Lúc chạng vạng trở về nhà vẫn là vị tài xế hồi sáng đến đón.
Khi Hạ Hi Ngải xuống lầu thì vị tài xế đó đang đứng dựa vào cửa xe nhắn tin, vừa nhìn thấy cậu cái, chú ấy liền đứng thẳng người lại, nghiêm nói: “Chào cậu Ngải.”
“Chào chú.” Hạ Hi Ngải nhìn thấy biểu cảm của người tài xế có gì đó không ổn nên hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra thế ạ?”
“Tôi…” Chú lái xe hướng mắt sang một phía khác. “Cậu có nhớ hồi sáng tôi kể chuyện tôi nhìn thấy mấy người bọn họ chứ. Bây giờ tôi không nhìn lầm, nhất định là bọn họ.”
Hạ Hi Ngải đối với mấy người đó cũng không xa lạ gì, chẳng bận tâm lắm, cậu nói: “Không sao đâu. Dù sao thì mấy người đó cũng chẳng thể vào được.”
Tài xế nhíu mày: “Nhưng mà mấy người đó… có thể mang đến phiền toái cho cậu đấy.”
Hạ Hi Ngải chuẩn bị bước vào xe, nghe thấy mấy lời này liền khựng lại một chút: “Nghĩa là sao?”
“Hồi trước tôi là lái xe của cậu chủ Thâm. Mấy người đó thường hay theo dõi xe của cậu chủ, cho nên tôi cảm thấy bọn họ rất là quen mắt.” Tài xế lại nói tiếp: “Mấy người đó nắm lịch trình của cậu chủ rõ như trong lòng bàn tay. Bọn họ chắc chắn biết cậu chủ đang đi quay phim rồi, thế mà vẫn chạy đến phòng làm việc? Tôi lo là mấy người đó đang muốn theo dõi cậu.” “Không thể nào… Chẳng lẽ bọn họ cũng là fan của tôi sao?”
“Chuyện này thì tôi không rõ lắm. Nhưng mà đám người này dễ gây chuyện lắm. Trước kia cậu chủ, cô Tô Chỉ cùng với cậu Vưu Thanh còn bị đồn đại mấy tin tức xấu nữa…”
Vị tài xế đột nhiên nhận ra bản thân đã nói những lời không nên nói, cho nên đành ngậm miệng lại.
“Không sao đâu, mấy chuyện này tôi biết cả rồi. Chú cứ tiếp tục nói đi.” Hạ Hi Ngải ra hiệu không có vấn đề gì.
Lúc này người lái xe mới dám nói tiếp: “Mấy người fan của cậu chủ không thể chịu được tai tiếng của thần tượng của mình. Đám người này là một trong số đó. Nhưng có điều… bọn họ còn khủng khiếp hơn nữa cơ. Cô Tô Chỉ và cậu Vưu Thanh cũng từng bị mấy chuyện phiền phức này ảnh hưởng rồi.”
“Chuyện gì phiền phức?”
“Cô Tô Chỉ có một lần không may nên đã vấp chân, té trên thảm đỏ. Rồi có mấy bức ảnh không đứng đắn được tung lên mạng. Còn vai diễn của cậu
Vưu Thanh thì bị suy diễn lung tung, đặt điều ác ý. Còn bị đám người đó đào lịch sử quá khứ lên nữa. Bọn họ quả thực vô cùng am hiểu quá khứ của một người.”
Hạ Hi Ngải nhớ lại lúc trước khi Long Tịnh mới bắt đầu làm người đại diện cho cậu. Thì Vưu Thanh quả thực đã bị hack với quy mô cực lớn. Sau đó công ty đành phải chi một khoản tiền không nhỏ để giải quyết vụ này. Anh ta còn bị cho là người tranh giành vai diễn với đồng nghiệp của mình.
Không ngờ là có liên quan đến Giang Lưu Thâm.
“Được rồi. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chú ý cẩn trọng.” Hạ Hi Ngải dừng một chút rồi nói tiếp: “Chuyện này chú đừng nói cho cậu chủ biết, đỡ khiến anh ấy phải lo lắng, mệt mỏi.”
Vẻ mặt vị tài xế trông vô cùng khó xử. “Chú đã nói đúng không?”
Vị tài xế thản nhiên nói: “Cậu chủ Thâm bảo tôi rằng có chuyện gì về cậu thì phải báo cho cậu chủ đầu tiên. Cho nên tôi có báo một chút thông tin sơ qua cho cậu chủ rồi.”
“Được rồi… Thế anh ấy có nói gì không?”
“Cậu chủ nói cậu sẽ đích thân xử lí chuyện này.”
Hạ Hi Ngải gật đầu hiểu ý. Giang Lưu Thâm sẽ xử lí chuyện này nên cậu không cần phải lo lắng gì nữa. Cho dù đám người đó có càn rỡ như thế nào thì cậu cũng chẳng có làm gì nên chả sợ. “Cây ngay không sợ chết đứng.” Chỉ cần cậu cẩn thận một chút thì sẽ bình yên thôi.
Lúc về đến nhà, cậu đi vào phòng, cầm đàn ra luyện tập. Trải qua một khoảng thời gian luyện tập cực khổ cùng với giáo viên thanh nhạc, trình độ đàn hát của cậu tiến bộ rõ rệt. Bây giờ cậu đã có thể chơi đàn một cách thoải mái hơn trước rất nhiều.
Tiếng đàn vang vọng khắp căn phòng trống trải. Mặc dù âm thanh vô cùng dịu dàng, êm tai, nhưng lại có chút gì đó cô đơn, tịch liêu phảng phất trong đó. Hạ Hi Ngải chơi được một nửa thì ngừng lại, suy nghĩ một lúc. Cậu quyết định để máy ở một góc rồi quay một video cậu đánh đàn để up lên weibo.
Bình luận nhanh chóng vượt quá mười ngàn lượt.
[A a a a a a a a a a a, lần đầu tiên nhìn thấy loại video như này của Hạ Hi Ngải!]
[Đây là phúc lợi cho 50 triệu lượt theo dõi ư! Thế phúc lợi cho 40 triệu lượt theo dõi đâu! Không cho phép, chúng tôi đều muốn!]
[Đây là thần tiên gì à? Sao có thể hát hay đến mức như thế chứ!]
Hạ Hi Ngải tiện tay đọc qua vài bình luận, đại khại cũng cảm nhận được vài lời khen trong số đó. Cậu cảm thấy ấm áp vô cùng. Cho dù bây giờ cậu đã có Giang Lưu Thâm thì những người hâm mộ này vẫn rất quan trọng với cậu. Trước kia cậu cảm thấy không cần nói nhiều, chỉ cần đem thành quả của sự nỗ lực, cố gắng ra biểu diễn cho fan xem là tốt lắm rồi. Nhưng bây giờ suy nghĩ và tâm tình đã có chút thay đổi.
Chia sẻ quá trình bản thân tiến bộ có lẽ cũng là một cách biểu đạt lòng biết ơn đến bọn họ, những người fan luôn yêu mến cậu.
Hơn nữa, chính cậu cũng có thể nhận được sự an ủi và thoải mái trong quá trình này. Đèn trần chiếu những tia sáng ấm áp xuống những phím đàn trắng như ngọc, xua tan đi những cảm giác cô đơn, lạnh lẽo vừa nãy. Hạ Hi Ngải tiếp tục lướt xuống dưới, bình luận càng ngày càng nhiều, fan cũng vô cùng kích động, vui sướng. Cũng khó trách được, tại vì cậu bình thường chỉ toàn đăng những bức ảnh phong cảnh lên weibo là chính. Rất hiếm khi đăng ảnh tự chụp, huống hồ gì đến những video như thế này. Cậu cảm thấy khá là lạ, vì không thể được như Giang Lưu Thâm, luôn đăng những bức ảnh tự sướng lên trên mạng.
Nhưng mà… những tấm hình do Giang Lưu Thâm tự chụp trông đẹp vô cùng.
Trong điện thoại của cậu lưu rất nhiều ảnh của anh. Nhưng bình thường thì cậu được nhìn thấy người thật rồi, không cần xem ảnh chụp. Hôm nay thế
mà phải lôi đống ảnh đó ra để ngắm, giờ mới phát huy được tác dụng. Hạ Hi Ngải vừa định thoát weibo để vào album xem ảnh thì đột nhiên có một bình luận nổi lên.
[Tên phế vật như thế này mà còn dám mang đồng hồ à? Không mang thì bố của ngươi sẽ chết sao?]
Bình luận này chỉ có vài chục lượt thích. Nhưng lại có nhiều người vào chửi lại quá nên nó được đẩy lên trên đầu. Hạ Hi Ngải bấm vào xem, nội dung bên trong đều là để mắng cậu, ngôn ngữ vô cùng khó coi.
Cậu đúng là có đeo chiếc đồng hồ mà Giang Lưu Thâm tặng. Mang mãi mà không tháo ra nên đã sớm trở thành một thói quen. Lúc quay video cũng chẳng để ý đến việc này nên chẳng có ý định che đi. Thế mà lại vô tình khiến hater nổi đóa lên gây chuyện, kiếm cớ. Dù sao thì lần trước chuyện đã được xử lí trong âm thầm, không một lời thanh minh làm sáng tỏ. Cho nên có lẽ người này vẫn còn tích oán khí ở trong lòng.
Hạ Hi Ngải do dự không biết có nên xóa bình luận đó đi không. Nhưng khi cậu vừa load lại trang thì bình luận đó đã biến đi mất rồi.
Tránh để cho mọi người nghi ngờ về bình luận đó thì bình luận của Giang Lưu Thâm đã kịp thời cứu cánh.
[Ngải Ngải hát hay quá đi. Đàn cũng rất xịn nữa. Nhưng mà đồng hồ của anh tặng vẫn là đẹp nhất. *mặt cười*]
Ở dưới là một đống bình luận điên cuồng, vui sướng của các fan đu couple: [Cuối cùng cũng tương tác weibo lại rồi. A a a a a a a tôi đi chết vì vui đây!] [Hai người! Bây giờ! Ngay lập tức! Thành thân đi!]
[Biệt danh của hai người là “Ngải Ngải” sao, đáng yêu thế!]
[Nhìn thấy chưa! Là quà của Giang Lưu Thâm tặng! Đó đó! Anh ấy còn chẳng quan tâm đ/ến việc Ngải Ngải đeo đồng hồ ấy một chút nào!]
Câu bình luận của Giang Lưu Thâm nhanh chóng thay đổi sự chú ý của fan hâm mộ sang một hướng khác. Chỉ chưa đến năm phút đồng hồ, chuyện
bọn họ tương tác với nhau trên weibo đã hót hòn họt. Nhiều fan đẩy thuyền cứ liên tục chúc mừng, có một số người còn thể hiện hơi bị thái quá, một số thì đùa giỡn: [Xem ra sau này nếu muốn biết tình hình của anh Thâm thì nhất định phải chú ý đến vợ của anh ấy trước.]
Mãi một lúc sau Hạ Hi Ngải mới nhận ra vấn đề, cậu nhanh chóng đi hỏi Giang Lưu Thâm: “Anh xóa bình luận đó rồi à?”
Cậu nhớ là bản thân đã cho Giang Lưu Thâm tài khoản weibo của mình. Tuy rằng Hứa Đồng cũng có, nhưng nếu xem xét thời gian thì chắc chắn là do Giang Lưu Thâm rồi.
Quả nhiên, Giang Lưu Thâm nhanh chóng trả lời tin nhắn, anh nói: “Đúng rồi, là anh đã làm.”
Hạ Hi Ngải sợ rằng anh sẽ phải mệt mỏi, lo lắng cho mình: “Em không giận đâu. Anh cứ yên tâm mà quay phim, em sẽ xử lí mọi thứ ổn thỏa thôi.”
“Em à, cứ tập trung viết tình ca đi. Đừng lo mấy chuyện như thế này, để anh thay em giải quyết cho.” Giọng nói Giang Lưu Thâm vẫn âm trầm, hiếm khi tức giận. “Chuyện đó anh đã sớm biết rồi. Đám người đó chính là một trong những người đã theo dõi chúng ta ngay lúc lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Bọn họ chính là người đã gây chuyện khi em lên ngồi xe của anh. Nghe nói hôm nay mấy người đó còn đến văn phòng để theo dõi em nữa? Không có biện pháp cảnh cáo thì bọn họ cứ tác quai tác quái, càng ngày càng làm những chuyện thật trái luân lí.”
Hạ Hi Ngải vẫn còn nhớ như in sự cố lần đó. Dù rằng cậu không bị thương, nhưng hành vi theo dõi một cách điên cuồng của đám người đó quả thực vô cùng đáng sợ.
“Thế anh định sẽ cảnh cáo như thế nào?”
“Anh sẽ cho người đi nói chuyện. Chỉ cần dựa vào chuyện đuổi theo xe lần trước thì cũng đủ để đưa bọn họ vào đồn cảnh sát làm việc rồi. Nhất định bọn họ sẽ sợ mà không dám xuất hiện một lần nữa.”
Hạ Hi Ngải nghe vậy cũng an tâm phần nào: “Cám ơn anh, Lưu Thâm.”
Giang Lưu Thâm nghe thấy mấy lời này tâm trạng dần chuyển sắc, giọng nói hiện rõ ý cười: “Không nói chuyện này nữa. Trang phục cho hoạt động vào ngày mốt em đã lựa xong chưa?”
“Chưa xong nữa, em cứ phân vân mãi thôi.” Hạ Hi Ngải trả lời.
Ngày mốt cậu phải tham dự show diễn của thương hiệu D, và cậu còn được ngồi hàng đầu nữa. Có được sự ưu ái như thế là do vào buổi tiệc tối từ thiện lần trước, Giang Lưu Thâm đã thay cậu tài trợ vào cho thương hiệu D. Bởi vì được người hâm mộ hưởng ứng, ủng hộ cho nên nhãn hãng kiếm được kha khá lợi nhuận, cứ thế mà tiếp tục kí tiếp hợp đồng.
Thương hiệu đã sớm gửi cả một tủ đồ đến để cho cậu chọn lựa. Mỗi một bộ đồ đều có nét đẹp và ưu điểm riêng. Thế nên cậu vô cùng phân vân, chẳng biết lựa chọn như thế nào cho hợp lí.
Ở bên kia điện thoại, Giang Lưu Thâm cười cười, nham hiểm nói: “Đừng lo, anh đã kiếm cho em hai trợ lí trang phục rồi, bọn họ sắp đến rồi đấy.” Anh vừa dứt lời thì Hạ Hi Ngải nghe thấy chuông cửa reo lên.
Trợ lí trang phục? Chẳng lẽ Giang Lưu Thâm mới tuyển nhân viên?
Cậu mang dép lê vào, chạy đến trước cửa. Vừa mở cửa ra, một tiếng “cạch” reo lên. Rồi hàng tá đống ruy băng, kim tuyến lấp la lấp lánh rơi xuống. “Surprise!”