cắn môi cậu nói: “Giờ chúng ta làm chuyện dễ chịu hơn nữa được không?”
Tuy cậu không biết chuyện dễ chịu hơn là chuyện gì, nhưng trong tiềm thức Hạ Hi Ngải tin Giang Lưu Thâm, vì thế cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Giang Lưu Thâm nhận được sự cho phép, lập tức anh đưa tay đi vào vạt áo ngủ, bàn tay ấm áp đặt lên làn da mịn màng trên lưng cậu, vuốt dọc theo sống lưng cậu.
Cơ thể Hạ Hi Ngải run lên, ưỡn thẳng lưng, cậu muốn thoát khỏi cái cảm giác kỳ lạ này, nhưng ngược lại cậu càng dựa sát vào người Giang Lưu Thâm hơn.
Tay Giang Lưu Thâm cuối cùng cũng sờ đến gáy của người bạn nhỏ nhà mình, anh nhẹ nhàng gãi gãi cậu như đùa chú mèo nhỏ, một lúc sau Hạ Hi Ngải bị gãi đến cả người tê dại mềm nhũn ra, mất hết sức lực. Ngay sau đó, Giang Lưu Thâm đỡ lấy ót cậu, rồi cúi xuống lần thứ hai. Lần này, anh hôn ở cổ, dùng sức mút mạnh, để lại một dấu hôn trên nước da trắng nõn.
Hạ Hi Ngải bị mái tóc ướt lạnh của Giang Lưu Thâm cọ sát, cậu dần dần tỉnh lại từ trong giấc ngủ, sau khi ý thức được đây không phải là mơ, cậu mở to mắt, lập tức giãy dụa, đánh vào lưng Giang Lưu Thâm.
“Ngồi dậy… Đừng có bỗng nhiên giở trò lưu manh…”
“Không bỗng nhiên là được à?” Giang Lưu Thâm đứng dậy, bắt đầu cởi dây lưng choàng tắm, cười một cách vô lại.
“Anh chính thức báo cho em, Ngải Ngải, bây giờ anh sẽ giở trò lưu manh với em.”
Sao Hạ Hi Ngải có thể ngoan ngoãn nghe lời, cậu xoay người nhanh nhẹn trốn khỏi giường, định kéo khoảng cách giữa mình và Giang Lưu Thâm đang bộc phát thú tính ra. Nhưng đành chịu vì phòng khách sạn không phải là phòng tổng thống, nên diện tích có hạn, cậu còn chưa có chạy tới đầu giường thì đã bị Giang Lưu Thâm bắt được.
“Chạy làm gì?” Giang Lưu Thâm dùng một tay đè cậu lên tường, thân hình cao lớn như ngọn núi đè xuống, ngay sau đó anh rút dây lưng của áo choàng tắm ra, nhanh chóng quấn một vòng quanh eo, rồi thắt lại ở sau lưng, khiến cả hai bị cột chung vào nhau.
“Muốn chạy khỏi tay anh, em còn non lắm.”
Lúc này Hạ Hi Ngải tỉnh tảo triệt để, tim đập thình thịch, cậu bối rối áp mặt lên tường, nhất thời căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, ngón tay cuộn lại đầy lo lắng đỡ lên tường.
“Em, em còn chưa chuẩn bị tâm lý xong…”
“Chuẩn bị cái gì? Em biết anh muốn làm gì sao?” Giang Lưu Thâm hỏi. Hạ Hi Ngải nuốt một ngụm nước miếng, mở to mắt quay đầu nhìn anh, ánh mắt rõ ràng hơi sợ hãi.
“Chắc là biết…”
“Thế nào, không đồng ý à?”
Hạ Hi Ngải khẽ gật đầu, lại lo Giang Lưu Thâm mất hứng, nên nhẹ giọng nói thêm: “Tạm thời… Không đồng ý…”
Lồng ngực nóng rực của Giang Lưu Thâm dựa sát vào lưng cậu, cười khàn: “Được rồi, cho người bạn nhỏ quyết định đấy, nhưng đừng để anh đợi lâu nhé.”
Hạ Hi Ngải không nghĩ rằng mình bị buông tha dễ dàng như vậy: “Hôm nay anh… sao dễ nói chuyện thế?”
“Nếu không thì sao? Anh cũng không thích bá vương ngạnh thượng cung.” “Vậy anh trói hai ta lại để làm gì?”
“Anh đói quá, mà không được ăn bữa tiệc lớn, có thể ăn chút đồ tráng miệng không?” Giang Lưu Thâm chớp chớp mắt.
Hạ Hi Ngải nghe không hiểu, nên cứ tưởng anh đói thật, ngây thơ đáp lại: “Vậy anh đi ăn đi.”
Giang Lưu Thâm không nói nên lời bởi sự đáng yêu của cậu, anh không nhịn được vừa hôn vừa cắn khuôn mặt cậu, hôn nhẹ lên môi cậu, thầm hỏi: “Khi còn nhỏ em có hồn nhiên ngây thơ như thế không? Có bị coi như con nhỏ ngốc không?”
“Em không có ngốc…” Hạ Hi Ngải than thở: “Khi còn nhỏ, quả thật em thường bị coi là con gái, làm sao anh biết được?”
Khi còn nhỏ, lời khen nhiều nhất mà cậu nhận được chính là “xinh đẹp”, bị nhầm thành con gái là chuyện bình thường, mãi đến sau khi dậy thì, cậu mới dần dần có các đặc trưng rõ ràng của con trai, nên không còn bị nhầm nữa.
Giang Lưu Thâm càng tin tưởng vững chắc suy đoán lúc trước của mình: “Anh đoán… Ngải Ngải, vì sao lại gọi em là Ngải Ngải?”
Hạ Hi Ngải không biết vì sao bỗng anh hỏi điều này, nhưng cậu vẫn nói chi tiết: “Trước kia, nhà em trồng cây ngải để sống…”
Bây giờ Giang Lưu Thâm hoàn toàn chắc chắn.
Ban ngày khi Hà An nhắc đến “thôn An Hòa”, trong đầu anh có một suy đoán.
Khi anh cử người điều tra gia cảnh của Hạ Hi Ngải trước khi ký hợp đồng, nơi sinh trên sổ hộ khẩu chính là cùng một nơi.
Cho dù khi đó họ không gặp nhau, giờ hội ngộ như vậy có thể xem như là kỳ tích. Nhưng anh mơ hồ cảm nhận được mọi chuyện không đơn giản như vậy, tưởng như bắt được manh mối cụ thể nhưng rồi lại bị bỏ qua từ lâu, trong lòng anh luôn luôn có một mối nghi ngờ không thể hiểu được.
Bọn họ có thể đã sớm gặp nhau vào mười bốn năm trước, khi anh quay bộ phim điện ảnh đầu tiên.
Hình ảnh về những ký ức phủ đầy bụi chôn sâu trong tiềm thức sắp bị lãng quên đang chậm rãi hiện lên, "cô bé" năm ấy chớp đôi mắt to đi sau anh gọi anh trai, bàn tay nhỏ bé tinh tế năm ấy giúp anh mát xa khi anh đau dạ dày như dao cắt, người bạn nhỏ bảy tuổi năm ấy tay cầm trà sữa nâng niu như bảo bối, mắt ngấn lệ chào tạm biệt anh.
Đi một vòng, thì ra người khiến anh để ý, người khiến anh quan tâm, người khiến anh yêu, thế mà đều cùng một người.
Sao có chuyện khó tin như thế, sao nó lại tuyệt vời đến vậy. Có lẽ lời anh từng nói qua linh nghiệm thật rồi: